Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 15: 15: Tôi Coi Trọng Cô Hẳn Là Cô Nên Cảm Thấy Vinh Hạnh





Nghe đến đây cô đã hiểu ra, tuy rằng không biết tại sao bị lộ, nhưng kế hoạch của cô hẳn là đã bị phát hiện.
“Từ từ!” Thẩm Vân Cương lùi lại một bước, né tránh cánh tay của hai binh lính, nói, “Tôi sẽ tự cởi!”
Hai tên lính nhìn Molders, hắn gật đầu tỏ ý bọn họ có thể ra ngoài.

Vì thế hai binh lính giơ tay chào rồi rời đi, nhân tiện đóng cửa lại.
Tất nhiên Thẩm Vân Cương không muốn cởi, dù sao loại chuyện cởi quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ thật sự khiến người ta một lời khó nói hết, vì thế cô vẫn có ý muốn thương lượng cùng hắn.
“Chỉ huy, ngài muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi tôi, chỉ cần tôi biết thì tuyệt đối sẽ không giấu giếm.” Không thể không nói, thật ra đến bây giờ cô vẫn ôm một chút tâm lý may mắn, nghĩ nếu như không phải chuyện này bị bại lộ thì quá tốt.
Nghe xong những lời của cô, Molders đứng dậy, hắn vòng qua bàn làm việc đi tới chỗ cô.

Tuy rằng Thẩm Vân Cương không rõ hắn muốn làm gì, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết đây không phải điều tốt, cô sợ hãi lùi lại cho đến khi không thể lùi được nữa.
Molders đứng yên trước mặt cô, vươn tay nâng cằm cô lên.

Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn không đeo găng tay.


Khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, móng tay cũng cắt tỉa gọn gàng.

Điều khiên cô ngạc nhiên hơn là bàn tay của hắn thật ấm áp.

Dù sao hắn vẫn luôn có bộ dáng lạnh lùng, khiến cô còn tưởng rằng máu của hắn cũng lạnh.
“Cô hơi thông minh, nhưng không phải lúc nào cũng hiểu rõ tình hình.” Ngón tay của Molders chạy dọc xuống, lướt qua cổ rồi dừng lại trước ngực cô.
“Và sự gian xảo của cô làm tôi rất khó chịu.” Hắn xé rách quần áo của Vân Cương.
Thẩm Vân Cương vội vàng che tay trước ngực, may mắn là khi làm quần áo cô đã thêm vào một cái yếm dài.

Lúc mới bị ném vào trại tập trung, nội y của cô đã một đi không trở lại.

Hiện tại có yếm nên cũng không quá lộ.

Nhưng cô biết rõ, lần này có khả năng sẽ bị nhai đến mẩu xương không còn.
Quả nhiên, Molders tùy tiện lật áo ra liền thấy được hàng chữ cô thêu ở tay áo.
“Tôi nghĩ cô cần được giáo huấn.” Cặp mắt âm trầm tràn đầy tử khí nhìn chằm chằm cô, hắn thô bạo kéo tay áo ra, nói, “Cô thật sự nghĩ mình là chúa cứu thế sao? Tôi rất chờ mong tiếp theo cô sẽ tự cứu bản thân như thế nào?”
“Ngài…” Thẩm Vân Cương khó khăn nuốt nước miếng, hai tay ôm lấy thân thể càng dùng sức, “Ngài muốn làm gì?”
Molders không trả lời, hắn nâng tay lên xoa bờ vai mịn màng của cô, “Sao người cô lạnh thế?”
Động tác của hắn khiến lưng cô nổi lên một tầng da gà, “Nếu ngài cởi hết đồ rồi đứng ở chỗ này nửa ngày thì cũng sẽ như vậy.” Cô chỉ có thể nói dối không chớp mắt.
Molders không tỏ ý kiến, hắn có vẻ hơi tò mò về cái yếm nên bàn tay di chuyển đến dây thắt sau cổ cô.
Nếu bị hắn cởi nốt, phía trên của cô sẽ chẳng còn gì cả.
“Chỉ huy, tôi không phải là người Aryan.” Thẩm Vân Cương ngẩng đầu, quật cường nhìn vào mắt hắn.
“Ồ? Nghe nói phụ nữ Trung Hoa các cô rất bảo thủ, cơ thể bị đàn ông nhìn thấy liền phải gả cho đối phương hoặc chết.”
Thẩm Vân Cương phản bác, “Là tự sát vì trong sạch.”
“Nếu phát sinh quan hệ thì sao?”
Tròng mắt Thẩm Vân Cương xoay chuyển, “Nếu hai người yêu nhau thì không sao, nhưng nếu là cưỡng gian thì sẽ bị thiến.” Cô còn suy nghĩ xem nên dịch từ “Thiến” sang tiếng Đức như thế nào.
“Thiến?” Molders không hiểu danh từ mới này.

Thẩm Vân Cương cười ha hả, tiếp lời: “Chính là cưỡng chế cắt bỏ bộ phận nam tính nào đó.”
“Thảo luận về vấn đề này cùng một người đàn ông mà mặt không biến sắc, thật không biết xấu hổ.”
“… Này, rõ ràng là ngài nói về vấn đề này trước! Tại sao lại biến thành tôi không biết xấu hổ?” Thẩm Vân Cương như con cá nóc.
“Cô rất thú vị.” Molders chuyển chủ đề, “Nhưng bây giờ cô đang ở Ðức.”
Thẩm Vân Cương ngây ra một lúc, ý gì đây? Hắn chuyển chủ đề quá nhanh làm cô không theo kịp.

Có lẽ nào…
“Chỉ huy, luật chủng tộc của Nazi không cho phép ngài làm thế.”
Đầu ngón tay ấm áp của Molders xoa xoa khóe mắt cô, “Nơi này do tôi định đoạt.”
“Nhưng ngài muốn vi phạm tín ngưỡng của mình sao?” Thấy hắn muốn làm thật, giọng của cô trở nên gấp gáp.
Molders cảm nhận được sự kháng cự mãnh liệt của cô khiến hắn thấy lòng kiêu hãnh và mặt mũi của mình bị chà đạp.

Hắn bóp chặt khuôn mặt trong tay, bắt cô nhìn hắn: “Cô có tư cách gì để nói với tôi những lời đó? Tôi không hỏi ý của cô, tôi coi trọng cô, hẳn là cô nên cảm thấy vinh hạnh…”
“Tôi khinh thường việc nhận được sự che chở của một kẻ sát nhân như ngài.” Thẩm Vân Cương trực tiếp ngắt lời hắn.
Cặp mắt xanh sâu thẳm của Molders nhìn chằm chằm cô, bỗng một tiếng cười nhạo phát ra từ trong cổ họng hắn, tuy rằng hắn đang cười, nhưng trong mắt không hề có ý đó, khuôn mặt này so với lúc vô cảm còn đáng sợ hơn, hắn rút ra một khẩu súng, chĩa vào huyệt Thái Dương của cô, nói: “Tôi cho cô một cơ hội để lặp lại lời vừa nãy.”
“Nhắc nhở thân thiện! Nếu cô bị bắn chết thì không thể kích hoạt nhiệm vụ thứ hai, suy ra nhiệm vụ thất bại!” Hệ thống mất tích nhiều ngày đột nhiên xuất hiện.
“…” Thẩm Vân Cương thật sự rất muốn chửi “Mẹ nó”.
“Tại sao cậu không nói sớm?”

“Hệ thống cảm nhận được sinh mệnh của ký chủ đang gặp nguy hiểm.”
Ý là Molders sẽ thật sự nổ súng sao? Hắn nói cái gì mà coi trọng cô, còn không phải là không hài lòng một chút liền giết cô à, quả nhiên lời nói của đàn ông đều không thể tin.
Bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu.

“Bịch” một tiếng, Thẩm Vân Cương quỳ xuống ôm đùi hắn, gào khóc: “Tôi sai rồi, chỉ huy, thật ra tôi nói dối.”
“Ồ?”
“Tôi thật sự yêu ngài từ tận đáy lòng, nhưng bởi vì tôi không phải người Aryan nên sợ làm bẩn huyết thống cao quý của ngài.”
“…”
“Ngài cao cao tại thượng, như vầng trăng rực rỡ, mà tôi lại chỉ là một hạt cát nhỏ bé mà thôi.” Cô chấm chấm khóe mắt, lau những giọt nước mắt không tồn tại, “Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể yêu ngài được nữa, bởi vì yêu ngài sẽ chỉ khiến tôi tan xương nát thịt, mà ngài cũng sẽ chịu tội bất trung.”
“…”
“Không phải bởi vì tôi sợ chết, chỉ sợ sau khi tôi chết sẽ không ai có thể yêu ngài như tôi.”
Molders vô cảm rút chân ra, “Cút.”
“Dạ!” Thẩm Vân Cương như được đại xá, mặc áo vào rồi chạy như bay.
Phía sau, Molders nhìn theo bóng lưng cô, khinh miệt “Hừ” một tiếng..