Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 57




Ở phía cuối lầu hai của Nguyệt Hạ Các, một gian nhã thất lấy trúc đốm làm vách, vải sa tím làm màn che cửa sổ, trông thanh lịch trang nhã nhưng không mất đi vẻ sang trọng, đây chính là khuê phòng của Mi Sơ, cô gái đầu bảng nổi danh Kinh đô. Lúc Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ vào phòng, nàng đang ngồi bên cửa sổ, tay ôm tỳ bà nhàn nhã khảy một đoạn "Chàng Nguyễn trở về".

Bạch Diệc Lăng dừng chân im lặng nghe một chốc, chờ đến khi tiếng tỳ bà ngừng lại mới cười nói: "Sư muội, hôm nay ngươi tát Tề công tử kia hai cái vẫn chưa đã đúng không? Ngươi đàn tỳ bà, rõ ràng là sắc bén có thừa mà uyển chuyển không đủ đó nha."

Mi Sơ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Bạch Diệc Lăng đang cười tủm tỉm, trường thân ngọc lập*, khoanh tay đứng ngay cửa.

(*) Câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Lục Dữ đứng sau lưng Bạch Diệc Lăng, nghe tiếng "Sư muội" này thì khẽ nhướng mày, sau khi nhìn thấy Mi Sơ thì vẻ mặt y càng thêm kì quái.

Cuối cùng y cũng có thể xác định cũng như khẳng định, lại bị Bạch Diệc Lăng đùa rồi.

Mi Sơ thấy Bạch Diệc Lăng nên rất vui vẻ, buông tỳ bà đứng dậy thỉnh an: "Lục gia, ngài đã tới rồi!"

Bạch Diệc Lăng giơ tay đỡ nàng đứng lên, nói: "Không cần giả vờ, vị khách ta dẫn đến hôm nay không phải người ngoài, nào, giới thiệu cho các ngươi làm quen một chút. Mi Sơ, đây là..."

Mi Sơ vừa ngẩng lên thì thấy Lục Dữ mặt không cảm xúc đang khoanh tay nhìn mình, làm nàng sợ đến biến sắc.

Nàng cười gượng: "Thế giới nhỏ thiệt á. Biểu, biểu, biểu ca*, chào huynh."

(*) Biểu ca là anh họ bên ngoại

Bạch Diệc Lăng giật mình, Lục Dữ cười nói mà giọng lạnh như băng: "Thư tiểu thư, lầu xanh nàng rót rượu thơm, cho chàng tấu khúc vui cơn say tràn, có vẻ muội sống sung sướng ghê ấy nhỉ?"

Mi Sơ vốn rất bất ngờ khi gặp y, nhưng ngay sau đó cũng thản nhiên như cũ: "Hì hì, cũng thường thôi. Mặt mũi nam tử nhân tộc phần lớn đều rất bình thường, khó tìm ra cực phẩm, người vừa ý nhất lại là người một nhà, muội không thể xuống tay được."

Lục Dữ theo ánh mắt nàng nhìn qua Bạch Diệc Lăng, sắc mặt càng thêm khó coi, hừ lạnh: "Vậy sao còn không cút về Hồ tộc đi? Bộ muốn chờ anh ruột muội tới lột da hồ ly của muội à?"

Bạch Diệc Lăng giơ tay nói: "Hai vị từ từ đã."

Hắn hỏi Mi Sơ: "Ngươi... cũng là hồ ly?"

Mi Sơ hơi ngượng ngùng đáp: "Đúng vậy, sư huynh, xin lỗi nha, từ trước đến giờ đã giấu huynh."

Bạch Diệc Lăng đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Mi Sơ thấy có vẻ như quan hệ giữa hắn với Lục Dữ rất tốt, sau khi hắn biết thân phận thật sự của mình cũng không kinh ngạc chút nào, nàng đoán có lẽ Bạch Diệc Lăng đã sớm biết được chuyện của Lục Dữ rồi, vì thế cũng không còn quá giữ kẽ nữa.

Nàng nói: "Nhưng muội không giống cái tên hồ ly lai này đâu, muội là hồ ly thật, là thuần chủng! Sư huynh yên tâm, hồ ly bọn muội đều rất để ý ngươi tình ta nguyện, muội sẽ không xuống tay với nam tử vô tội đâu."

Bạch Diệc Lăng chân thành đáp: "Vậy sư huynh là một nam tử vô tội, cảm ơn ngươi."

Mi Sơ thẹn thùng nói: "Ây da, đừng nói vậy chứ, ngươi tình ta nguyện á, ý là ngươi mà tình thì ta sẽ nguyện. Nếu huynh thật sự có ý kia thì cứ nói, hồ ly bọn muội..."

Có lẽ nàng giả bộ làm người lâu quá nên nín nhịn tới khùng rồi, bởi vậy lảm nhảm nhiều quá trời quá đất, nói thêm vài câu nữa chắc mặt mũi toàn tộc hồ ly bị nha đầu này vứt hết luôn quá.

Lục Dữ thật sự nghe không nổi nữa, giơ tay cắt ngang: "Chúng ta ngồi xuống, ngồi xuống đi được không? Đóng kín cửa phòng lại, chuyện giới thiệu để cho ta."

Ba người ngồi xuống bàn, y chỉ vào Mi Sơ, nói với Bạch Diệc Lăng: "Vị này, tên thật là Thư Mị, tộc Bạch Hồ, màu lông khác với ta, trên thực tế quan hệ cũng không quá gần. Tính ra, hồng hồ ly đều đứng đắn hơn bạch hồ ly, à, trừ anh của muội ấy ra."

Mi Sơ bĩu môi, thầm nghĩ, xì, hồng hồ ly mới phóng đãng nhất, bạch hồ ly từ màu lông đến tâm hồn đều rất thuần khiết đó.

Lục Dữ giới thiệu một phen, Bạch Diệc Lăng vất vả nghe ra lai lịch của vị sư muội nhà mình từ giữa ánh mắt chém giết của hai người, cùng với quan hệ họ hàng rắc rối phức tạp giữa nàng và Lục Dữ.

Mẫu thân của Mi Sơ và Lục Dữ là chị em cùng mẹ khác cha, một người di truyền từ tộc Hồng Hồ, một người khác di truyền từ tộc Bạch Hồ. Hai tộc đều là tiên tộc, con nít năm sáu tuổi có thể hóa hình.

Mi Sơ từ nhỏ đã bị nuôi thả, ở Hồ tộc chơi mãi đến chán, vừa lúc sư phụ Bạch Diệc Lăng, cũng chính là Chỉ huy sứ Trạch An vệ đời trước, Bạch An, có chút giao tình với ca ca Thư Lệnh Gia của nàng, vì thế Mi Sơ liền tới Tấn Quốc —— lúc ấy, Lục Dữ còn chưa đặt chân đến đây.

Bạch Diệc Lăng nói: "Nói cách khác, sư phụ vẫn biết ngươi là hồ ly?"

Mi Sơ nói: "Đúng vậy, sư phụ còn cảnh cáo muội, nói huynh là người đứng đắn, sống sót không dễ dàng, nói muội đừng câu dẫn huynh."

Lục Dữ thành tâm thành ý nói với Bạch Diệc Lăng: "Sư phụ ngươi thật sự là một người tốt, chẳng trách có thể dạy dỗ ra ngươi."

Mi Sơ: "... Gì chứ, hai người các huynh thật ra không phải đến thăm muội đúng không? Mọi người đều rất bận, có việc thì nói, nói xong thì mau đi đi."

Bạch Diệc Lăng cười to, nói: "Đừng nóng vội, người đã tới rồi."

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang, người vào cửa chính là Thường Ngạn Bác.

Giữa cái đêm không quá ấm áp này mà trán Thường Ngạn Bác lại phủ một lớp mồ hôi mỏng, hắn ta vội vàng bước vào, chào hỏi Lục Dữ Mi Sơ xong mới nói với Bạch Diệc Lăng:

"Tú bà nói gác mái nhỏ là nơi chuyên dùng cho các vũ cơ thay quần áo, bên trong có không ít trang sức và quần áo, vì sợ người ngoài ăn trộm, bình thường cửa sổ đều sẽ được khóa, khách rất khó đi vào. Nhưng bọn ta đều đã kêu tên kiểm tra từng người trong thanh lâu, cũng không tìm được kẻ nào khả nghi."

Bạch Diệc Lăng nói: "Vất vả rồi, nhưng mà không cần tra tiếp nữa. Ta đoán tên hung thủ này nếu không phải người trong thanh lâu thì cũng sẽ không bị tìm ra được. Ta bảo ngươi tra hỏi thân phận cụ thể và thói quen thường ngày của nạn nhân, ngươi hỏi chưa?"

Đây không phải vụ án giết người bình thường có để lại dấu vết, tuy gác mái nhỏ kia không dễ vào, nhưng nếu Bạch Diệc Lăng có thể vào đó dễ như trở bàn tay, hung thủ cũng rất có khả năng là một cao thủ võ công, người như vậy giết vũ nữ xong có thể lập tức chạy trốn, ngay cả dấu chân cũng không để lại, dễ gì ngồi mốc một chỗ chờ quan phủ tới điều tra?

Lục Dữ cũng nghĩ như hắn, nói tiếp: "Bây giờ xem ra, kẻ giết người có thể làm ra chuyện như vậy, đầu tiên, đầu óc hắn có vẻ không quá bình thường, bởi vì trạng thái tử vong của người bị giết rõ ràng có chứa cảm giác nghi thức hoặc nhục nhã nào đó. Tiếp theo, hắn có công phu nhất định, mới có thể im hơi lặng tiếng đi vào địa điểm gây án, làm xong tất cả rồi rời đi mà không làm kinh động bất kỳ ai. Cho nên hiện tại vấn đề mấu chốt chính là, trên người của nạn nhân rốt cuộc có điều gì dẫn đến họa sát thân."

Lục Dữ nói có trật tự, nhờ vậy vụ án trở nên rõ ràng hơn, Thường Ngạn Bác không khỏi ghé mắt nhìn y, thầm nghĩ vị tiểu vương gia này mà đứng đắn lên cũng khá là đáng tin đó chứ.

Hắn ta nói: "Vừa rồi thuộc hạ đã hỏi qua, cô nương đã chết tên là A Khúc, cha mẹ đã mất, lớn lên trong thanh lâu này, thân thế không có vấn đề gì. Cả ngày hôm nay đều tập múa cùng các cô nương khác, sau đó nói là để quên một cây trâm trong phòng nên về lấy, từ lúc đó không còn ai nhìn thấy cô ta nữa. Bởi vì sắp lên đài biểu diễn, quần áo trang sức trên người cô ta cũng giống với những người khác, không biết sao lại xui xẻo đến vậy, bị người ta sát hại."

Thường Ngạn Bác nói xong, Bạch Diệc Lăng nhất thời không lên tiếng, bỗng nhiên hắn và Lục Dữ đồng thời thẳng lưng, hai người liếc nhau, cũng không biết đang âm thầm trao đổi tin tức gì đó mà chỉ có bọn họ mới có thể hiểu.

Thường Ngạn Bác: "Sao vậy?"

"Không có gì." Bạch Diệc Lăng thấp giọng hỏi, "Vết thương trên cánh tay A Khúc thì sao?"

Thường Ngạn Bác nói: "Ngỗ tác đã kiểm tra, giống như suy đoán của Lục ca, hàm răng chó không sắc nhọn đến vậy, có vẻ như bị sói cắn thì đúng hơn. Thêm nữa là sau khi chết mới bị cắn."

"Đây..."

Lục Dữ nói: "Kẻ này chắc bị khùng rồi, đi giết người còn dẫn theo sói? Người ta đã chết rồi còn để cho sói cắn một ngụm?"

Ban đầu y vừa nói chữ "Đây" xong đã tự ngừng, mơ hồ cảm thấy có một sợi dây thần kinh bị kích thích, rồi lại nói không rõ, bởi vậy mới thay đổi một chút, chuyển thành câu chế nhạo.

Những người đây đều đang suy nghĩ về vụ án, không có ai quá để ý tới câu Lục Dữ vừa nói, Mi Sơ hỏi: "Cánh tay bên nào?"

Thường Ngạn Bác đáp: "Phải."

Hắn ta nâng cánh tay mình lên, áng chừng một vị trí cho Mi Sơ xem.

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Mi Sơ, ngươi có thân với cô ta không?"

Mi Sơ nói: "Không quá thân, nhưng muội có ấn tượng, chỗ bị sói cắn trên cánh tay A Khúc vốn dĩ có một hình xăm hoa mai."

Thường Ngạn Bác nói: "Hình xăm? Vậy kẻ giết người làm thế, chẳng lẽ là trong hình xăm đó có bí mật gì, hay là căm ghét hoa mai?"

Mi Sơ xì cười: "Có thể có bí mật gì? Chỉ là tay không cẩn thận bị bỏng thành sẹo, sợ khách ghét bỏ, lúc này mới tùy tiện xăm chút hoa văn lên thôi. Ôi nam nhân."

Bạch Diệc Lăng nói: "Tuấn Thức, hung thủ rất có thể ghét hoa mai, ngươi nhớ kỹ việc này, đi tra lại."

Thường Ngạn Bác đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ trao đổi ánh mắt lần nữa.

Mi Sơ nói: "Hai người các huynh làm gì vậy hả? Thật kỳ lạ."

Bạch Diệc Lăng cười rộ lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tùy tay cầm lấy cây đàn tỳ bà vừa nãy Mi Sơ để xuống, thản nhiên nói: "Mi Sơ, nghe nói kỹ thuật đàn tỳ bà của ngươi là tuyệt nhất Nguyệt Hạ Các, xưa nay hễ ai muốn nghe một khúc, đều phải tiêu tốn một khoản lớn. Không biết hôm nay, ta, cộng thêm mặt mũi của Hoài Vương Điện hạ, có đủ tính tiền không?"

Mi Sơ ngó láo liên, cười đáp: "Ờm... Nếu các huynh tính như vậy, chỉ sợ hai vị đại giá quang lâm, tiểu nữ đây còn phải thối lại tiền, nhưng mà sư huynh à, kỹ thuật đàn của muội là huynh dạy, muội không dám múa rìu qua mắt thợ đâu. Không ấy sư huynh đàn một khúc đi?"

Ngón tay thon dài của Bạch Diệc Lăng khẽ vuốt dây đàn, trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Thôi, coi như ta nhường ngươi."

Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng, chỉ thấy hắn thế mà thực sự chỉnh dây đàn, bắt đầu tấu nhạc.

Tỳ bà vốn là nhạc cụ đến từ Tây Vực, ở Tấn Quốc, từ trước đến nay bị xem là loại nhạc cụ khó được vào nơi thanh nhã, chỉ xuất hiện giữa chốn tầm thường. Không cần nói đến nam tử, dù có là thiên kim nhà quan lại cũng ít đụng đến, nhưng Bạch Diệc Lăng tay ôm tỳ bà, trên mặt không hề có vẻ khó xử hay do dự, kỹ thuật cũng cực kỳ tốt, hắn đang đàn khúc "Thập Diện Mai Phục" trứ danh.

Mi Sơ cười nói: "Huynh vậy mà thích bài này."

Cây tỳ bà vốn khó thoát khỏi sự nữ tính kiều diễm vào trong tay hắn, không còn là nỗi sầu bi nước chảy hoa rơi không thể thốt thành lời, mà tựa như vó ngựa đạp trên bãi cát vàng hoang vắng, mơ hồ có tiếng rào rào hùng tráng.

Những khúc nhạc phù hoa dưới đại đường lầu một đều bị đè xuống, lúc này chỉ nghe tiếng gảy khúc lanh lảnh như tiếng ngọc chạm nhau, như sóng cuộn biển gầm. Giữa tiếng đàn tùy ý khinh cuồng vẫn khó nén khí chất mạnh mẽ, trong khoảnh khắc, mũi tên lên dây, ánh đao lóe sáng, tiếng gió vụt qua, cả phòng căng thẳng.

Cảm giác hào hùng bi tráng gần như làm người ta lạc vào trong cảnh ảo, nhất thời sơ suất, đang lúc cao trào, Bạch Diệc Lăng lại bỗng nhiên lật cổ tay, vài bóng sáng không tiếng động vụt ra khỏi tay áo rộng, đánh thẳng vào ba phía Đông Nam, chính Bắc, Tây Bắc bên ngoài phòng.

Khúc thu âm tán, ngón tay Bạch Diệc Lăng trên dây đàn khẽ trượt, tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt, bấy giờ hắn mới cười cười, đáp bâng quơ: "Cũng không thích lắm, không phải do hợp với tình hình mới đàn sao?"

Toàn bộ quá trình Lục Dữ không động thủ cũng không nói gì, vừa rồi lúc Bạch Diệc Lăng đàn, y chỉ mỉm cười nhìn đối phương, trong ánh mắt có yêu thích có dịu dàng, giống như thật sự chỉ đơn thuần lắng nghe nhạc khúc động lòng người này. Mà khi tiếng tỳ bà dừng lại, gió khẽ thổi qua, bóng dáng nam tử vừa rồi khoanh tay thoải mái dựa trên ghế chớp mắt đã biến mất ngoài cửa sổ.

Bạch Diệc Lăng không để ý tới y, bởi vì ngay lúc Lục Dữ vừa ra ngoài, ba người trốn bên ngoài phòng đã chật vật lao ra, mắt thấy không thể trốn được nữa, hai tên trong đó dứt khoát nhào về phía Bạch Diệc Lăng, một người khác thì trực tiếp chạy đến chỗ Mi Sơ, có vẻ là muốn bắt nàng làm con tin.

Bạch Diệc Lăng cười nhạo một tiếng "Yếu nhớt", thế nhưng hình như không hề để bụng Mi Sơ sống hay chết, hắn khép quạt xếp lại xoay trong tay, định chém vào tên mặc đồ đen đứng ngay gần mình.

Người nọ thấy trong tay hắn không có binh khí, vốn không quá để ý, giơ đao lên định chặt gãy cây quạt của Bạch Diệc Lăng, ai ngờ lưỡi đao của gã còn chưa đụng đến quạt đã cảm thấy kình khí quét ngang, ngực như bị bóp nghẹt, bỗng chốc không hít thở nổi, cổ tay tê dại, cây đao đã bị quạt của Bạch Diệc Lăng đánh bay.

Cùng lúc đó, một người khác hai tay cầm đao, chém thẳng xuống từ sau lưng hắn. Bạch Diệc Lăng còn gác một tay sau lưng, xoay người giơ chân đạp vào ngực đối phương, đá gã văng vào tường.

Mãi đến khi người này bay ra, thanh đao vừa rồi bị Bạch Diệc Lăng đánh bay mới "phập" một tiếng, cắm chính xác vào vai phải kẻ định bắt cóc Mi Sơ.

Mi Sơ vốn dĩ cũng không sợ hãi, eo khẽ đung đưa, nhẹ nhàng lui về sau vài bước tránh máu bắn ra tung tóe, sau đó còn vỗ tay bốp bốp bốp rồi cười nói: "Sư huynh, lợi hại."

Chẳng trách nàng khen ngợi hắn, ba tên địch, Bạch Diệc Lăng cũng chỉ dùng tổng cộng ba chiêu, quả là nhanh như chớp, thế tựa sấm sét, xuất thân từ những nơi bình thường không thể luyện ra được bản lĩnh như thế.

Bạch Diệc Lăng nhẹ gật đầu, đáp: "Quá khen."

Hắn nói cười vui vẻ là thế, mà xuống tay lại cực kỳ bạo lực, đá vào đầu hai tên lúc nãy tấn công hắn mỗi tên một đá, cả hai liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó Bạch Diệc Lăng đi đến bên cạnh tên cuối cùng trên vai còn cắm đao, hỏi: "Ba người các ngươi, thuộc phủ Vĩnh Định Hầu hay Phó gia?"

Rơi vào tay một người tàn nhẫn như Bạch Diệc Lăng chính là điều làm người ta không rét mà run, người nọ còn tưởng hắn đã đá chết hai người đồng bọn của mình, sợ tới mức run như cầy sấy, thành thật trả lời: "Tiểu nhân, tiểu nhân được Phó đại nhân phái đến Hầu phủ bảo vệ phu nhân."

Bạch Diệc Lăng nói: "Ồ, cảm ơn."

Nói xong, vị này cũng bị hắn đá cho hôn mê bất tỉnh.

Mi Sơ kỳ quái nói: "Xì, muội còn tưởng miệng bọn chúng chặt lắm chứ, sao mà huynh vừa hỏi đã khai hết rồi."

Bạch Diệc Lăng giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Hai tên khác có lẽ sẽ không khai, nhưng tên này vừa vào cửa đã nhào về phía ngươi, cho thấy gã là hạng người bắt nạt kẻ yếu, đê tiện vô liêm sỉ, loại người này đa số đều rất sợ chết, dọa chút là thành công."

Thì ra là thế, Mi Sơ thở dài, nói: "Xem ra, ngươi cũng đã biết ý đồ của bọn chúng."

Phó đại nhân mà kẻ kia nhắc tới, chính là huynh trưởng của Vĩnh Định Hầu phu nhân Phó Mẫn, cậu của Bạch Diệc Lăng, Đại tư mã* đương triều Phó Dược. Gần đây hình như sắp hết nhiệm kỳ, sắp sửa được triệu về Kinh đô, bây giờ phủ Vĩnh Định Hầu gặp phải đả kích, ông ta trở về, tuy rằng không thể xoay chuyển cục diện nhưng ít nhiều gì vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.

(*) Đại tư mã là một tên chức quan được thiết lập thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Trong một thời gian, chức vị này ở hàng Tam công, có thời kỳ còn tương đương Tể tướng. Theo pháp độ triều Hán, Đại tư mã luôn phải kèm theo chức Tướng quân xem như một dạng gia quan tước xưng, gồm Đại tướng quân, Phiêu Kị tướng quân, Xa Kị tướng quân và Vệ tướng quân. Nói chung ông này là quan võ, chức cao.

Nhưng theo tính cách Bạch Diệc Lăng, không thể có chuyện hắn không đoán trước để phòng bị những việc này.

Quả nhiên, Bạch Diệc Lăng nói: "Theo tin tức ta có được, đêm hôm qua Phó Dược đã dẫn theo vợ con về tới Kinh đô, nhưng ông ta không phải kẻ ngu, hẳn sẽ không vội vã đến đây trêu chọc ta khi mà gót chân còn chưa đứng vững ở nơi này. Người làm việc này có khả năng lớn là Vĩnh Định Hầu phu nhân, có lẽ bà ta định tìm hiểu xem rốt cuộc thái độ của ta là như thế nào —— từ sau khi tiếp nhận chức vụ Thế tử, ta vẫn chưa quay lại phủ Vĩnh Định Hầu, xem ra có người hết kiên nhẫn rồi."

Hắn nói một cách bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa lửa giận không kiềm chế được, Mi Sơ nói: "Cho nên..."

Sắc mặt Bạch Diệc Lăng không tự chủ sa sầm, hắn im lặng một lát rồi mới nở nụ cười, tiếp lời nàng: "Cho nên ta cũng nên quay về một chuyến."

Chờ hai người trò chuyện xong, Lục Dữ cũng từ ngoài trở vào, bên cạnh y còn nhiều thêm một người.

Bạch Diệc Lăng và Mi Sơ đồng thời ngừng nói nhìn qua, thấy đối phương là một thanh niên cao lớn khoẻ mạnh, một thân trang phục người dị tộc, màu da ngăm đen, ngũ quan sắc nét anh tuấn, đứng sừng sững tựa như một tòa tháp sắt. Lục Dữ vốn đã khá cao mà đứng bên cạnh gã còn trông thấp hơn một chút.

Chẳng qua Lục Dữ có khí chất cao cao tại thượng, tính tình ngạo mạn, nhàn nhã đứng khoanh tay, tạo ra cảm giác không chút thua kém đối phương. Y giơ tay chỉ người kia, nói với Bạch Diệc Lăng và Mi Sơ: "Vị huynh đệ này họ Cao, ban nãy cứ loanh quanh ở bên ngoài không đi, ta nghĩ có lẽ là bị tiếng đàn của A Lăng mê hoặc, vậy nên mời hắn vào đây ngồi, kết giao làm bằng hữu."

Lúc bên ngoài có người tới nghe lén, Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ đều nhận ra, phát hiện hình như có hai nhóm người tới, một nhóm mai phục trên cây ngoài cửa sổ, cực kỳ cẩn thận, nhóm kia lại ngông nghênh lảng vảng ngoài cửa. Bây giờ Lục Dữ mang người vào, quả nhiên, hai nhóm này chắc chắn không phải cùng một giuộc.

Y vừa dứt lời, Bạch Diệc Lăng còn chưa tỏ thái độ gì mà người bị Lục Dữ mang vào đã ngạc nhiên hỏi: "Ta vẫn chưa tự giới thiệu, làm thế nào ngươi biết ta họ Cao?"

Hình như Lục Dữ không quá muốn nhìn gã, y chỉ lạnh nhạt đáp: "Tuy ngươi mặc quần áo của dân tộc Mông Cổ, nhưng thật ngại quá, ta đã từng sống ở biên cương nhiều năm, tộc Mông Cổ khi mặc thường đè vạt áo trái ở trên vạt áo phải ở dưới, cách mặc của ngươi thì hoàn toàn ngược lại, kia hẳn là thói quen của Hiển Hách*. Mà trên vỏ đao của ngươi đều trang trí đá quý màu tím và màu lam, không phải người hoàng tộc thì không thể có, mà thấy các hạ tướng mạo đường đường, khí chất phi phàm, ta nghĩ, trong hoàng tộc Cao thị của Hiển Hách nhất định có một chỗ cho ngươi."

(*) Bản gốc chữ này là 赫赫, tui không biết dịch sao nên để theo qt luôn he

"Cao Quy Liệt..." Lục Dữ thong thả nói tiếp, "Gần đây sứ thần Hiển Hách tới đô thành Đại Tấn ta yết kiến, do Đại hoàng tử dẫn đội, người nọ chính là ngươi nhỉ? Chẳng qua với thân phận như các hạ, tự mình ở bên ngoài nghe lén, sao ngươi dám làm như vậy thế?"

Y nói một cách thẳng thắn dứt khoát, không chút khách khí, nhưng câu nào cũng là lời nói thật, Cao Quy Liệt ngẩn ra một lát mới bật cười, thu lại vẻ mặt hàm hậu, lắc đầu thở dài: "Ngũ Điện hạ thật đúng là mắt sáng như đuốc, hôm nay có thể may mắn gặp được mấy vị, nghe lén thế này quả không uổng công."

Gã giơ tay trái ấn lên vai phải, thoáng gật đầu với ba người, nói: "Hoài Vương điện hạ, Bạch Chỉ huy sứ, cùng vị A Lăng cô nương này, xin chào."

Ban nãy Lục Dữ nói tỳ bà là "A Lăng" đàn, gã cho rằng là chỉ Mi Sơ, Mi Sơ sửng sốt, phản ứng lại mới cười nói: "Không dám nhận. Nô gia họ Thư, tỳ bà chính là Bạch Chỉ huy sứ đàn. Ba vị muốn nói chuyện, vậy nô gia sẽ phân phó người chuẩn bị nước trà mang vào."

Nàng nói rồi đi ra ngoài, bỏ lại ba người trong phòng. Cao Quy Liệt vô cùng bất ngờ, liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy hắn mắt mũi anh tuấn, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, trên môi còn treo nụ cười nhẹ như có như không.

Lúc trước đứng lẫn trong trong đám người, gã cũng nhìn thấy Bạch Diệc Lăng sử dụng khinh công đạp lên dây, bây giờ dưới ánh đèn đánh giá ở khoảng cách gần mới phát hiện tướng mạo người này làm người khác phải kinh ngạc, gã chưa từng thấy trong đời.

Gã lầm bầm: "Hóa ra vừa rồi là ngươi đàn tỳ bà."

Lục Dữ lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ban nãy Đại hoàng tử đứng bên ngoài có chuyện gì, nói thẳng đi. Hà tất nói đông nói tây, nói xa nói gần?"

Tác phong Lục Dữ vẫn là bá đạo tổng hồ, Bạch Diệc Lăng không khỏi thầm bật cười, kéo lại dòng suy nghĩ vừa bay đi xa của mình —— tuy rằng hắn không quen biết Cao Quy Liệt, nhưng vừa nghe tên cùng thân phận, đã biết tương lai gã sẽ đóng vai trò gì.

Trong nguyên tác, người này là đồng minh của Lục Khải, nhờ sự trợ giúp của Lục Khải mà thành công bước lên vương vị của Hiển Hách, sau đó dẫn binh tương trợ, giúp đỡ Lục Khải cướp lấy hoàng quyền. Lúc ấy, Bạch Diệc Lăng là "tâm phúc" trong miệng Lục Khải mà chưa hề nghe hắn ta nói tí nào về quan hệ hợp tác với Cao Quy Liệt, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lục Khải vẫn luôn luôn đề phòng hắn.

Sau đó Lục Khải phái Bạch Diệc Lăng tấn công nước láng giềng, Hiển Hách trà trộn vào trong quân, nắm rõ toàn bộ bố trí tình báo của hắn, khiến cho toàn quân Tấn Quốc gần như bị diệt. Binh bại, Bạch Diệc Lăng trong bản gốc bị Cao Quy Liệt bắt làm tù binh, lúc ấy đối phương thậm chí còn muốn chiêu mộ hắn, Bạch Diệc Lăng trải qua trăm cay ngàn đắng mới trở lại Tấn Quốc, lại bị gán tội danh làm lộ tình báo, thông đồng với địch phản quốc, vì thế bị giam vào ngục.

Lúc Bạch Diệc Lăng đọc quyển sách kia đã nghĩ, cốt truyện ban đầu sắp đặt cho nhân vật của hắn thật đúng là dùng vật đúng chỗ, dùng người đúng việc, thân là một pháo hôi cao cấp, lấy sức lực của bản thân gánh vác nhiều cảnh quay bị hãm hại bị lợi dụng đến vậy đấy.

Không biết tác giả có phải có mối thù gì đó với tên hoặc là bối cảnh của nhân vật này hay sao đó, rõ ràng trong thiết lập nhân vật, giá trị vũ lực của hắn không thấp, chỉ số thông minh không thấp, vậy mà vận mệnh nghiệt ngã, nhiều lần bị người thân cận tính kế.

Mãi đến sau khi bị giam vào ngục, Bạch Diệc Lăng mới biết được, thì ra nguyên nhân hắn không tra ra gian tế trong quân, là bởi vì người tiết lộ cơ mật chính là bản thân Lục Khải, hắn ta muốn mượn chuyện này để hoàn toàn gạt bỏ những thuộc hạ trung thành của Bạch Diệc Lăng ở trong quân, và hủy hoại uy tín của hắn.

Cao Quy Liệt... Nhưng trong nguyên tác, thời điểm này hai người còn chưa gặp mặt, bây giờ cốt truyện đã rối loạn, Bạch Diệc Lăng thật sự rất muốn vờn người này một phen.

Trong tình huống mình không bị người khác hãm hại, rốt cuộc đối phương sẽ có bao nhiêu bản lĩnh đây?

Bạch Diệc Lăng khẽ cười, tiếp lời Lục Dữ: "Không sai. Mời Đại hoàng tử nói thẳng."

- ------------------------------

Cha này cũng không tốt đẹp gì đâu, mới gặp mà đã mơ ước nhan sắc của anh Lăng rồi =.=

Xin lỗi mọi người vì tui đã lặn quá lâu, do dạo này tui lười quá 。゚(TヮT)゚。

Sau này tui sẽ cố gắng ra chương thường xuyên hơn, mọi người hãy tin tui (*꒦ິ꒳꒦ີ)