Ta Bị Yêu Ma Nuôi Nhốt
Người xa quê gặp bạn cũ, chính là một trong ba niềm vui lớn trong đời.
Nhưng lúc này Không Ninh không hề vui.
Bởi vì hắn gặp phải kẻ thù...
Trừng mắt, cảm ứng cái hũ đang lơ lửng trong đan điền, phản ứng đầu tiên của Không Ninh chính là đập nát thứ mất dạy này.
Nhưng ngay sau đó, hắn ý thức được chỗ không đúng.
Cái hũ đen như mực này đã sản sinh liên hệ nào đó với Không Ninh. Sau khi Không Ninh nhíu mày cảm ứng, bỗng biết được công dụng của thứ này.
Thôn phệ luyện hóa...
Cái hũ đen này, có thể thôn phệ luyện hóa sinh linh có linh khí trong cơ thể, rồi truyền lại cho Không Ninh.
Mà biện pháp thôn phệ rất đơn giản, chỉ cần Không Ninh giết chết mục tiêu là được.
Sau khi hiểu được điểm này, Không Ninh khá kinh ngạc.
Cái hũ cái... tà môn vậy sao?
Trước đây hắn đã bị thứ tà môn này đập chết thật sao?
Bất quá thôn phệ những sinh linh khác, rồi truyền lại cho Không Ninh... Cái hũ tà môn từng đập chết Không Ninh, giờ ngược lại khiến Không Ninh nhìn thấy con đường tươi sáng để sống sót.
Thân làm phàm nhân, hắn chắc chắn đấu không lại yêu quái trong nhà.
Nhưng nếu như có thể dựa vào cái hũ quỷ dị trong đan điền này, vậy thì lại khác.
Chỉ là sinh linh có linh khí trong cơ thể... ám chỉ yêu quái sao? Hoặc có lẽ là tu hành giả?
Không Ninh im lặng đứng dưới tàng cây có chút không nói gì. Một cái huyện thành nho nhỏ như Huyện Sơn Lan, đi đâu tìm sinh linh có linh khí trong cơ thể?
Tuy ngoại trừ thôn phệ luyện hóa, cái hũ này cũng có thể dùng để tìm kiếm mục tiêu. Truyền chân khí trong cơ thể vào cái hũ, nó có thể tìm thấy tất cả mục tiêu yếu hơn Không Ninh ở quanh đó.
Nhưng Không Ninh không biết liệu trong huyện thành còn yêu quái nào khác hay không.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó truyền tất cả chân khí trong đan điền vào trong hũ đen. Rất nhanh, từng đường khí tức lúc ẩn lúc hiện lấy Không Ninh làm trung tâm, rồi khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Sự vật trong tầm mắt của Không Ninh, cũng phát sinh biến hóa.
Huyện thành trong ánh mặt trời gay gắt, hình như bị bao phủ bởi một làn khói màu xanh lam. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả huyện thành đều trong làn khói màu xanh quỷ dị này.
Không Ninh chứng kiến tình huống như vậy, cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì làn khói màu xanh lam đang lượn lờ trong huyện thành, chính là đại biểu cho yêu khí của yêu quái!
Một cái Huyện Sơn Lan nho nhỏ, nhưng khắp nơi toàn là yêu khí lượn lờ? Điều này sao có thể!
Lẽ nào yêu quái trong huyện thành, không chỉ có mỗi một bò cạp tinh Tô Nghiên kia? Khắp nơi đều là yêu vật?
Oanh!
Không Ninh hoảng sợ, trong đầu oanh vang một tiếng, rời khỏi loại trạng thái huyền diệu cổ quái.
-- Hũ đen tìm được mục tiêu rồi!
Không Ninh vừa khiếp sợ lại ngỡ ngàng. Chuyện xảy ra trong một ngày một đêm qua, đã xô đổ toàn bộ nhận thức của hắn.
Mặc dù toàn bộ đám khói xanh kỳ lạ lơ lửng trong tầm mắt đều biến mất, huyện lỵ dưới ánh mặt trời chói chang lại một lần nữa trở lại dáng vẻ cũ. Tuy nhiên cảnh tượng kinh dị nhìn thấy trong trạng thái tìm kiếm, lại khiến Không Ninh nhận thức rõ tính hiểm ác đáng sợ của huyện thành.
Ngoại trừ yêu nữ trong nhà hắn, trong huyện thành vẫn còn yêu vật khác tồn tại, hình như số lượng không hề ít, thế nên khắp huyện thành đều tràn ngập yêu khí...
Không Ninh rất sợ.
Huyện Sơn Lan thành nhỏ bé, lại có nhiều yêu ma ẩn núp, hèn gì hàng năm đều xảy ra nhiều vụ án mất tích khó hiểu đến vậy.
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy!
Thế giới cổ đại tưởng chừng yên bình lại ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ như vậy sao?
Thần phật, tu tiên giả đâu hết rồi? Những cao nhân huyền môn luôn đối kháng với yêu ma trong truyền thuyết cùng đâu cả rồi? Vì sao nơi đây nhiều yêu ma như vậy quấy phá lại không ai quản... hay là vì Huyện Sơn Lan quá hẻo lánh, không có cao nhân huyền môn che chở, cho nên mới quần ma loạn vũ?
Không Ninh chưa bao giờ rời khỏi Huyện Sơn Lan, sau khi biết được chân tướng ở nơi này, không thể nào hiểu được tình hình của thế giới này.
Dù hắn đã vạch trần bức màn che giấu chân tướng của Huyện Sơn Lan, nhưng vẫn vô cùng hung hiểm.
Nhưng còn may, hắn cũng không phải không có cơ hội phản kháng...
Hít một hơi thật sâu, Không Ninh đứng lên, đi tới trước mặt con ngựa hồng gầy nhom, trực tiếp kéo dây cương, nhảy lên lưng ngựa. Cứ như vậy cưỡi con ngựa hồng gầy nhom, khoác phác đao bên hông, rời khỏi bờ đê.
Trong tầm mắt của Không Ninh, lúc này một làn khói trắng mờ ảo đang bay lơ lửng. Làn khói trắng giống như dải lụa không ngừng uốn lượn kéo dài về phía huyện thành, chỉ dẫn phương hướng mục tiêu cho Không Ninh.
Sau khi hắn sử dụng năng lực tìm kiếm của hũ đen, thật sự đã tìm được mục tiêu thích hợp... dù phần cuối của làn khói trắng rốt cuộc là yêu ma như thế nào, Không Ninh hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng lúc này Không Ninh, ngoại trừ qua đó, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ngồi trên con ngựa hồng gầy gò, dưới cái nắng như thiêu như đốt, Không Ninh không ngừng xuyên qua những con phố trong huyện thành. Càng chạy, con đường càng hẻo lánh, râm mát.
Cuối cùng thì đến nhà xay bột ở xó xỉnh thành bắc.
Làn khói trắng đã biến mất trong nhà xay bột không lớn này.
Không Ninh thấy cảnh tượng như vậy, bèn ghìm ngựa lại, không tùy tiện tới gần.
Nhà xay bột, nằm bên bờ dòng Giang Hà ở thành bắc Huyện Sơn Lan, là nhà xay bột bằng cối xay nước nhỏ nhất trong thành. Chủ kinh doanh là một nhà ba người người, theo thứ tự là chủ của nhà xay bột: phu phụ Thạch Dũng, cùng với đệ đệ của Thạch Dũng là Thạch Quý.
Nhà này vốn còn một tiểu muội, nhưng cô bé đã mất tích vào năm ngoái.
Hàng năm Huyện Sơn Lan đều sẽ xảy ra một vài vụ án mất tích, nhưng nếu như người nhà của đương sự không đến nha môn báo án, thì nha môn cũng lười xen vào việc của người khác -- trừ phi có thể kiếm được tiền.
Lúc trước Không Ninh cũng không để tâm đến chuyện muội muội của Thạch Dũng mất tích, nhưng giờ nhìn lại, rất có thể do bọn yêu quái gây ra?
Không Ninh cưỡi con ngựa hồng, lẳng lặng nhìn nhà xay bột dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Sau khi đến nơi này, làn khói trắng chỉ dẫn cho Không Ninh đột ngột biến mất. Nhưng dù sao cũng đã xác định được vị trí của nhà xay bột, Không Ninh cũng không vội tiếp cận.
Lúc này đã gần trưa, ánh mặt trời rất gay gắt, mọi người đều trốn ở trong nhà hóng mát. Xung quanh nhà xay bột vắng tanh không một bóng người, trong con hẻm chật chội không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Ở nơi này không có công nghệ khoa học kỹ thuật, không có điện, nhà xay bột chính là phương tiện sinh kế quan trọng của người dân. Dân chúng toàn thành, hàng năm đều dựa vào nhà xay bột để sinh sống.
Cho dù là nhà xay bột nhỏ nhất trong thành, đến mùa gặt cũng phải xếp hạng 1-2 ngày mới có thể đến phiên.
Chẳng qua hiện giờ không phải mùa gặt, bên ngoài nhà xay bột vắng tănh vắng ngắt, không một bóng người. Chỉ có guồng nước to lớn vẫn đang quay chầm chậm theo dòng chảy của sông.
Không Ninh trầm mặc tính tới tính lui, suy tính kế tiếp phải làm sao. Nhưng đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, một trung niên nam nhân râu ria xồm xoàm, cởi trần bước ra từ trong ngõ, trong tay mang một túi lúa mạch.
Đó chính là chủ của nhà xay bột, Thạch Dũng.
Nhìn thấy Không Ninh cưỡi ngựa hồng đứng ở chỗ này, Thạch Dũng có chút sửng sốt, sau đó cười nói: “Ninh gia, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây ạ?"
Bổ khoái Không Ninh ở Huyện Sơn Lan, không người nào dám không cung kính. Bộ đồ sai nha này chính là tượng trưng cho đặc quyền, chớ nói chi đó là Không Ninh tuổi còn trẻ đã được cấp cho ngựa cưỡi, còn được Huyện lão gia coi trọng.
Vì vậy Thạch Dũng tỏ ra rất nhiệt tình.
Điều này rất bình thường.
Nhưng Không Ninh lại đề cao cảnh giác.
Hắn vừa mới tới, Thạch Dũng đã xuất hiện, chẳng lẽ Thạch Dũng là kẻ đã giấu yêu quái trong nhà xay bột hay sao?