Sửu Thụ Ngự Phu

Sửu Thụ Ngự Phu - Chương 10




Đông Phương Ngọc cùng An Trữ tới Nhạc gia được mấy ngày, nhân sĩ võ lâm được mời cũng đã đến.  Nhất thời trong Nhạc gia vô cùng náo nhiệt, Nhạc Hùng vẫn chưa trở về, Nhạc đại tiểu thư liền đảm đương việc tiếp đón các đạo nhân mã, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.

An Trữ đương nhiên là thích náo nhiệt nhất, nhưng bất đắc dĩ bị Đông Phương Ngọc lệnh cưỡng chế chỉ có thể đi theo y, không được rời xa ba bước. Cho nên mỗi lần trở về phòng mình, An Trữ thường sẽ bĩu môi buồn bực tự hỏi, hắn sao có thể sợ Đông Phương Ngọc như vậy a? Chẳng qua ngẫm lại, đi theo Đông Phương Ngọc cũng không phải chuyện xấu, tuy rằng hơi thiếu tự do một chút, nhưng tóm lại là có thịt ăn.

“Đang suy nghĩ gì? Thất thần lâu như thế. Ta đều hô to đến vài tiếng.” Đông Phương Ngọc dương trang uy nghiêm.

An Trữ sờ sờ cái trán bị gõ, thở dài: “Đừng luôn gõ đầu ta, sẽ thành dốt nát.”

“…” Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiếu, “Nga, về sau ta đây cần phải chú ý nhiều hơn mới được.”

An Trữ bĩu môi, ai cũng có thể nhìn ra y một chút cũng không thiệt tình.

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói chúng ta bây giờ đi đâu?” An Trữ hỏi.

“Xem diễn.”

Quả nhiên là xem cuộc vui. Nhạc Hùng thỉnh gánh hát nổi danh tới đây, lại mời một vài cô nương thanh lâu có tiếng tới, ngay tại hậu viện Nhạc gia tổ chức ca múa.

Đang ngồi đều là các vị anh hùng hào kiệt trong võ lâm, trời sinh tính hào sảng, có thanh lâu cô nương làm bạn càng thêm vui thích, dù sao ban ngày rõ ràng như vậy, cũng đâu thể làm ra chuyện gì bất chính. Chỉ có số ít đã thành gia thất thì ngồi quy củ một chỗ, tỷ như Đông Phương Lãng, liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhạc gia đại tiểu thư. An Trữ không mang mũ sa, nhưng có cái lớn mậthoặc là người ngoại tộc thanh lâu nữ tử muốn đến gần hắn, đáng tiếc bị Đông Phương Ngọc liếc mắt một cái, động tác liền cứng lại rồi. Nàng kia thức thời, cười cười đi tới bên người khác.

Vì thế mọi người đều biết, An Trữ là người của Đông Phương gia, cũng không phải có thể dễ dàng động tới.

Không ai biết dụng ý của Nhạc Hùng, phát thiệp mời thiên hạ hào kiệt tới đây, chẳng lẽ chỉ vì nghe một chút ca múa dân gian sao? Tất nhiên là không có khả năng, cho nên cũng liền im lặng ngồi, bên này chào hỏi xã giao, bên kia trêu đùa cùng thanh lâu cô nương, hoặc là cùng bình luận lời kịch hay con hát.

Dị biến bình thường luôn phát sinh vào lúc không ai ngờ tới, hoặc là lúc mọi người chờ mong…Con hát vốn đang xướng ca trên sân khấu, đột nhiên giơ lợi kiếm, thẳng hướng Nhạc Bích Lam đâm tới, Đông Phương Lãng đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân. Mà Đông Phương Ngọc cùng An Trữ ngồi bên cạnh họ tất chịu liên lụy. An Trữ được Đông Phương Ngọc ôm vào lòng tránh sang một bên, cũng bình yên vô sự.

Hiện trường nhất thời loạn lên, Đông Phương Ngọc thiêu mi, cúi đầu nhìn An Trữ, An Trữ chính đang cao hứng phấn chấn nhìn một đoàn loạn…

Sớm thành thói quen, Đông Phương Ngọc không hề phát tác, ôm người trong lòng, không dấu vết mà ly khai.

An Trữ ‘xem cuộc vui’ đang cao hứng, nghi hoặc nhưng vẫn thuận theo từ Đông Phương Ngọc khinh công đưa hắn đi.

Hai người tới đông sương phòng.

Không một bóng người, phỏng chừng đều đến nội viện đi.

Đông Phương Ngọc một tay nắm tay An Trữ, một tay không chút khách khí đẩy ra cửa khuê phòng của Nhạc Bích Lam.

“Uy, như vậy không tốt…” Khi An Trữ nhìn thấy có người trong phòng thì dừng một chút, “Đi…”

Hắc y nhân đang lục tung phòng thấy người tiến vào thì kinh hãi, An Trữ cũng kinh hãi: “Lâm Nhất Hổ!?”

“…” Hắc y nhân ngây ngẩn cả người. Dễ dàng như vậy đã bị tiểu tử này nhận ra?!

Đông Phương Ngọc cũng thoáng kinh ngạc liếc nhìn An Trữ, sau đó mới chuyển hướng Lâm Nhất Hổ: “Lâm đường chủ ở đây làm việc này, nói vậy chắc có thể giải thích đi.”

“Tam đương gia.” Lâm Nhất Hổ lắc đầu, xả khăn che mặt xuống, cười khổ, “Tam đương gia lại vì sao có mặt ở đây?”

“Bên ngoài rất ầm ĩ, muốn tìm nơi thanh tĩnh.” Đông Phương Ngọc đáp.

“Nhưng nơi này là khuê phòng của Nhạc tiểu thư.” Cho nên ai mới tin lời y nói.

“Lâm đường chủ cũng biết đây là khuê phòng của Nhạc tiểu thư.” Đông Phương Ngọc tự tiểu phi tiếu.

“…Tam đương gia, vốn dĩ không liên quan gì đến ngươi, tội gì phải nhúng tay.” Lâm đường chủ ngưng mày.

“Đúng là không liên quan đến ta, có điều lúc trước, là ai lôi chúng ta vào mà?” Đông Phương Ngọc vẫn ung dung.

“…”

“Một khi đã như vậy, không hảo hảo ngoạn nháo một phen, sợ là không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của xá đệ.” Đông Phương Ngọc cười nói.

An Trữ phối hợp theo long lanh long lanh hai con mắt.

“…”Trán Lâm Nhất Hổ rớt xuống ba điều hắc tuyến.

“Ta không biết ngươi phải tìm cái gì, nhưng khẳng định không ở trong này. Nơi ta cũng có thể nghĩ ra, Nhạc gia cùng lão Lục không có khả năng không nghĩ tới. Hiện tại nơi đây sợ đã sớm bày ra thiên la địa võng…Lâm đường chủ chắc hẳn không thể không nghĩ tới việc này, sao lại vẫn xông vào hang hổ?”

“…”Lâm Nhất Hổ đầu tiên là im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài, nói, “Tam đương gia, ngươi đến tột cùng có ý đồ gì, trực tiếp nói cho tại hạ đi.”

“Ý đồ sao, không phải mới vừa nói qua, mang theo xá đệ ngoạn nháo, thỏa mãn hiếu kỳ của hắn đối với giang hồ.”

An Trữ trộm trở mình cái xem thường, đơn thuần như vậy chỉ có ma mới tin.

Đông Phương Ngọc nói thế cũng đúng, y tính toán chính là mang theo An Trữ nơi nơi chơi đùa, miễn cho ngày nào đó hắn buồn chán, rời đi y một mình một người ‘bước chân vào giang hồ’, không khéo ngày hôm sau phải đi giúp hắn thu dọn. Cho nên cùng là phiền toái, không bằng hiện tại liền phiền toái, ngày sau mới yên ổn được.

“Ngoạn nháo?! Đến lúc đó kéo theo là biết bao nhiêu mạng người!” Lâm Nhất Hổ tức giận nói.

“Đã nói không phải chúng ta chủ động dây vào.” Đông Phương Ngọc mặt không đổi sắc, “Ân, có một câu không phải, thỉnh tha thứ, không chừng hai huynh đệ chúng ta còn có thể cứu mạng hơn một trăm thủ hạ của ngươi mà.”

“…Lời này thật sao?”

“Tùy tiện nói nói.”

“…”

An Trữ từ đầu tới cuối chính là chớp chớp ánh mắt, không nói lời nào, trực giác nói cho hắn biết, chuyện sắp phát sinh nhất định là thực mạo hiểm thực thú vị, ân, hảo chờ mong…

“Như vậy đi, Đông Phương Ngọc mặc dù không phải là người thiện lương gì, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện thấy chết mà không cứu, lần này không ngại cùng ngươi chung đường, xem xem tạo hóa thế nào?” Đông Phương Ngọc nói, tới gần bàn trang điểm, vỗ vào ngăn kéo thứ ba bên trái từ trên xuống, trong phòng dần dịch chuyển để lộ ra một đoạn cầu thang.

An Trữ cùng Lâm Nhất Hổ đều kinh ngạc nhìn về phía y.

“Hoặc là tin tưởng ta, không chừng có thể cứu tính mạng người của Cái Bang”, Đông Phương Ngọc cầm tay An Trữ, lập tức đi xuống cầu thang, “Hoặc là ở lại chỗ này, chờ Nhạc bang chủ tới đây.”

Nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, Lâm Nhất Hổ cắn chặt răng, đi theo bọn họ.