Sủng Ái Quá Độ

Chương 47: Ngoại truyện 2




Edit: Aiko – Beta: Suha (@BIỂN CỦA CÁ)

Hàng năm Ngu Đại đều tổ chức họp định hướng, năm nay cũng không ngoại lệ, mỗi lớp đều tổ chức cho sinh viên tham gia, Diệp Ngưng với tư cách là đại diện của lớp, đương nhiên được giáo viên tiến cử.

Giáo viên hỏi cô điểm mạnh của cô là gì, Diệp Ngưng suy nghĩ rồi hỏi: “Em biết chơi đàn piano có được tính không cô?”

“Đương nhiên là được tính rồi.” 

Cô giáo rất thích Diệp Ngưng, cô xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Vì vậy, tại cuộc họp định hướng trong khuôn viên trường, Diệp Ngưng đã biểu diễn một màn độc tấu piano.

Tạ Ly và Lục Sâm đang ngồi dưới sân khấu, khi cô bước lên, Lục Sâm kích động đụng cánh tay người bên cạnh: “Đây không phải là cô gái mà cậu muốn theo đuổi sao?”

Phản ứng của Lục Sâm còn phấn khích hơn Tạ Ly, Tạ Ly cắn môi dưới, âm thầm lấy điện thoại ra quay video.

“Cậu có biết …”

Lục Sâm vừa muốn lải nhải, lập tức bị Tạ Ly bịt miệng lại.

Anh không muốn giọng nói của cậu trong video làm hỏng vẻ đẹp và tính toàn vẹn của màn trình diễn.

Diệp Ngưng trong chiếc váy dài màu trắng ngồi trước đàn piano màu trắng ngà trên sân khấu, đẹp như một thiên thần. 

Tạ Ly có thể nghe thấy rõ những chàng trai xung quanh đang bàn tán rằng cô ấy thật xinh đẹp, rất khí chất,… khiến lông mày anh nhíu lại.

Trông có vẻ lạnh lùng hơn.

Sau khi quay video xong, anh hạ tay che miệng Lục Sâm, ghê tởm lau tay.

Lục Sâm khinh thường nhìn anh nói: “Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?”

“Im miệng.”

Không để cậu nói những gì mà cậu muốn nói, “Cậu giống như một tên ngốc vậy.”

“Ê.”

Tạ Ly không có ý gì, nhưng anh cho rằng mô tả của mình khá chính xác.

Nhìn thấy Diệp Ngưng xuống sân khấu, anh liền đi theo.

“Cậu làm gì đấy?”

Tạ Ly bước ra ngoài mà không giải thích.

………

Diệp Ngưng quay lại hậu trường sau khi biểu diễn xong, một chàng trai nhanh chóng tiến lại gần cô, cậu ta đến tán tỉnh cô, khen cô chơi đàn tốt.

Từ khi nhập học, Diệp Ngưng đã được nhiều nam sinh tiếp cận, cô đương nhiên biết mục đích của cậu ta là gì, mỉm cười muốn lịch sự từ chối nhưng đối phương vẫn không từ bỏ.

“Một người bạn trong WeChat không tốn nhiều thời gian đâu.”

“Uhm…”

Diệp Ngưng da mặt mỏng, ngại không nói thẳng, chỉ có thể nói xin lỗi.

Hai người vô thức bước ra khỏi hành lang trước cửa hậu viện, Diệp Ngưng ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Ly đang đứng ở đó.

Trái tim cô đập lỡ một nhịp.

Chàng trai kia dường như cũng biết Tạ Ly, khi nhìn thấy anh, cậu xấu hổ thăm dò Diệp Ngưng một lần nữa rồi bỏ đi.

Diệp Ngưng cảm thấy mình chỉ tình cờ gặp Tạ Ly, nhớ đến việc anh đã có người mình thích, cô quyết định mình tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với anh, vì vậy cô lịch sự mỉm cười, gọi “Tiền bối” rồi đi về phía trước.

Nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô đối với mình, Tạ Ly nhất thời cảm thấy trái tim nhói đau.

Môi anh hơi hé mở, cố gắng ngăn cô lại, nhưng anh không biết phải nói gì với cô.

Đột nhiên, Diệp Ngưng quay lại, trong mắt Tạ Ly hiện vẻ kinh ngạc.

“Đúng rồi, tiền bối.”

Diệp Ngưng đột nhiên nhớ tới hỏi: “Anh đã nhận được áo chưa?”

“Nhận được rồi.”


“Vậy thì tốt, lần trước cảm ơn anh.”

Có lẽ Diệp Ngưng chỉ muốn chắc chắn rằng anh đã nhận được áo, sau đó vẫy tay chào anh: “Em đi trước đây.”

Nhìn bóng lưng cô dần đi xa, anh nhất thời không biết phải làm sao.

………

Khi Tạ Ly trở về ký túc xá, Lục Sâm nhìn thấy hai chữ viết trên mặt anh: Uất ức.

Cậu không khỏi thầm thở dài, đây là bị Diệp Ngưng làm tổn thương sao.

“Khụ.”

Cậu giả vờ ho rồi nói: “Người anh em, có chuyện gì khó khăn cứ nói với tớ.”

Điều đó khiến cậu cảm thấy vui.

Người như Tạ Ly không muốn bộc lộ tâm tư của mình đương nhiên không thể chia sẻ với cậu, Lục Sâm thấy anh không có ý định nói chuyện với mình liền khịt mũi, không hỏi nữa.

Không ngờ Tạ Ly, người có sức quyến rũ vô hạn, lại bị tình yêu làm tổn thương, ông trời thật công bằng.

Tạ Ly sau khi tắm xong đi ra, ngẫm nghĩ hỏi Lục Sâm: “Làm sao theo đuổi được con gái?”

“Không cần theo đuổi! Chỉ cần ngoắc ngón tay thôi là họ cũng sẽ lại.”

“Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”

“Ha.”

Cậu bĩu môi: “Đây là thái độ của cậu khi hỏi ý kiến người khác sao?”

“Tớ không hỏi ý kiến, chỉ là đang thảo luận với cậu.”

Tạ Ly miễn cưỡng thừa nhận.

Lục Sâm thích thú, chia sẻ ý kiến với nhau gọi là thảo luận, người này chỉ nghe người kia nói, không phải hỏi ý kiến thì là gì?

Quên đi, vì lịch sử tình trường của cậu ta trống rỗng, nên rộng lượng chỉ dạy vậy.

“Điều quan trọng nhất trong việc theo đuổi con gái là gì?”

Tạ Ly lắc đầu, nghiêm túc cau mày.

“Tất nhiên là sự kiên nhẫn! Cậu phải có thái độ kiên trì.”

“Nếu cô ấy nghĩ mình thật phiền thì sao?”

“Nếu cô ấy thật sự tỏ ra chán ghét cậu, điều đó có nghĩa là cô ấy thật sự không muốn để ý đến cậu, vì vậy thuận theo tự nhiên, cho dù cậu có cố gắng đến đâu cũng không thể bắt kịp.”

“Vẻ mặt khi gặp có lạnh lùng không?”

“Điều đó chỉ có nghĩa là hai người không thân quen.”

Lục Sâm cảm thấy hiện tại mình đang dạy học sinh tiểu học.

“Đó không phải là Diệp Ngưng của trường chúng ta sao? Cậu có một lợi thế riêng như vậy, quá tốt để theo đuổi.”

“Ví dụ?”

“Mang bữa sáng cho cô ấy, đưa cô ấy đi ăn trưa và ăn tối, ba bữa một ngày là cách để thúc đẩy tiến triển nhất.”

Tạ Ly nghĩ tại sao lúc nào cũng phải ăn, bọn họ đâu phải là sâu gạo.

Lục Sâm nói với Tạ Ly nhiều đến nỗi buồn ngủ, miệng khô khốc, cuối cùng nhận thấy rằng anh dường như không hiểu nhiều.

Cậu bất lực, đành phải chia sẻ tài liệu ngày xưa của mình cho anh, cậu tin tưởng đối với chỉ số IQ của anh, không có gì là khó hiểu.

Tạ Ly không muốn theo đuổi nhiệt tình như vậy, nhưng anh và Diệp Ngưng, một người khoa tài chính, một người khoa tâm lý, một người khóa trên, một người khóa dưới, người ở ký túc xá nam, người ở ký túc xá nữ, nên không thể tiếp xúc với nhau vào các ngày trong tuần.

Nơi họ dễ gặp nhất là căn tin, nhưng Ngu Đại có một căn tin tốt và nhiều cửa hàng như vậy, anh không thể đi từng cái một để giả vờ tình cờ gặp nhau được.

Gặp gỡ?

Sau khi suy nghĩ về điều đó cả đêm, Tạ Ly cuối cùng cũng đã tìm thấy một cái gì đó khó khăn hơn việc viết luận án.

Sáng hôm sau, Lục Sâm tỉnh dậy đã thấy Tạ Ly đang ngồi trước máy tính, cậu ngáp một cái rồi hỏi: “Sao cậu dậy sớm thế?”


“Tớ không ngủ.”

“…”

Lục Sâm còn tưởng mình nghe nhầm.

“Đừng nói với tớ là cậu dành cả đêm qua để học đó nha.”

“Tớ đang nghĩ xem tại sao cô ấy không muốn nói chuyện với tớ.”

Tạ Ly cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy thái độ lúc đó của Diệp Ngưng là cố ý xa lánh anh, giống như anh đã xúc phạm cô, điều này khiến anh có chút khó hiểu.

Lục Sâm thiếu chút nữa đã thốt lên “Chết tiệt.”

Cuối cùng cậu cũng đã hiểu tại sao lại có từ “mê đắm”, hóa ra là để miêu tả những người như Tạ Ly.

“Cậu nói… Có phải cô ấy đã hiểu lầm gì rồi không?”

Nghe vậy, Lục Sâm vội vàng lắc đầu.

“Cậu và cô ấy gặp nhau tổng cộng chỉ mới mấy lần, sao có thể hiểu lầm gì được.”

Nói xong, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, “Tớ nghĩ điều quan trọng nhất đối với cậu lúc này là bình tĩnh tâm trạng, đừng suy nghĩ chuyện này nữa, cứ để nó trôi đi một cách tự nhiên đi.”

“Không phải tối qua cậu nói tớ phải kiên trì theo đuổi sao?”

Tạ Ly đã cập nhật lại sự hiểu biết của mình về sự không đáng tin cậy của Lục Sâm.

Cậu ta thật sự cần “chữa bệnh gấp”, vậy mà mình lại hỏi cậu ta vào đêm qua.

………

Đã gần nửa tháng kể từ lúc bắt đầu nhập học, Diệp Ngưng dần quen với cuộc sống ở trường và hòa đồng với các bạn cùng phòng.

Tạ Ly chỉ gặp cô từ xa trong căn tin, trước khi anh đến chào cô, cô đã cười nói chuyện với bạn cùng phòng và rời đi rồi.

Dường như cô đã quên anh từ lâu, đối với cô, anh chỉ là một người qua đường.

Nhưng Diệp Ngưng thật sự thì không, khi xem album, cô vẫn vô ý bấm vào video, nhưng khi nhớ đến anh đã có người mình thích, cô liền bấm thoát ra.

Gần đây cô cũng có nghe tin đồn về anh, anh không chỉ có ngoại hình nổi bật mà còn có chỉ số IQ siêu cao. Nhiều nữ sinh trong trường bị ám ảnh bởi anh, họ đều cố gắng chiếm được anh, nhưng tất cả đều thất bại.

Diệp Ngưng đột nhiên cảm thấy sự tồn tại vĩ đại của một vị thần như Tạ Ly là để đánh bại những người phàm khác, những người như anh chỉ có thể ngắm từ xa.

Trong giờ ăn trưa, Diệp Ngưng cùng bạn cùng phòng đến nhà ăn số 2 dùng bữa, vừa bước vào đã nhìn thấy một thân ảnh cao quý bên cửa sổ, các cô gái ngồi xung quanh đều lén lút nhìn anh, nhưng dường như anh không cảm nhận được điều đó. 

Diệp Ngưng đi gọi ba món và một canh, ngồi xuống cách bàn của anh ba hàng ghế.

Cô liếc trộm Tạ Ly, sau đó điên cuồng cúi đầu, không biết rằng sau khi cô liếc mắt nhìn, anh cũng nhìn cô.

Nhìn thấy Diệp Ngưng vẫn đang ăn cơm với bạn cùng phòng, Tạ Ly cảm thấy yên tâm hơn, anh sợ cô bị người khác theo đuổi được, nhưng hiện tại anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt để theo đuổi cô.

Kì nghỉ lễ Quốc Khánh trong nháy mắt đã đến, nhà của Diệp Ngưng ở đây, đương nhiên không cần vội bắt tàu hay máy bay.

Trường học đóng cửa vào chiều thứ sáu, cô định về nhà trước, sau đó sẽ đi đâu chơi.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Diệp Ngưng đi thẳng vào lề đường bắt taxi.

Cách đó không xa, Lục Sâm đang đi tới, vừa nhìn thấy Diệp Ngưng liền vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tạ Ly rằng mình đã gặp Diệp Ngưng ở cổng trường.

Thấy Diệp Ngưng đón được chiếc taxi, chuẩn bị vào trong, Lục Sâm vội vàng chạy tới ngăn cô lại.

“Bạn học, em có thể giúp anh một chuyện được không?”

Diệp Ngưng nhận ra cậu: “Anh không phải ………”

“Đúng vậy, là anh.”

Lục Sâm vội vàng gật đầu, lén lấy điện thoại ra liếc nhìn.

[Tớ đang ở tòa nhà phòng thí nghiệm, đến ngay đây.]

Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Diệp Ngưng: “Trong lớp bọn anh có một bạn nữ, anh muốn tặng quà cho bạn ấy. Đằng kia có một cửa hàng trang sức, em có thể giúp anh chọn quà được không?”

Diệp Ngưng cảm thấy mình không thể lý giải được, hình như hai người họ đâu quen biết gì nhau đâu, đúng không?

“Xin lỗi, em đang vội về nhà.”

“Không làm chậm trễ việc của em đâu mà.”

Lục Sâm thầm nghĩ bản thân vì chuyện tình yêu của anh em mình mà không cần đến thể diện, tinh thần như vậy thật đáng khen.

Tạ Ly không có tiến triển gì trong hai ngày qua, cậu thật sự rất lo cho anh.

Thấy vẻ mặt cậu lo lắng, Diệp Ngưng đồng ý.

Lục Sâm tính rằng Tạ Ly còn rất lâu mới tới, thầm nghĩ phải nhanh giải thích với Diệp Ngưng, lần trước là nói đùa, kẻo cô coi Tạ Ly là đồ cặn bã, ăn trong bát nhìn trong nồi.

“Đúng rồi, anh chợt nhớ ra một việc.”

“Dạ?”

“Lần trước nhìn thấy em cầm túi quà, còn tưởng rằng em muốn theo đuổi cậu ấy nên mới thản nhiên nói với em rằng cậu ta đã có người mình thích, nhưng thật ra không có. Thậm chí cậu ta còn chưa từng yêu đương bao giờ.”

?

Diệp Ngưng dấy lên một dấu chấm hỏi trong đầu, cho dù anh ta có giải thích cũng không cần chi tiết vậy, anh ta nói với cô những lời này có ý gì?

“Đến rồi.”

Khi Lục Sâm nhìn thấy cửa hàng quà tặng, cậu gửi định vị cho Tạ Ly, rồi cùng Diệp Ngưng bước vào.

Sợ Diệp Ngưng quay lại nói cho Tạ Ly biết những gì mình đã nói, cậu nói với cô: “Đừng nói cho Tạ Ly nghe những gì anh nói nhảm! Anh sợ cậu ta sẽ đánh anh.”

“Trông anh ấy ưu tú như vậy, thì ra có khuynh hướng bạo lực.”

“………” Hỏng bét, hình như cậu lại nói sai nữa rồi.

Lục Sâm chưa kịp giải thích đã nghe thấy Diệp Ngưng cau mày nói: “Anh là bạn của anh ấy, tại sao lại nói xấu anh ấy?”

Thánh thần thiên địa ơi!

Cậu không có nha!

Lục Sâm muốn khóc nhưng không ra nước mắt, chỉ có thể nói: “Anh chỉ là miêu tả phóng đại, Tạ Ly rất ôn nhu, thường nói nhỏ nhẹ với anh, nhất định sẽ chủ động giúp anh làm việc, đãi anh bữa tối khi rảnh….”

“Cho nên, người mà anh nói anh ấy thích thật ra là anh, đúng không?”

Diệp Ngưng rốt cuộc cũng hiểu.

Chẳng trách Lục Sâm nhìn là lạ, chẳng lẽ anh ta sợ cô có ý định với Tạ Ly nên mới lôi kéo cô nói những lời này sao?

Lục Sâm bị mạch não của Diệp Ngưng làm cho chấn động, cậu muốn biểu đạt cái gì đều hoàn toàn bị bóp méo!

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên ngoài cửa:

“Diệp Ngưng.”

Nghe thấy tên cô, Diệp Ngưng vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ly mặc áo sơ mi trắng đang đứng ngược sáng.

Anh đẹp đẽ đến nỗi không từ ngữ nào miêu tả được.

Diệp Ngưng đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, xem ra tin đồn trên mạng là thật, trai đẹp đã bị chàng trai đẹp khác hạ gục rồi.

Tạ Ly thấy Diệp Ngưng nhìn mình có chút kỳ quái, dường như không thể tin được.

Anh cố gắng tìm hiểu, nhưng càng nhìn, anh càng cảm thấy khó hiểu.

Lục Sâm đứng ở một bên lương tâm cắn rứt, cảm giác đôi chân như yếu đi.

“Hai người hẹn nhau đến đây à? Thế em không quấy rầy nữa.”

Diệp Ngưng lễ phép cười, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, ngay khi cô đi qua Tạ Ly, anh bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

“Anh đã nghĩ đến nhiều cách, nhưng hiện tại, anh muốn diễn đạt nó theo cách trực tiếp nhất.”

?

Diệp Ngưng kinh ngạc nhìn anh, nghe anh môi mỏng khẽ mở, lớn tiếng nói ra bốn chữ: “Anh muốn theo đuổi em.”