Sau khi Bạch Diệc Lăng nhìn thấy chân dung cũng trầm mặc. Cho dù không có cảm giác gì với Vương Hải Vân, hắn quả thật đã bị đội nón xanh, bây giờ nhìn thấy đối thủ cạnh tranh của mình cũng không khỏi cảm thấy vi diệu.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Bạch Diệc Lăng nói: "Người này, có phải rất có tài không?"
Tài cán thì đúng là có thật.
Quách Vĩ Hà tuy bề ngoài xấu xí nhưng lại là người thừa kế có thiên phú kinh thương của Quách gia, kinh doanh mấy sản nghiệp vô cùng mát tay, tuy rằng gã còn có ba đệ đệ cao to khỏe mạnh, nhưng ở Quách gia Quách Vĩ Hà vẫn nắm giữ quyền lên tiếng và quyền tài chính tuyệt đối.
Khi tin tức về cái chết của gã mới vừa truyền ra, rất nhiều người đều suy đoán đây là vụ án lớn liên quan đến tranh đoạt gia sản, kết quả người khóc đến chết đi sống lại, đau khổ không thiết sống nữa ngược lại là mấy huynh đệ kia của Quách Vĩ Hà —— thời điểm còn có đại ca, Quách gia một ngày thu được một đấu vàng, bọn họ chỉ phụ trách đề lung giá điểu*, uống rượu nghe khúc, bây giờ áp lực đột nhiên tăng lên, quả thực thiếu chút nữa là muốn cùng nhau đi chết luôn cho rồi.
(*) Nuôi chim trong những cái lồng treo, nói ngắn gọn là chơi chim. Mình thấy có người bảo từ này còn dùng để chỉ người lười biếng, ăn không ngồi rồi.
Bạch Diệc Lăng im lặng, lật qua một trang tư liệu, hỏi: "Quách Vĩ Hà cũng là một nhân vật huyền thoại... Hả? Hắn rơi xuống ở cầu Đại Khê, cách chỗ chúng ta không xa nhỉ?"
Lư Hoành vẫn cảm thấy khó tin, dưới con mắt của hắn ta, vị thủ trưởng này của mình tuyệt đối có thể cũng coi là nam tử hoàn mỹ nhất thế gian này, người người muốn gả.
Coi như Quách Vĩ Hà thật sự rất có tài, vậy thì cũng không sánh được với chức quan hiện tại, dung mạo xuất chúng, thi thư tao nhã, võ nghệ bất phàm của Bạch Diệc Lăng đâu!
Mắt thẩm mỹ của Vương tiểu thư kỳ dị đến loại trình độ này, chỉ có thể cảm thán một câu hỏi thế gian tình là chi, mà làm người ta mù hai mắt.
Lư Hoành còn đang thầm lắc đầu, nghe Bạch Diệc Lăng hỏi như vậy liền đáp: "Không sai, đi qua hai con đường là đến, nhưng ta vẫn chưa kịp đi."
Quách Vĩ Hà không phải quan viên, cái chết của gã cũng không có chỗ nào kỳ lạ, đừng nói vụ án này không cần Bạch Diệc Lăng nghía qua, ngay cả Lư Hoành cũng không tham dự, sau khi tra ra được kết quả, hắn ta trước hết vội vàng chạy tới báo cáo cho Bạch Diệc Lăng.
Hai người nói tới đây, hồ ly vốn đang nằm trên cái đệm ở góc bàn bỗng nhiên đi tới, không coi ai ra gì chen vào giữa hai người, móng vuốt dậm lên trên mặt tư liệu.
Thân là một bá đạo tổng hồ đã được hệ thống chứng thực, cho dù y làm chuyện gì đều có một loại khí thế bình thản mà bức người, ngày hôm trước khi Lư Hoành định thử vuốt lông hồ ly đã bị y cào, thấy thế "ui cha" một tiếng, vội vàng trốn ra đằng sau.
Nhưng mà lần này hồ ly không có hứng thú với hắn ta, mà là đứng tại chỗ nhìn tư liệu, cứ như hiểu được bên trên đó viết gì vậy.
"Ha ha ha, nó còn muốn nhìn coi chúng ta nói gì kìa!"
Lư Hoành phản ứng lại, thấy thú vị, tay ngứa không nhịn được, nhanh chóng chụp lên chóp đuôi của tiểu hồ ly một cái.
Hồ ly cấp tốc quay người, giơ móng vuốt "bộp" một cái muốn đập lên tay hắn ta, nếu không phải Bạch Diệc Lăng nhanh tay, e là Lư Hoành lại có thêm ba đường cào rướm máu rồi.
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi chớ xem thường nó, hồ ly này có khi thành tinh rồi, nói không chừng nó hiểu thật."
Lúc nói chuyện hắn còn vuốt lông tiểu hồ ly mấy cái, Lư Hoành trơ mắt nhìn con hồ ly này không trốn không tránh, ngược lại còn cong đôi mắt, nhìn cứ như đang cười.
Bỗng nhiên hắn ta có loại cảm giác bị kỳ thị dữ dội.
Lục Dữ để Bạch Diệc Lăng sờ soạng vài cái rồi nghiêng đầu cắn cổ tay áo hắn, nhẹ nhàng kéo hắn hướng ra bên ngoài.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Uây, ngươi muốn làm gì đó?"
Lục Dữ có chuyện lại không thể nói, chỉ trừng một đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn, cũng không buông áo hắn ra, Lư Hoành nói: "Giống như là muốn dẫn ngươi đi đâu vậy."
Lục Dữ dẫn bọn họ đi đến cây cầu Đại Khê vừa nói lúc nãy —— nơi Quách Vĩ Hà chết đuối.
Lư Hoành nói: "Ồ, nó thật sự có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện này!"
Bạch Diệc Lăng nhìn chằm chằm vào mặt nước: "Cho nên nhất định nó sẽ không vô duyên vô cớ kéo chúng ta tới nơi này."
Lông tiểu hồ ly lay động trong gió, y non nớt kêu lên một tiếng.
Lư Hoành nói: "Lẽ nào cái chết của Quách Vĩ Hà có điều đáng ngờ? Đáng tiếc người đã chết được một thời gian, chỉ sợ chứng cứ cũng không dễ tìm. Ờm... Có thể con sông này có vấn đề gì chăng?"
Bạch Diệc Lăng đánh giá một lát, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Có lẽ ngươi đã đoán đúng rồi đấy."
Lư Hoành sững sờ, liếc mắt nhìn theo hướng của hắn, lại vừa lúc nhìn thấy Bạch Diệc Lăng trượt chân, cả người trực tiếp men theo sườn dốc bờ sông trượt xuống.
Lúc này mới đầu mùa đông, mặt sông tuy rằng đã kết băng nhưng cũng không dày, ngã xuống sẽ chỉ có thể tệ hơn lúc thường.
Lư Hoành kinh hãi đến biến sắc, kêu một tiếng "Lục ca" rồi liều mạng nhào tới muốn bắt, kết quả mặc dù không bắt được người nhưng cơ thể Bạch Diệc Lăng lại dừng ở một chỗ cách nước sông không xa.
Lư Hoành vồ hụt, nằm nhoài ở trên này nhìn xuống phía dưới, tiểu hồ ly nghênh ngang dẫm lên trên người hắn, chạy tới bên người Bạch Diệc Lăng, cái đuôi quẹt qua chóp mũi hắn ta một cái, thật là ngứa.
Lư Hoành: "..."
Bạch Diệc Lăng xoay người lại vẫy vẫy tay với hắn ta, hỏi: "Có muốn xuống dưới đây thể nghiệm một chút không?"
Lư Hoành còn chưa hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy Bạch Diệc Lăng còn vẫy tay với mình, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, học theo Bạch Diệc Lăng trượt xuống, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Chính hắn ta tự thử, không cần người khác dùng ngôn ngữ giải thích cũng đã hiểu ra điểm đáng ngờ xuất từ nơi nào.
Hóa ra bờ sông này nhìn thì cao đấy, thực tế trên dốc dưới bằng*, nếu như không cẩn thận ngã xuống, còn chưa rơi vào lòng sông đã dừng lại rồi.
(*) Dạng địa hình lòng chảo
Điều này có nghĩa là Quách Vĩ Hà không thể tự mình trượt chân rơi xuống nước được!
Lư Hoành cả kinh nói: "Hồ ly này thật là thông minh ghê nha!"
Bạch Diệc Lăng nói: "Phá án còn không bằng một con hồ ly."
Lục Dữ: "..."
Lư Hoành nói: "Ban đầu là ai phụ trách vụ này, dám làm qua loa như vậy! Thật là không nên. Có phải là có người cố ý che giấu manh mối không?"
Hắn ta nói xong câu đó lập tức nghĩ tới Dương Chuẩn: "Lục ca, sau khi ta trở lại Vệ Sở sẽ ngay lập tức điều tra, hơn phân nửa chính là Dương Chuẩn làm rồi!"
Bạch Diệc Lăng chắp tay sau lưng đứng ở bên bờ, ngắm mặt hồ nhìn như an tĩnh, gió thổi tung tay áo hắn, vang lên tiếng phần phật.
Hắn bình tĩnh phân tích: "Đúng là vậy, trừ y ra rất khó nghĩ tới người nào khác có hiềm nghi này. Mà tên Dương Chuẩn này, từ vu hại ta đến có khả năng mưu hại Quách Vĩ Hà, y làm những việc này chắc chắn có nguyên nhân, lúc đầu ta cho rằng điểm mấu chốt là ở ta, bây giờ nhìn lại ngoại trừ sai lầm, mấu chốt có lẽ là ở chỗ Vương gia."
Lư Hoành nghe Bạch Diệc Lăng nói mà ngu người, sau đó mới rõ ràng ý tứ của hắn. Lúc đầu Dương Chuẩn vu hại Bạch Diệc Lăng trước mặt mọi người, làm ai cũng tưởng y có thù oán gì với hắn, mới hắt nước bẩn lên người thượng cấp của mình, mà bây giờ nhìn lại có lẽ mục đích hành vi của y không phải là hãm hại Bạch Diệc Lăng, mà có liên quan đến Vương gia.
Lư Hoành nói: "Đúng! Quách Vĩ Hà là tình nhân của Vương tiểu thư, Dương Chuẩn giết Quách Vĩ Hà, dính dáng tới thảm án của Vương Thượng thư, nghĩa là y nhất định có liên quan đến Vương gia và Quách gia!... Lẽ nào hai người kia đều là bị y giết? Y và Vương tiểu thư có thù oán sao?"
Bạch Diệc Lăng lắc đầu, cau mày trầm tư, Lư Hoành lại nói: "Nếu đúng là như vậy, Quách Vĩ Hà cũng thật đáng thương, mặc dù nhà bọn họ có tiền, nhưng trên thân thể những người kia hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không đầy đủ, thể hư sợ lạnh, vóc người thấp bé..."
Bạch Diệc Lăng đột nhiên nói: "Từ từ!"
Lư Hoành sợ hết hồn.
Bạch Diệc Lăng nói: "Sợ lạnh? Quách lão gia sợ lạnh sao? Ta nhớ mang máng ngươi từng nói Vương Thượng thư đã hẹn với lão, trưa hôm đó đi ăn canh Cổ Đổng?"
Canh Cổ Đổng kỳ thực chính là món lẩu, Lư Hoành suy nghĩ một chút rồi nói: "Là ta nói. Bây giờ là mùa đông, Quách lão gia sợ lạnh, thích ăn nhất là loại đồ nóng hổi kia. Phòng lão đặt riêng đều phải đốt than trước một canh giờ..."
Âm lượng hắn ta dần dần thấp xuống.
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi cũng phát hiện rồi? Nút buộc áo của Vương Sướng muốn cháy, điểm mấu chốt chính là nhiệt độ cao! Ngày hôm đó ông ta mặc bộ y phục kia, rồi đi gặp Quách lão gia, như vậy là có thể thỏa mãn điều kiện tử vong, nói cách khác, hai chuyện này nhất định đều nằm trong kế hoạch của hung thủ!"
Lư Hoành sợ hãi nói: "Chuyện, chuyện này... Bởi vì người ban đầu cùng Quách gia hợp tác là Lưu thị, việc bọn họ gặp mặt Vương phu nhân cũng biết, ý của ngươi là..."
Bạch Diệc Lăng chậm rãi gật đầu.
Lư Hoành nuốt nước miếng, nhớ tới thời điểm Vương Sướng vừa mới chết, Vương phu nhân gào khóc thê lương, còn vô cùng phẫn nộ chỉ ra Phương Thảo là hung thủ, cùng với bộ dáng lỗ mãng bạo lực biểu hiện ra kia, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh một trận.
Hắn ta nói: "Lục ca, vậy bây giờ ta mang người đến Vương Thượng thư phủ, triệt để điều tra lại lần nữa!"
Lúc trước bọn họ đã từng nghi ngờ nha hoàn và tiểu tư trong phủ Vương Thượng thư, có điều người chết dù sao cũng là mệnh quan triều đình, không thể điều tra cả phòng ngủ của phu nhân tiểu thư được, nhưng giờ thì có lý do chính đáng rồi.
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi quay lại dẫn người đi, ta trực tiếp từ bên này qua. Đúng rồi, áp giải Dương Chuẩn theo."
Lư Hoành đáp một tiếng, vội vã rời đi.
Bạch Diệc Lăng đứng bên bờ sông chờ giây lát, ánh nắng tràn lan trên mặt hồ trầm tĩnh, cỏ khô ven bờ nhẹ lay theo gió, mây nơi chân trời như những sợi bông vung vãi.
Lục Dữ ỷ bộ dạng của mình lúc này rất đáng yêu, hình thể lại nhỏ xinh, bò lên trên bả vai Bạch Diệc Lăng ngồi xuống, cùng hắn nhìn về phương xa.
Bạch Diệc Lăng nói: "Chúng ta cũng đi thôi, nếu không phải vì vụ án này, ta thực sự cũng lười quay lại cửa nhà Vương gia. Đám người sống này cũng thật mệt, ngày nào đó ít dùng đầu óc một chút, nói không chừng cả cái đầu cũng không giữ được nguyên vẹn đâu."
Lục Dữ dựng thẳng cái đuôi to lên đập một cái vào lưng hắn.
Bạch Diệc Lăng mang theo y xoay người rời bờ sông, thở dài: "Ngẫm lại mấy cái nồi đen* ta đội mấy tháng nay thật là không đếm xuể, cũng không có cách nào giải thích. Ví dụ như ta đối với Lâm Chương Vương, lại ví dụ như ám sát Ngũ hoàng tử..."
(*) Bị vu oan
Lục Dữ không thể nói được trong lòng mình có cảm giác gì.
Lần đầu tiên người này xuất hiện trước mặt y, là một tên thích khách. Giữa lúc đánh nhau y vô tình lột khăn che mặt của đối phương xuống, không nghĩ tới lại lộ ra một bộ dạng dễ nhìn như vậy.
Lúc đó chỉ cảm thấy thực sự là phí phạm.
Thế nhưng lần thứ hai gặp lại, Bạch Diệc Lăng giống như biến thành người khác, không chỉ trị thương cho y, dẫn y về nhà, cho y ăn cơm...
Còn sớm chiều ở chung, dao động y.
Lục Dữ có thể phát giác ra trong chuyện này tuyệt đối có điểm đáng ngờ, nhưng đến giờ phút này, kỳ thực Bạch Diệc Lăng có phải là tên thích khách kia hay không, đối với hắn mà nói cũng không quan trọng.
—— dù sao thì lập trường bất đồng, mỗi người đều có một chủ tử để trung thành, y có thể hiểu được. Chính mình không phải cũng từng phái thủ hạ truy giết người ta hay sao.
Cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, không tính toán nữa, thì lại nghe Bạch Diệc Lăng nói một câu như vậy.
Đuôi Lục Dữ bất tri bất giác dựng lên, thẳng tăm tắp, lông trên đó cũng xù lên. . Truyện Tiên Hiệp
Bạch Diệc Lăng dừng lại một chút, ảo não nói: "Những chuyện kia rõ ràng không phải ta làm mà! Kỳ thật vị Hoài Vương này cho ta ấn tượng không tệ, y nhìn như công tử bột kiêu căng, thực chất kiến thức rộng rãi, nếu như vẫn luôn sống đàng hoàng thì thiên hạ có thể thái bình thêm mấy năm."