Thời điểm phong ấn địa tâm viêm, sau khi hấp thu được linh khí từ địa tâm viêm xong, nó đã đem kinh mạch bị phá vỡ của Cơ Vân Lưu chữa trị được hơn một nửa, nhưng loại tình huống này dù sao cũng chỉ là loại tình huống ngẫu nhiên, cho nên, mấy ngày nay hắn vẫn luôn kiên trì không ngừng đem linh khí hắn thay đổi chuyển cho Cơ Vân Lưu, nhưng tốc độ khôi phục kinh mạch lại chỉ có hiệu quả cực nhỏ.
Nhưng, dù hiệu quả nhỏ tới bao nhiêu, thì ít nhất cũng hơn là ngồi chờ đợi thứ đan dược không biết khi nào thì kiếm được, dù sao thì Phân Thần đại viên mãn đáng tin hơn nhiều, đối với hiện trạng như vậy, Chu Chu đã rất thỏa mãn, ít nhất, với tốc độ chữa trị như thế này, chậm thì 5 năm, 10 năm.
Cũng không phải chưa từng nghĩ tới phương án nhờ mãng xà chín đầu giúp đỡ, dù sao tu vi của yêu thú cấp bảy cũng cùng cấp với Phân Thần kỳ của nhân loại, tránh cho thứ này lại lãng phí vài thập niên để ngủ, Phân Thần hậu kỳ cách Phân Thần đại viên mãn đã rất gần, nhưng hắn không biết phải qua mấy chục cái trăm năm nữa thì mới với tới.
Vì thế, mãng xà chín đầu không khỏi bị khinh bỉ.
Theo như lời Âu Dương Cẩn nói: "Trước khi phong ấn là Phân Thần hậu kỳ, sau khi phong ấn vẫn là Phân Thần hậu kỳ, ngủ một giấc chín mươi năm, đúng là có bản lĩnh nha."
Âu Dương Cẩn khó khăn lắm mới tìm được một sinh vật bị khinh bỉ hơn hắn, bị cà khịa một hồi, mà vẫn không biết, tiếp tục đắc ý nói: "Đấy là do ta ngủ chín mươi năm mà thôi, nếu không phải các ngươi và kẻ điên đến, ta còn có thể ngủ thêm được mấy lần trăm năm nữa, đương nhiên, trước khi ngủ cũng phải đi ăn một trận." Nói xong, còn không quên u oán nhìn mọi người.
Âu Dương Cẩn tức khắc bị nghẹn, Chu Chu đỡ trán, đây là loại yêu thú bị chủ nhân nuôi đến ngốc hay sao, Quân Vô Nhai xoay người sang chỗ khác, sắc đen trên mặt chỉ kém không viết chói lọi bốn chữ gia môn bất hạnh.
Chờ Chu Chu chuyển linh khí cho Cơ Vân Lưu xong, mọi người cũng đã ăn đủ, theo lý thuyết bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của Quân Vô Nhai, hoàn toàn có thể tích cốc không cần cùng mấy đứa trẻ tranh đồ ăn, nhưng Chu Chu làm thịt nướng rất thơm, Quân Vô Nhai không chỉ tranh, hơn nữa còn tranh rất nhiệt tình, làm lơ ánh mắt của mọi người, bình tĩnh ăn, động tác cực kỳ văn nhã.
Quân Vô Nhai không khỏi tán thưởng, đồ của sư đệ nướng quả nhiên ngon miệng, không hổ là huyết mạch cuối cùng của hỏa phượng tộc, khả năng khống chế lửa rất tốt.
Nếu để Chu Chu biết được ý nghĩ này, phỏng chừng hắn sẽ nội thương, nếu gan lớn một chút, sẽ rống lên với Quân Vô Nhai, nướng ngon hay không thì liên quan gì tới huyết mạch?
Đáng tiếc, Chu Chu không có can đảm, cũng không ăn gan hùm mật gấu, hoàn toàn không có máu anh hùng, cho nên, xác suất phát sinh loại tình huống này hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Thừa dịp mọi người ăn cơm xong, ngồi bên nhau, Quân Vô Nhai đột nhiên nói: "Hôm nay đã là ngày thứ bảy các ngươi tiến vào Huyền Linh bí cảnh, cũng là ngày cuối cùng Huyền Linh bí cảnh mở ra, bởi vì tiểu Lục đã kết giới xung quanh, nên các ngươi không nhìn thấy tình huống bên ngoài, mấy ngày này đã có rất nhiều đệ tử tham gia khảo hạch đi qua nơi này, hướng về phía cửa ra của Huyền Linh bí cảnh. Căn cứ vào quy định, các ngươi chỉ có thể tự mình ra khỏi bí cảnh, chốc nữa, ta cùng sư đệ sẽ đem các ngươi đưa tới cửa gần nhất, sau đó đi trước, mấy thứ các ngươi săn được trong những ngày vừa rồi, ta nghĩ cũng đủ cho tất cả các ngươi tiến vào nội môn. Nhớ kỹ, chuyện đã phát sinh ở trong Huyền Linh bí cảnh, không được nói với ai, cho dù là sư phụ của các ngươi cũng không được nói, các ngươi chưa từng thấy tiểu Lục, cũng không thấy sư đệ, càng chưa thấy ta."
Ánh mắt Quân Vô Nhai nhàn nhạt nhìn đám Âu Dương Cẩn, sự uy nghiêm toát ra bốn phía.
Âu Dương Cẩn nuốt nuốt nước miếng, vội nói: "Không nói không nói, nhất định không nói, đánh chết cũng không nói."
Lâm Linh gật đầu, thong dong nói: "Ta cũng sẽ không nói."
Bốn đệ tử Âu Dương gia gật đầu như đảo tỏi: "Đánh chết không nói."
Chu Chu bất đắc dĩ nhìn củ cải nhỏ trong lòng, không khỏi thở dài, muốn nói cũng chẳng thể nói.
"Sư huynh." Nhìn qua Quân Vô Nhai, nhớ tới bộ dáng bán manh của đối phương, Chu Chu nói: "Sư huynh, Vân nhi như này, làm sao có thể qua được vòng khảo hạch cuối của Quân Tử Phong đây."
Quân Vô Nhai nghe vậy nhìn về phía hắn, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ôn hòa nói: "Không phải có nội đan của Đại Địa Dị Hùng đó sao, thời điểm thống kê sẽ tiến hành kiểm tra đo lường từ đó sẽ định ra thực lực, người giết chết được Đại Địa Dị Hùng, dù trọng thương hôn mê, cũng sẽ có người muốn cướp, loại tình huống này, hoàn toàn có thể trúng tuyển. Sư đệ đang lo lắng đứa nhỏ này không thông qua khảo hạch đúng không, chi bằng suy xét một chút, tới lúc đó đem hắn thu làm đệ tử mang lên Tiểu Trúc Phong là được."
"......" sắc mặt Chu Chu đen lại, ý này là, đường thu đồ đệ của hắn mờ mịt hả.
Mãng xà chín đầu ngắt suy nghĩ của Chu Chu, vung đuôi tới, nói: "Được rồi, nếu hắn đã bị đoạt đi, cùng lắm thì ta lại cướp về cho ngươi là được, còn hiện tại chúng ta nên nhanh chóng đi thôi, ta đã chín mươi năm chưa được ra ngoài rồi."
Chủ nhân như nào thì sủng vật sẽ như thế, sủng vật mà Vân Thiên Mạch dưỡng ra càng không phải loại tầm thường.
Thân thể mãng xà chín đầu dần dần biến lớn, rất nhanh liền khôi phục hình thái ban đầu, vung đầu nói: "Đi lên đi."
Nó đã tự nguyện làm thú cưỡi, hành khách còn có thể nói cái gì, vậy thì cưỡi đi.
Đến cửa Huyền Linh bí cảnh, chỗ đó đã tụ tập rất nhiều người, phần lớn là hài tử từ Huyền Linh bí cảnh đi ra, bọn họ vốn dĩ có thể ở trong ốc phòng của Quân Sơn Phái chờ đợi xếp hạng được công bố, nhưng thời điểm cạnh tranh lại kịch liệt như vậy, ở Quân Sơn Phái, tuổi trung bình là mười, chẳng ai có thể thật sự chuyên tâm chờ đợi, đương nhiên phải thăm dò đối thủ cạnh tranh.
Cho nên, tất cả đều đứng ở cửa Huyền Linh bí cảnh, muốn quan sát xem tỉ lệ mình đỗ là bao nhiêu.
Qua một canh giờ nữa là tới thời gian Huyền Linh bí cảnh đóng cửa, chính mình có thông qua khảo hạch hay không, trong lòng cũng đã có kết luận. Cho nên, có hài tử uể oải, có hài tử tươi cười, uể oải nhất định là đã xác định không thông qua hoặc tự giác hiểu mình không thể vào nội môn, còn người nào tươi cười thì nhất định đã cho rằng mình nhất định có thể vào nội môn.
Trong đó có vài hài tử có điểm tương đối cao đều bị vây quanh trong đám người, tụ tập thành một nhóm, nơi này một nhóm, nơi kia một nhóm, mơ hồ còn có cảm giác đang phân hạng cao thấp.
Giống như nhóm nào càng rộng, vậy hài tử bên trong nhất định có địa vị càng cao. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều đệ tử đều kéo người vào trận doanh, trải qua hai ngày điên cuồng kéo người, toàn bộ quảng trường không còn ai đơn độc.
Thường Dật thấy nhiều trận thế của đệ tử mới như vậy, sớm đã thấy nhiều nên không trách. Nhớ tới trước đây hắn cũng như thế, cho dù lòng nóng như lửa đốt, cũng không nhịn được muốn khoe khoang, hắn muốn khoe số lượng đạt được, viên nội đan của hắn so với mấy người kia còn lớn hơn.
Huyền Linh bí cảnh sắp đóng cửa, đệ tử nên ra cũng đã ra, nhưng không gặp được bóng người của tiểu sư đệ nhà mình, hắn đã dùng lời thề son sắt với Tiểu sư thúc là sẽ bảo đảm an toàn cho tiểu sư đệ, nếu đánh mất tiểu sư đệ, hắn phải ăn nói với Tiểu sư thúc ra sao đây.
Thường Dật ở cửa Huyền Linh bí cảnh đi dạo, thỉnh thoảng còn duỗi cổ nhìn về phía cửa, vài lần muốn đi vào, nhưng môn quy đã quy định, đệ tử không được đi vào đó, lại yên lặng lui chân về.
Thời điểm Thường Dật đang rối rắm, đột nhiên có một cỗ năng lượng dao động trước cửa Huyền Linh bí cảnh.
________________________________________________________________________________