Sủng Phu

Chương 74




Editor: demcodon

Vốn dĩ bọn người ở phủ Tướng quân, kết quả không nghĩ tới thấy được một lớn một nhỏ —— nhìn thấy bánh bao nhỏ ghé vào trong ngực nam nhân của mình bị bao thành hình tròn, Thẩm vương gia lần đầu tiên không ưu nhã mà mở to hai mắt nhìn há to miệng —— ai có thể nói cho y biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thẩn vương gia chờ biết rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện nhìn thấy tiểu hài tử mập đang mút đầu xem ngón tay, theo động tác của bé đôi má mập mạp thỉnh thoảng lại xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, càng nhìn càng đáng yêu. Vì vậy y không khỏi sinh ra một suy nghĩ: "A Lăng, nếu không... chúng ta nhận nuôi nó đi!"

Thẩm vương gia nói xong càng thêm khẳng định suy nghĩ này —— dù sao chỗ thôn của phụ mẫu tiểu hài tử này đã bị thiêu hủy, chắc hẳn coi như là phụ mẫu của bé cũng nhất định bất hạnh gặp nạn. Mà Thẩm vương gia biết rõ y và Hoắc An Lăng đều khó có khả năng có được con ruột. Như vậy giống như tất cả nam nhân nước Cảnh muốn tạo thành gia đình là nhận con nuôi.

Gặp được tức là duyên, nếu Hoắc An Lăng trên đường trở về đã gặp phải hài tử bị sói nuôi dưỡng này, hiện tại đứa bé này còn ngoan ngoãn như vậy —— như vậy cứ nhận nuôi bé không phải vừa lúc sao? Trên thế giới này người có thể được y và A Lăng nhận nuôi rất nhiều, nhưng mà có thể ở lần đầu tiên đã có duyên hợp nhãn như vậy cũng không bao nhiêu.

Thẩm vương gia nhìn bánh bao nhỏ vươn hai tay ra muốn ôm một cái không tự chủ mà đến gần ôm bé —— ừm, mềm mại, thật ngoan ngoãn.

"Chỉ cần chàng thích." Hoắc An Lăng đối với việc này luôn luôn là lão bà đại nhân của mình nói cái gì thì chính là cái đó. Hoắc An Lăng dừng một chút còn nói: "Bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Chẳng lẽ còn có cái gì không được sao? Thẩm vương gia khó chịu —— mình đường đường là một Vương gia nhận nuôi một đứa cô nhi chẳng lẽ lại còn sợ người khác nói này nói nọ hay sao?

"A Thập à, động tác chàng ôm bé sai rồi..." Nhìn thấy cái đầu to của bánh bao nhỏ lao xuống hai chân hướng lên, không khác gì như là động tác Koala ôm cây còn cười khanh khách chảy ra nước miếng, Hoắc An Lăng đột nhiên cảm thấy giữ lại đứa bé này có phải là một quyết định sai lầm hay không —— không biết chờ mình sau khi trở lại chiến trường A Thập đại hài tử này có thể chăm sóc tốt cho tiểu hài tử hay không...

Hoắc An Lăng hoàn toàn quên thân phận bọn họ hiện tại hoàn toàn không cần phải tự mình chăm sóc tiểu hài tử.

Lúc tiểu hài tử ngoan ngoãn là thiên sứ, nhưng mà lúc thức dậy khóc rống lên quả thật là ác ma. Hoắc An Lăng mặc dù chăm sóc tiểu hài tử một thời gian ngắn, đại khái bởi vì đường đi mỏi mệt cho nên bé ngoại trừ ăn ra chính là ngủ. Hiện tại hoàn cảnh tốt rồi nên thiên tính muốn lộ ra —— cho nên đối với Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia còn không có nhận thức rõ ràng, không có chuẩn bị là bi kịch.

Lần này Hoắc An Lăng trở về nhiệm vụ chủ yếu chính là hộ tống Nghiêm Viễn về kinh, hơn nữa mang mọi chuyện trên chiến trường báo cáo cho Dương đế rõ ràng hoàn chỉnh nguyên vẹn trên mặt đất. Cho nên phải ở lại kinh thành một thời gian ngắn.

Tất nhiên, hai người đã xa cách hơn hai năm tự nhiên là phải bày tỏ một chút tình cảm nhớ thương lẫn nhau.

Khụ khụ, xét thấy nói nhiều không bằng làm nhiều, cho nên hai người ở trong buổi tối đầu tiên Hoắc An Lăng trở lại kinh thành thì mang tình cảm trao đổi lên trên giường....

"Ưm..." Âm cuối tiêu hồn hơi hơi run, Thẩm vương gia vừa ngẩng cổ tùy ý người bên trên tinh tế  liếm hôn, vừa nắm chặt khăn trải giường dưới thân —— dù sao cũng là lâu như vậy không có thân mật rồi, trên thân thể phản ứng dường như trở nên vô cùng ngây ngô.

Hoắc An Lăng kéo ngoại bào của đối phương xuống một tí, lộ ra cái áo lót bao vây lấy thân thể trắng nõn ấm áp như ngọc.

Hoắc An Lăng híp híp mắt, trong mắt tình yêu dâng trào mãnh liệt, cách áo lót hơi mỏng nhéo lên một chấm hơi nhô lên trong đó, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên. Nhìn người yêu yêu sắc mặt ửng đỏ càng thêm đỏ một chút, mà bờ môi bị hôn đến đỏ tươi bóng nước cũng hơi mở ra, dường như hô hấp không khoái dường như thở dốc, dường như làm cho không khí chung quanh đều ấm áp trở nên xuân ý dạt dào lên.

Mặc dù đã sớm khó có thể nhẫn nại nhưng Hoắc An Lăng vẫn không có gấp gáp đến gần, mà là tinh tế vỗ về từng điểm mẫm cảm trên thân thể người mình yêu; mãi cho đến khi nửa thân hình nằm ở trong ngực bởi vì không thoải mái mà hơi uốn éo bắt đầu chuyển động hắn mới trầm thấp mà nở nụ cười, sau đó tăng mạnh động tác trong tay.

Từ động tác tăng mạnh tiếng Thẩm vương gia rên rỉ cũng càng thêm khó nhịn được, thậm chí ngay cả hơi thở giữa hô hấp cũng hơi run lên, Hoắc An Lăng nghe được trong lòng ngứa ngáy.

Hoắc An Lăng buông tay ra cúi đầu trực tiếp ngậm lấy nụ hoa vẫn đang run người quyến rũ hắn, dù cho cách một lớp vải dường như cũng có thể cảm giác được da thịt non mềm, làm cho hắn nhịn không được lại nhẹ cắn, chọc cho thân hình trong ngực không ngừng vặn vẹo lên.

Bàn tay to từ đường cong bên hông đi xuống, bởi vậy bên kia trên ngực giờ phút này bị vắng vẻ, chênh lệch như vậy làm cho Thẩm vương gia không khỏi hơi khó chịu, cả người đưa về phía Hoắc An Lăng: "A Lăng... ta... ta khó chịu."

Hoắc An Lăng đến gần hôn lên môi đối phương, hai người nên cởi đã cởi sạch sẽ, nên hôn cũng hôn ra lửa nóng, nên sờ cũng đã sờ hoàn toàn, rốt cục... phải đi vào giai đoạn cuối cùng!

"Oa oa oa oa..."

Tiếng hài tử khóc nỉ non đột nhiên vang lên phá vỡ không khí hương tươi đẹp đậm đặc, thậm chí làm cho tiểu tướng quân của Hoắc An Lăng lập tức ỉu xìu một nửa; sắc mặt Thẩm vương gia ửng hồng cũng bị âm thanh này lập tức kéo về hiện thực, thiếu chút nữa đẩy ngã Hoắc An Lăng trên người y không có phòng bị xuống giường.

Hoắc An Lăng bất đắc dĩ chỉ có thể xuống giường kéo qua cái áo một bên tùy ý vây ở bên hông mình, sau đó nhận mệnh mà đi đến gian ngoài.

Hoắc An Lăng nhìn thấy bánh bao thịt ở trên giường gào hét khóc lớn thuần thục mà vươn tay vừa sờ, vẻ mặt vặn vẹo lột cái bọc nửa người dưới của bánh bao nhỏ, sau đó một lần nữa thay đổi một cái tã khác.

Bánh bao nhỏ hoàn toàn không biết mình hư làm hỏng chuyện tốt của phụ mẫu, sau khi cảm giác được phân phía dưới mông không có ẩm ướt dính dính mà là vô cùng khô mát mở to đôi mắt nước mắt mịt mờ nhìn về phía Hoắc An Lăng lộ ra một nụ cười "vô sỉ". Sau đó tay béo cầm thành nắm đấm đặt ở bên cạnh hai má quyết định ngủ.

Hoắc An Lăng nhìn bánh bao nhỏ nào đó ngủ đến không lo không nghĩ, ngủ đến trời đất u ám —— hắn và A Thập lúc ấy làm sao lại nghĩ đến muốn bồi dưỡng tình cảm với bánh bao nhỏ này mà đưa bé đặt vào trong một phòng ngủ chứ?

Hoắc An Lăng mang theo một bụng nghẹn khuất nhìn người yêu y phục nửa mở hỗn độn ngồi ở trên giường mang theo nụ cười "nhìn có chút hả hê", thầm nghĩ hung hăng "trừng phạt" đối phương một hồi —— ai kêu bánh bao nhỏ hiện tại còn quá non, chính là đi tiêu cũng không cách nào thừa nhận. Cho nên chỉ có "nương hài tử là hắn" đến thôi!

Vì vậy Hoắc An Lăng đã tìm xong cái cớ bắt đầu trêu chọc người một lần nữa, dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào nụ hoa của đối phương dù cho không có động tác lại nhưng vẫn sưng đứng thẳng như cũ nhẹ nhàng ma sát, như là lông vũ phất qua làm cho ý đồ giả bộ như không để ý của Thẩm vương gia hơi thở lập tức tăng lên.

Y tuyệt đối sẽ không khuất phục anh anh!

Hoắc An Lăng nhìn thấy hai mắt Thẩm vương gia nhắm nghiền, lông mi không ngừng rung rung, dáng vẻ chính là không chịu mở to mắt, cảm thấy có chút ý tứ dứt khoát nâng má nằm nghiêng ở một bên —— chỉ là bàn tay và ngón tay vẫn lưu luyến ở trên thân thể của đối phương như cũ.

Ô ô, A Lăng học xấu!

Thẩm vương gia bị trong cơ thể dâng lên một luồng khát vọng vây quanh, nhưng mà nhìn lấy Hoắc An Lăng vẫn mỉm cười nhìn mình không có động tác như cũ thất bại mà "ô" một tiếng, sau đó duỗi tay ôm cổ của đối phương: "A Lăng... cho ta..."

Ước chừng sau một canh giờ rốt cục hoàn thành hiệp một Hoắc An Lăng vẫn chưa thỏa mãn mà chuẩn bị lại mang người yêu của mình ăn rồi lại ăn gặm rồi lại gặm, đột nhiên...

"Oa oa oa oa..."

Hoắc An Lăng duy trì động tác vừa mới đi vào nghiến răng nghiến lợi: "Tùy tiện người nào cũng được, hiện tại! Lập tức! Lập tức! Ôm thằng nhãi con gian ngoài đi ra cho ta!"

Qua thật lâu sau từ tiếng "oa oa oa oa..." đi xa, giọng nhỏ như con muỗi nào đó lén lút vang lên: "... Chuyện đó, Hoắc tướng quân, tiểu thiếu gia đói bụng nên làm gì bây giờ?"

Hoắc An Lăng đang có "động tác": "..."

"Tướng quân, lúc này tìm không thấy bà vú..." Giọng kia lại yếu ớt vang lên ở bên ngoài cửa sổ.

"Đa Mỹ Tư*! Hợp Sinh Nguyên! Mỹ Tán Thần! Bằng không X Lộc cũng được! Bản thân các ngươi nhìn xem rồi xử lý!"

(*Theo mình nghĩ đây là tên sữa tiếng anh mà mình bất tài không tra ra được. Ai biết thì giúp mình với.)

"..." Những cái này sao có chút lung tung rối loạn: "Hở, Tướng quân, thứ cho thuộc hạ ngu dốt, cái đó "Nhiều muội tử" còn có cái đó "Không tán thành" linh tinh... là cái gì?"

Hoắc An Lăng: "hiện tại ta mang thằng nhãi con kia ném trở lại hang sói còn kịp không?"

* * *

Tuổi tác của Nghiêm Viễn đã không còn nhỏ, hơn nữa lần này lúc đang đối chiến với Tướng quân Phàn Tiêu nước Trần thì bị đối phương bắn trúng vai phải. Mặc dù sau khi trải qua cứu chữa cầm bút viết chữ cũng không có ảnh hưởng, nhưng cũng không thể lại cầm đao lên chiến trường.

Trên thực tế đến bây giờ cũng vậy, trên người Nghiêm Viễn đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Mặc dù bên ngoài đã khép miệng, nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại bệnh cũ khó có thể trừ tận gốc.

Nghiêm Viễn cũng không phải người tham luyến quyền thế. Mặc dù có chút lo lắng chiến sự nhưng mà nghĩ đến Nghiêm Tín Vũ và Hoắc An Lăng ông vẫn là yên tâm —— mỗi một thế hệ càng mạnh thêm, đây đã là thiên hạ thuộc về người trẻ tuổi, mình vẫn là cùng phu nhân nhàn nhã vượt qua thời gian còn lại thôi —— nhớ tới thê tử trong nhà dịu dàng hiền lành, nhiều năm như vậy vẫn chịu thương chịu khó Nghiêm Viễn quyết định từ quan.

Mà cùng lúc ông từ quan thì ông cho Dương đế một đề nghị để cho Hoắc An Lăng làm người nối nghiệp ông. Mặc dù Nghiêm Tín Vũ với tư cách là nhi tử của ông, lại được ông bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn lên, nhưng mà hiện tại nước Cảnh cần càng là loại tính tình thống soái như Hoắc An Lăng —— ai có thể không có tư tâm chứ? Nhưng mà so với cái này Nghiêm Viễn càng cân nhắc nhiều hơn vì quốc gia.

Chỉ là sau khi Hoắc An Lăng biết được mình không hiểu vì sao được thăng quan thì phản ứng đầu tiên không phải mừng rỡ, mà là... lừa cha mày à!!

Thân là Đại tướng quân tự nhiên là mọi chuyện lớn nhỏ cũng không thể rời khỏi chiến trường —— cái này chẳng phải có ý mình không chỉ mong muốn sớm hơn trở lại chiến trường, hơn nữa trong những ngày tiếp theo chỉ cần một ngày không có đánh bại nước Thanh như vậy hắn chính là một ngày cũng không thể trở về kinh thành? Đây là muốn quậy kiểu gì?

Hắn mặc dù là muốn rất kiếm chút chiến công đến lúc đó danh chính ngôn thuận mà thỉnh cầu Dương đế tứ hôn, nhưng mà hoàn toàn không muốn ngay lúc này dùng phương thức này!

Hoắc An Lăng cũng không biết ở trong đó cũng có "sức" của Thái tử ra rất lớn, trong nháy mắt hơi muốn đóng gói Nghiêm Viễn một thân nhẹ không quan đưa đến chiến trường.