Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 28




Đang biểu diễn trong hoa thính chính là gánh hát nổi tiếng ở Kinh đô, tên là Duyệt Phương Ban. Khác với những gánh hát khác dựa vào diễn viên mỹ mạo để hấp dẫn quan to quý nhân, vũ sinh và hoa đán trong Duyệt Phương Ban có tướng mạo khá bình thường, nhưng mỗi người bọn họ đều sẽ có một kỹ năng đặc biệt, chính là đóng kịch biến diện.

Kịch biến diện vốn là một dạng đặc biệt của Xuyên kịch, nhưng trong các gánh hát ở Kinh đô lại rất hiếm gặp, mọi người thấy mới lạ, thanh danh Duyệt Phương Ban cũng từ từ lớn lên.

Lúc này, trên đài chiêng trống vang trời, đàn sáo hòa tấu, vũ cơ xung quanh sân khấu lui ra, sau đó một người vai đào mặc trang phục diễn màu đỏ rực chầm chậm đi lên từ phía sau đài, mở miệng xướng:

"Xuân đi thu đến tháng chuyển ngày dời, đuổi cũ đón mới hoa nở hoa tàn..."

Người đang ngồi bên cạnh Bạch Diệc Lăng là trưởng tử của Đoan Kính Trưởng công chúa, Thịnh Đạc, y nghe hai câu, rất tùy ý quay đầu nói với Bạch Diệc Lăng ngồi kế bên: "Đây là đang diễn xướng《Đào hoa phiến》nhỉ? Ta thấy hoá trang của vai đào thì ổn đó, nhưng giọng hát cũng không quá hay, không chân thật bằng diễn viên của Liễu Ba Đài, thế mà trong Kinh đô lại được hoan nghênh đến vậy."

Hai người bọn họ đều biết thân phận của đối phương, nhưng lúc thường chỉ gặp qua ít lần, cũng không có giao tình, Thịnh Đạc nói như vậy rõ ràng là đang gợi chuyện. Bạch Diệc Lăng quay đầu nhìn lại, thấy vị Quận vương này mang trên mặt ý cười thân mật, đại khái là sợ một mình mình ngồi ở đây cảm thấy lúng túng tẻ nhạt, mới cố ý tìm chuyện để nói.

Tuy rằng loại ý tốt này đối với Bạch Diệc Lăng mà nói là không cần thiết, nhưng hắn vô cùng cảm kích, cười đáp: "Nghe nói trong toàn bộ các màn trình diễn của gánh hát này đều kết hợp với kịch biến diện, không biết là loại diễn pháp thế nào, có lẽ là do mới lạ."

Bình thường Trạch An vệ nổi danh hung hãn, sau khi Bạch Diệc Lăng kế nhiệm lại là thủ đoạn cứng rắn, tác phong trực tiếp, còn con người chân thực của hắn ra sao, Thịnh Đạc không biết. Nhưng đối phương vừa nói chuyện vừa cười thế này, đã thể hiện hắn là một người khá là thân thiện hiền hoà.

Vì vậy Thịnh Đạc bắt đầu có hảo cảm với Bạch Diệc Lăng, cũng cười theo, nói: "Nếu như Bạch Chỉ huy sứ thích xem kịch, quý phủ ta có gánh hát riêng, chờ lúc nào ngươi rảnh rỗi, hoan nghênh đến ngồi xem."

Mời tới nhà không phải là thiện ý bình thường, thấy trên mặt Bạch Diệc Lăng lộ ra vẻ nghi hoặc, ngữ khí Thịnh Đạc trở nên vô cùng thành khẩn: "Phủ Nhiếp Thái sư và nhà ta là họ hàng xa, con của Nhiếp Thắng chính là vãn bối nhà ta, lần trước Bạch Chỉ huy sứ cứu trưởng tử của Nhiếp Thắng, bọn ta đều rất cảm kích ngươi."

Nghe Thịnh Đạc nhắc tới, Bạch Diệc Lăng mới đột nhiên nhớ ra, trước đây lúc Lục Dữ kể chuyện đã từng nói qua việc này.

Thịnh Đạc là trưởng tử của Trấn quốc công, mẫu thân y là nghĩa nữ mà Thái hậu sủng ái nhất - Đoan Kính Trưởng công chúa, thân phận cao quý. Mà không khéo chính là, năm đó lúc Đoan Kính Trưởng công chúa mang thai gặp phải binh biến, bất hạnh thất tán với người nhà, lưu lạc đến một thôn trang, sinh ra tiểu nhi tử của bà.

Sinh sản thuận lợi, mẫu tử bình an, vốn không đến mấy ngày sẽ có thị vệ tìm đến đưa bọn họ về phủ Trấn quốc công, nhưng cố tình trong mấy ngày này, trong thôn đã xảy ra một chuyện -- con trai của thôn trưởng vô duyên vô cớ, hơn nửa đêm bất ngờ rơi xuống vách núi bỏ mình.

Lúc đó phản quân hoành hành, vì lý do an toàn, Đoan Kính Trưởng công chúa không có tiết lộ thân phận thật của mình, một tên thầy âm dương trong thôn nói đứa bé bà sinh ra này là mạng quỷ thai, nếu như không diệt trừ, người toàn thôn đều sẽ bỏ mạng.

Đoan Kính Trưởng công chúa liều mạng ngăn cản, thậm chí nói với các thôn dân mình là công chúa, sau khi trở về chắc chắn sẽ hậu tạ, nhưng không ai tin tưởng bà, cuối cùng bà chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đứa bé bị ôm đi.

Sau đó Đoan Kính Trưởng công chúa thành công được cứu, con út cũng đã bị hại chết, việc này trở thành nỗi nhục nhã vô bờ của phủ Trấn quốc công. Thời điểm tiểu đệ mới sinh chết đi, Thịnh Đạc chỉ có mười tuổi, tận mắt thấy cha mẹ thống khổ, điều này cũng làm cho y cực kỳ chán ghét những chuyện tương tự.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Diệc Lăng, thứ nhất là vì đứa con của thân thích được cứu, thứ hai cũng là bởi vì nhớ lại chuyện cũ năm đó, làm cho Thịnh Đạc vừa thấy hắn liền cảm thấy thân thiết dị thường.

Bạch Diệc Lăng nói: "Quận vương khách khí..."

Hắn còn chưa dứt lời, trong đám người xung quanh bỗng nhiên bừng lên tiếng reo hò, Bạch Diệc Lăng và Thịnh Đạc đồng thời ngẩn ra, nhìn lên sân khấu kịch phía trước.

Hóa ra là bắt đầu biến diện.

Chỉ thấy nữ tử áo đỏ đang hát hí khúc trên đài bỗng nhiên giơ tay áo phất qua mặt một cái, đến lúc tay áo rơi xuống, gương mặt tròn của nàng đã biến thành mặt trái xoan, dung mạo vốn thiên về kiều diễm đáng yêu cũng nháy mắt biến thành thanh lệ u buồn. Nếu không phải tất cả mọi người đều tận mắt nhìn đây là cùng một người, có lẽ ai cũng cho rằng đã đổi một diễn viên khác.

Vừa nãy người này đóng vai tú bà thanh lâu Lý Trinh Lệ, hiện tại nhân vật biến thành cô nương đang nổi danh Lý Hương Quân, nàng đổi giọng, xướng lên câu hát của Lý Hương Quân: "Má đào trằn trọc không yên giấc, hoàng oanh thôi thúc hót trước lầu..."

Đây ngược lại có chút thú vị, ngay cả Bạch Diệc Lăng cũng lập tức bị hấp dẫn --

Duyệt Phương Ban kết hợp Xuyên kịch cùng những vở kịch khác với nhau thì hắn có biết, có điều cho dù là kịch biến diện, cũng chỉ là mượn động tác che đi để kéo từng tầng từng tầng mặt nạ trên mặt xuống, hoặc là lau đi phấn trang điểm, từ đó thay đổi trang dung.

Nhưng màn biểu diễn trên đài bây giờ, lại tựa hồ không giống với kịch biến diện mà Bạch Diệc Lăng biết đến.

Người ta là thay đổi lớp trang điểm, người này lại thật giống đang chân thật thay đổi dáng dấp của mình, cho dù Bạch Diệc Lăng tập võ từ nhỏ, tinh thông ám khí, cũng không thể dùng ánh mắt sắc bén của hắn quan sát ra được đầu mối gì, đúng là có thể xưng hai chữ thần kỳ.

Bạch Diệc Lăng đang xem đến nhập thần, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì bay về phía bả vai mình, hắn phản xạ có điều kiện, hơi nghiêng người, duỗi tay chụp lấy, cúi đầu nhìn vào món đồ lòng bàn tay, là một viên kẹo.

Viên kẹo quen thuộc này làm Bạch Diệc Lăng hơi nhíu mày, đứng dậy rời chỗ ngồi, đi mấy bước về phía rừng mai cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy Lục Khải đang đứng đưa lưng về phía mình.

Bạch Diệc Lăng không biết hắn ta muốn kiếm chuyện gì, tiến lên hành lễ: "Bái kiến Vương gia."

Lục Khải xoay người liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh: "Gần đây ngươi tính tình không nhỏ, bản vương còn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không tới nơi này."

Kỳ thực nếu không phải để tạo cho Hàn tiên sinh hàng nhái một nơi phát huy, Bạch Diệc Lăng đúng thật không có ý định tham gia yến tiệc thưởng mai lần này. Hắn không đoán ra ý tứ của Lục Khải, cũng chỉ tùy tiện giải thích: "Vườn mai là thịnh cảnh, người người đều muốn xem. Thần may mắn nhận được thiệp mời của Vương gia, nên tới."

Lục Khải cau mày hỏi: "Ngươi đến là vì ngắm hoa mai?"

Không phải sau sự việc lần trước, cảm thấy hối hận, đến lấy lòng mình sao?

Bạch Diệc Lăng đáp: "Ngoại trừ xem hoa, còn có thể xem kịch."

Lục Khải lạnh lùng nói: "Bản vương không định phát thiệp mời cho ngươi, hạ nhân sơ sẩy, đã phát nhầm. Ngươi không thấy sao? Vị trí của ngươi đã được bản vương an bài cho Lưu Bột."

Bạch Diệc Lăng vô tư trả lời: "Cho nên thần đã đổi chỗ ngồi khác."

Lục Khải: "..."

Lúc ban đầu hắn ta nhìn thấy Bạch Diệc Lăng thì có tức giận, vốn đang áp chế mấy phần, thế nhưng tiểu tử này lại vừa cứng vừa bướng, dầu muối không ăn, thực sự làm người ta rất khó nhịn xuống lửa giận trong lòng.

- - kỳ thực Lục Khải hiểu rõ, Bạch Diệc Lăng lớn lên thanh tú, kỳ thực tính xấu này là từ xưa đến nay chưa từng thay đổi, chỉ là trong quá khứ hắn coi mình còn cao hơn trời, có muốn chọc giận cũng đi chọc giận người khác.

Lục Khải cũng không phân rõ lửa giận của mình là bởi vì Bạch Diệc Lăng chống đối, hay là bởi vì bị hắn đối đãi bằng thái độ giống như những người khác, hắn ta lạnh giọng nói: "Ta thấy ngươi bây giờ càng lúc càng to gan."

Bạch Diệc Lăng cũng mệt tâm, thở dài nói: "Vương gia à, ngài luôn là như vậy."

Lục Khải phút chốc ngẩn ra.

Bạch Diệc Lăng nói: "Chỗ ngồi bên cạnh ngươi, bởi vì ta chưa từng mơ ước, cho nên ngươi cảm thấy ta có chừng mực, biết tiến biết lùi, mới coi nó như một phần thưởng, thưởng cho ta. Sau đó ta ngồi lâu cái chỗ ngồi kia, bắt đầu lưu luyến, muốn luôn ngồi ở bên cạnh ngươi, ngươi lại cảm thấy ta muốn quá nhiều, sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi, cho nên ngươi thu nó về, cho Lưu Bột."

Ngữ điệu hắn bình đạm như nước: "Thứ người khác muốn, ngươi không cho, người khác chủ động không muốn, Vương gia lại cảm thấy trong lòng không thoải mái. Vương gia, ta đã nói rồi, ngài làm như vậy, kỳ thực chỉ thích hợp cầm xương đùa chó, nhưng, không phải bất cứ ai, cũng tình nguyện làm chó."

Hắn nhìn thẳng Lục Khải, trên mặt đã không còn ý cười, chân mày khóe mắt lại tựa như ẩn giấu tình cảm. Ánh nắng xuyên qua chạc cây trên đỉnh đầu, vẩy ra bóng hoa mai lưa thưa, nhưng hình ảnh sáng rực rỡ đó, cũng không sánh bằng nửa phần mĩ lệ của gương mặt trước mắt này.

Trái tim Lục Khải bỗng nhiên mềm mại.

Kỳ thực ngày đó sau khi hai người hoàn toàn đoạn tuyệt, hắn ta vẫn hay nhớ lại một ít chuyện cũ.

Thời điểm mới vừa quen Bạch Diệc Lăng, đứa nhỏ này bảy tuổi, hắn ta cũng không lớn, vừa lúc là thiếu niên mười bốn tuổi. Một nửa là cảm thấy tên tiểu tử này thú vị, một nửa cũng là có ý bồi dưỡng một vài thủ hạ trung thành cho mình, Lục Khải thường xuyên mang chút đồ chơi nhỏ đến Ám Vệ Sở gặp hắn.

Bạch Diệc Lăng mới vừa nói, mình đối xử với hắn giống như đùa chó, kỳ thực Lục Khải ngẫm lại, lời này có lẽ cũng không sai, khi đó ở trong lòng hắn ta, xác thực xem đứa trẻ này là một loại thú cưng nào đó mà nuôi dưỡng.

Sau vài lần mang đồ qua, Bạch Diệc Lăng thân quen với hắn ta, biết được thời gian hắn ta tới, lúc không huấn luyện sẽ lén lút chạy đến chỗ lần đầu hai người gặp mặt, mắt trông mong mà chờ hắn ta, cứ như sợ Lục Khải không tìm được mình.

Ban đầu sư phụ huấn luyện Bạch Diệc Lăng có phạt nặng hắn vài lần, sau đó biết hắn là đợi Lâm Chương Vương, cũng không còn dám phạt, bất luận trời trong xanh, gió mưa hay đổ tuyết, Lục Khải không nhất định đi, lúc Bạch Diệc Lăng không có nhiệm vụ và huấn luyện, lại nhất định sẽ chờ.

Kỳ thực sau khi tiếp xúc, trong lòng Lục Khải cũng rõ ràng, đứa nhỏ này kỳ thực không cảm thấy hứng thú với mấy thứ mà trẻ con bình thường yêu thích, đồ chơi mình đem cho hắn, vào ngày thường hắn cũng không nhìn nhiều thêm mấy cái. Mà cái Bạch Diệc Lăng muốn, đại khái là loại cảm giác mình cũng có người tìm, có người tới thăm -- chưa từng có người thân nào tới gặp hắn.

Cuộc sống như thế giằng co một quãng thời gian, khi đó Tiên đế còn tại thế, lúc bấy giờ vị Hoàng đế này cũng đã phong Thái tử. Có một lần một con tuấn mã Lục Khải chọn trúng bị người trong phủ Thái tử trước một bước mua đi, trong lòng hắn ta rất không vui, đương nhiên cũng không có tâm tình để ý tới món đồ chơi nhỏ không quá quan trọng kia, khoảng chừng bảy tám ngày liền không đến, chuyện này cũng từ từ nhạt đi.

Kết quả lại qua mấy ngày lúc ra cửa, thấy thủ vệ bên ngoài đang quát một nhóc ăn mày trông rất quen mắt, Lục Khải nhất thời hưng phấn, đi qua nhìn thử, phát hiện đứa nhỏ kia chính là Bạch Diệc Lăng.

Hắn nhìn thấy Lục Khải thì vội vã chạy tới, cũng không phải đòi đồ chơi gì, mà là lấy từ trong ngực ra một viên thuốc đưa cho hắn ta.

Lục Khải cũng không biết mình đã nghĩ gì, thế mà thật sự nhận lấy thứ này.

Bạch Diệc Lăng khi còn bé đã rất thanh tú, trên mặt có chút bẩn, nhưng đôi mắt lại trắng đen rõ ràng, rực rỡ long lanh: "Đã rất lâu ngươi không tới, có phải là bị bệnh hay không? Vương gia, ngươi ăn viên thuốc này đi, bệnh gì cũng sẽ khỏi ngay thôi."

Hắn nói hai câu rồi quay đầu nhìn ra phía sau, có chút không nỡ đi, rồi lại vội vã sợ bị phát hiện: "Sư phụ nói, đây là linh dược có thể cải tử hồi sinh, nếu như bị trọng thương hoặc là bị kẻ địch bắt được tra tấn, chỉ cần ăn nó đều có thể trị hết, ngươi cầm đi, ta phải đi đây."

Bạch Diệc Lăng đi rồi, tùy tùng của Lục Khải không nhịn được nói: "Vương gia, đây rõ ràng... là thuốc độc đúng không? Đứa bé kia thật giống như bị người ta lừa."

Lục Khải đáp: "Không sai."

Vào máu là chết, kịch độc không gì sánh được, như vậy sau khi bị trọng thương hoặc là bị bắt, sẽ không trở thành trói buộc của đồng bạn, cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ cơ mật gì.

Tuy rằng độc này giấu sâu trong viên thuốc, ăn vào mới có tác dụng, nhưng tùy tùng vẫn rất căng thẳng, nói: "Vương gia, ngài mau ném vật này đi, chớ để tổn thương quý thể."

Đúng đấy, hắn ta kim tôn ngọc quý, làm sao có thể giữ lại thứ này đây? Vì vậy Lục Khải phất tay một cái, viên thuốc bị ném vào giữa một đống lá khô.

Mà ngày hôm sau, Lục Khải vẫn đến Ám Vệ Sở.

Loáng một cái, mười hai năm.

Lục Khải không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thực hắn ta không thể không thừa nhận, đối với Bạch Diệc Lăng, hắn ta thật sự động tâm.

Bên cạnh Lục Khải từng có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, thuận theo, trung thành, ôn nhu, biết cách lấy lòng... Đối diện những người này, hắn ta có thể cảm thấy náo nhiệt, nhưng không cách nào lấp đầy sự trống rỗng luôn bủa vây. Cảm giác động tâm chỉ dành cho một người, dành cho một người bướng bỉnh, một người đầu óc chậm chạp, một người sẽ không bao giờ nhận lấy thiệt thòi về mình.

Nhưng Lục Khải cũng chỉ rung động theo bản năng mà thôi, hắn ta sẽ không đi trả giá, sẽ không đi yêu.

Thời điểm Bạch Diệc Lăng trưởng thành, rốt cục học được cách nơm nớp lo sợ tỏ rõ lòng mình với hắn ta, trong lòng Lục Khải ngoại trừ vui vẻ, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ.

Một mặt, hắn ta luôn cảm giác người mình đặt trong tim, không phải là kẻ đáng thương đã đánh mất cao ngạo cùng quật cường để cầu xin một chút tình cảm trước mắt này, mặt khác, hắn ta cũng ảo não vì trái tim mình loạn nhịp mà không thể tự kiềm chế.

- - mất lý trí, xuất hiện uy hiếp, đây đối với Lục Khải mà nói, thật sự là một tín hiệu nguy hiểm, bất lợi đối với việc kiến lập thành tựu, làm nên đại sự.

Hắn ta ích kỷ quen rồi, sẽ không oán giận bản thân mình, cũng chỉ có thể oán giận Bạch Diệc Lăng, đẩy hắn ra xa ngàn dặm, sủng ái người khác để thương tổn hắn, tựa như đang nói --

"Nhìn đi, kỳ thực hắn không ảnh hưởng gì đến ta, ta cũng có thể đối xử với hắn thật tàn nhẫn."

Nhưng đến khi Bạch Diệc Lăng cuối cùng cũng lựa chọn rời đi, Lục Khải... rồi lại ăn ngủ không yên.