Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 58




Cao Quy Liệt nhìn Bạch Diệc Lăng cả buổi, mãi đến khi Lục Dữ chịu hết nổi nhíu mày sắp nổi giận, gã mới bật cười, tự tìm chỗ ngồi xuống, nói: "Hai vị không mời ta ngồi, ta đây tự tiện vậy. Bạch Chỉ huy sứ, thực ra lúc nãy ngươi điều tra vụ án ở ngoài phố, ta cũng đã thấy ngươi rồi... À, không đúng, phải nói ta vốn định đi đến chỗ cái xác kia."

Nếu không phải gã thốt được câu cuối cùng, Lục Dữ đã ném cái tên mọi rợ cứ nhìn Bạch Diệc Lăng chằm chằm này ra ngoài cửa sổ rồi. Bạch Diệc Lăng nghe đối phương nói thì bỗng nghĩ đến, người Hiển Hách sống ở biên cương, chính là dân tộc quanh năm đối mặt với sói, tuy rằng hắn không biết ý đồ của đối phương, nhưng có lẽ gã thật sự biết được đôi chút về vụ án này.

Bạch Diệc Lăng kéo tay áo Lục Dữ, động tác nhỏ này hắn chỉ vô tình làm, trông có vẻ cực kì ỷ lại và thân mật, Lục Dữ lập tức hết giận, hơi hơi được yêu mà sợ quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Diệc Lăng, sau đó vui vẻ theo hắn ngồi xuống đối diện Cao Quy Liệt.

Y ân cần hỏi: "Như vậy xin hỏi Đại hoàng tử, ngươi có biết cô gái đã chết kia không?"

Cao Quy Liệt: "..."

Giọng điệu đột nhiên vui tươi thoải mái này còn đáng sợ hơn dáng vẻ nhướng mày trừng mắt vừa rồi nữa, lời đồn không sai mà, Hoài Vương của Tấn Quốc, quả nhiên vui giận thất thường, tính tình sâu không lường được!

Ở Hiển Hách, tuy Cao Quy Liệt là trưởng tử, nhưng gã không phải con của Đại Phi, sau gã còn mấy người em trai không nhỏ tuổi hơn gã là bao, người nào người nấy cũng có thủ đoạn riêng, bây giờ cơ thể của Đại Hãn* càng ngày càng suy yếu, nếu muốn kế vị thành công cũng cần mượn ngoại lực. Lần này được phái đến Tấn Quốc, chính là một cơ hội hiếm có.

(*) Đại Hãn là cha ổng, Đại Phi là vợ Đại Hãn

Gã âm thầm cân nhắc, trong số những đứa con của Hoàng Thượng, thân phận bên nhà mẹ tôn quý nhất vốn là Dịch Vương Lục Hiệp, nhưng bây giờ Dịch Vương nổi điên, Huệ phi bị kết tội, đại thế đã mất. Những người còn lại, Lâm Chương Vương Lục Khải nắm giữ quân quyền và Thượng Phương Bảo Kiếm mà tiên hoàng để lại cho hắn, không thể coi thường, Nhị hoàng tử Ngô Vương Lục Trình mẫu cữu là Phủ Viễn Đại tướng quân, có thế lực nhất định trong quân đội.

Mà người trông có vẻ có hậu thuẫn mỏng yếu nhất, nhưng trên thực tế thực lực không thể đo lường nhất, chính là Hoài Vương Lục Dữ hiện đang ngồi trước mặt gã đây. Lai lịch y thần bí, trừ một vài tin đồn không đáng tin cậy, không ai tra ra được bối cảnh cụ thể của y, thế mà Hoàng Thượng lại vô cùng yêu thương y, làm người ta đoán mãi không ra.

Cao Quy Liệt vốn định mượn cơ hội lần này để làm quen với Lục Dữ đôi chút, lần mò át chủ bài và tính tình của y, nhưng bây giờ xem ra, về khả năng chịu đựng thì y kém xa thúc phụ của mình —— dù sao thì y vẫn còn quá trẻ.

Cán cân trong lòng gã có chút nghiêng về bên Lục Khải, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi mảy may, gã mỉm cười trả lời Lục Dữ: "Một vũ cơ chốn lầu xanh dung mạo không có bao nhiêu xuất chúng, đương nhiên ta không biết. Người chết thì ta không quen, nhưng hung thủ giết người... có khi thật sự là người quen cũ."

Bạch Diệc Lăng mấp máy môi định hỏi, nhưng hắn chợt dừng lại, chỉ khẽ cười.

Hắn vốn là người đầu óc nhạy bén, và bởi vì từng đọc nguyên tác, hắn biết mục đích của Cao Quy Liệt, bây giờ đã có thể đoán được, đối phương không thể vô duyên vô cớ đến đây ban ân tình, phần lớn là vì nhắm đến thân phận của Lục Dữ mà thôi. Đối với Lục Dữ, liên quan quá nhiều tới gã chưa chắc đã là chuyện tốt.

Bạch Diệc Lăng muốn nói lại thôi, mà bản thân Lục Dữ thì không có quá nhiều kiêng kỵ, y dứt khoát nói với Cao Quy Liệt: "Vụ án này kì quái đến vậy, lại còn xảy ra ngay dưới mắt bản vương, chúng ta đều hy vọng có thể tra ra manh mối để tìm đến chân tướng. Nếu Đại hoàng tử có thể cung cấp một vài manh mối, ta vô cùng cảm tạ."

Ý là ta sẽ nhớ kỹ ân tình này.

Cao Quy Liệt nhìn thấy rõ vẻ mặt của y và Bạch Diệc Lăng, nhưng gã lại có hiểu lầm đôi chút, cho rằng Bạch Diệc Lăng nghe theo Lục Dữ, để y làm chủ hết. Xem ra vị Bạch Chỉ huy sứ này đã về phe Hoài Vương rồi. Cao Quy Liệt thầm đánh giá, sau đó thoải mái nói rõ mọi chuyện.

Gã nói: "Ta nghĩ hai vị hẳn đã từng nghe nói, hơn bốn mươi năm trước, Hiển Hách ta từng có một người mãnh tướng, tên là Tra Na Hồ, kiêu dũng thiện chiến, tính tình hung bạo."

Lục Dữ thầm nghĩ, hử, tên gì nghe giống con nhím thế, chưa từng nghe.

Hắn giật môi, chỉ nghe Bạch Diệc Lăng nói: "Từng nghe nhắc tới, chỉ tiếc ta sinh ra quá muộn, không có duyên gặp mặt."

Lục Dữ vội hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, thật đáng tiếc."

Cao Quy Liệt nói: "Đúng là rất tiếc, bởi vì ta cũng chưa từng gặp ông ta. Lúc ông ta một trận thành danh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, năm tháng huy hoàng cũng chỉ kéo dài khoảng bốn năm, không chết trên sa trường, nhưng bởi vì trong tộc đấu đá nhau mà bị đối thủ hạ độc chết."

Người thời đó kết hôn khá muộn, lúc ấy Tra Na Hồ thậm chí còn chưa cưới chính thê, chỉ có một nữ nô mang thai bảy tám tháng ở trong nhà đợi sinh. Sau khi đối thủ hạ độc giết chết Tra Na Hồ, lại đuổi theo tiêu diệt người nhà ông ta, giết sạch cha mẹ anh em, chỉ có người nữ nô được thuộc hạ của Tra Na Hồ bất chấp mạng sống che chở chạy trốn, cuối cùng sinh ra đứa bé ở một nơi hoang vắng, do mất máu quá nhiều, kiệt sức mà chết.

Một thế hệ anh hùng rơi vào kết cục như vậy, đến cả người thân cũng chết thảm, quả thật làm người ta cảm thấy tiếc hận, có điều Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ đều biết, trọng tâm mà Cao Quy Liệt muốn nói nhất định không ở chỗ này.

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Đứa bé kia đâu?"

Cao Quy Liệt không phải người Tấn Quốc, phát âm hơi có chút không chuẩn, nhưng ý diễn đạt rất rõ ràng.

Gã liếc nhìn Bạch Diệc Lăng, nói: "Cũng coi như là kỳ tích, dưới điều kiện như thế mà đứa nhỏ vẫn sống sót —— nó được sói nuôi dưỡng."

Gần như ngay lúc nghe được câu này, Bạch Diệc Lăng liền nghĩ tới đứa bé của Thịnh gia.

Ở chung với hệ thống một khoảng thời gian, Bạch Diệc Lăng đại khái có thể đoán ra quy luật tặng túi quà = tuyên bố nhiệm vụ. Nói như vậy, túi quà và phần thưởng nhiệm vụ mà hệ thống tặng, đều sẽ là thứ mà hắn có thể dùng cho nhiệm vụ tiếp theo, mà mối quan hệ giữa các nhiệm vụ nhỏ và nhiệm vụ phụ cũng thường bổ sung cho nhau.

Đây cũng không phải trùng hợp, dù sao thế giới này vốn dĩ chính là một quyển sách, vậy thì tất cả những vụ án xuất hiện có lẽ đều để thúc đẩy tình tiết phát triển.

Cho nên, từ khi vụ án này xảy ra dưới danh nghĩa nhiệm vụ "Nhị đệ ngạo kiều", Bạch Diệc Lăng đã có thể đoán được, vụ án này rất có khả năng liên quan đến nhiệm vụ phụ "Tình gia đình". Bây giờ xem ra, quả nhiên là vậy.

Đứa nhỏ Thịnh gia cũng là bị sói cắp đi —— lúc ấy có lẽ nó không bị sói cắn chết, chẳng lẽ nó cũng được sói nuôi dưỡng sao? Nó và đứa con của Tra Na Hồ có thể nào quen biết nhau không?

Chỉ có điều căn cứ vào thời gian mà Cao Quy Liệt miêu tả, con của Tra Na Hồ bây giờ hẳn đã hơn bốn mươi, không khớp với số tuổi của đứa nhỏ Thịnh gia.

Hắn âm thầm suy đoán lung tung, chờ đợi đối phương nói tiếp.

Cao Quy Liệt nói: "Tra Na Hồ là đại công thần của Hiển Hách, sau đó thế lực đối thủ của ông ta bị diệt trừ hoàn toàn, bảy năm trôi qua, mọi người tìm được đứa bé kia trong bầy sói, nó đi bằng bốn chân, toàn thân hôi hám, không biết nói, ăn thịt sống, uống máu tươi, mọi thói quen sinh hoạt không khác gì tập tính loài sói."

"Đứa nhỏ được mang về tộc dạy dỗ một lần nữa, lấy cái tên là Sách Bố Thản. Hắn học xong ngôn ngữ và thói quen của con người, biết được thân thế chính mình, nhưng đến mười bảy mười tám tuổi, hắn vẫn trầm mặc ít lời, thích đi cùng với bầy sói, âm u suốt ngày, những người khác đều lén gọi hắn là "đứa con của sói", không muốn giao du với hắn."

Bạch Diệc Lăng nói: "Mặc kệ nói thế nào, cha hắn cũng là một thế hệ danh tướng, đã đóng góp nhiều cho tộc nhân, nếu hắn đơn thuần chỉ là tính cách quái gở, hẳn sẽ không đến mức bị người ta cô lập đến mức đó chứ?"

Cao Quy Liệt nhìn hắn cười: "Bạch Chỉ huy sứ thật nhạy bén, xem ra dù ta có muốn lướt qua vài điều cũng không được. Những kẻ thù năm đó trên cơ bản đều đã chết sạch, chỉ còn lại gia đình của con thứ của kẻ đó, bởi vì không đồng ý hành động của cha mình, lặng lẽ thông báo cho người nhà Tra Na Hồ chạy trốn nên không bị kết tội. Ai ngờ năm Sách Bố Thản mười lăm tuổi, người một nhà này đã bị hắn chỉ huy bầy sói cắn chết tươi, còn treo từng thi thể lên cây."

Gã nhớ lại: "Chuyện này là ta nghe người khác nói, ấn tượng cũng không sâu, nhưng qua mấy năm sau, không biết vì sao Sách Bố Thản lại có chút tranh chấp với tiểu thiếu gia nhà một vị quan quân khác, chỉ bởi vì việc nhỏ này mà hắn ném người ta vào bầy sói đực đang động dục, để mấy con sói đó cưỡng bức cậu bé kia... Cảnh tượng đó là ta tận mắt nhìn thấy khi còn nhỏ, lúc ấy tuy không hiểu, nhưng đến nay vẫn chưa quên được."

Chuyển biến như vậy khiến cho Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ rất kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy thật ghê tởm. Nếu ngay từ đầu bọn họ còn có chút nuối tiếc thân thế bi thảm của Sách Bố Thản, bây giờ lại không thể không nói, tâm lý người này tuyệt đối có chút dị dạng, tính cách tàn nhẫn vô tình.

Gã ta sống được nhờ sự thương xót của đàn sói, nhưng chỉ học được sự tàn bạo của loài vật ấy.

Lục Dữ hỏi: "Xem ra ngươi cho rằng người này chính là hung thủ giết chết vũ nữ, nhưng sao hắn lại đến Tấn Quốc?"

Cao Quy Liệt nói: "Cậu bé bị ném vào giữa bầy sói may mắn không chết, nhưng sau sự kiện kia bỗng trở nên có chút điên loạn. Một vài người vẫn nhớ công lao của cha Sách Bố Thản, cầu tình cho hắn, chị gái của cậu bé kia lại không nguôi giận, mang tùy tùng đến giết sạch đám sói của Sách Bố Thản —— vừa nãy ta nghe thấy các ngươi nói trên người vũ nữ có hình xăm hoa mai, mà trên tay chị gái của cậu bé kia, đúng là có đeo một cái vòng tay kiểu hoa mai."

Nói cách khác, vũ nữ A Khúc gặp họa sát thân, rất có khả năng là bởi vì hình xăm trên tay khiến cho hung thủ chán ghét. Nghe Cao Quy Liệt kể lại, Sách Bố Thản phát hiện bầy sói bị giết, dưới sự giận dữ lại hành hạ cô gái kia đến chết, cũng treo xác nàng lên như để ra oai, cuối cùng hành vi này cũng khiến cho nhiều người tức giận muốn xử tử gã, Sách Bố Thản trốn khỏi Hiển Hách, không biết tung tích.

Hiện tại xem ra, gã ta rất có thể đang ở Tấn Quốc.

Lục Dữ hỏi: "Sau khi hắn giết người rồi muốn treo thi thể lên, việc này có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Cao Quy Liệt đáp: "Có câu nói, thi thể chân không chạm đất, xuống âm phủ không tìm thấy đường trả thù. Về phương diện khác, chính là khoe ra vinh quang và khoái lạc khi hắn giết chết người ta."

Một trận đau nhói ập vào đầu, Bạch Diệc Lăng chợt cảm thấy huyệt Thái dương căng cứng, trước mắt cũng hơi chút tối xuống. Những gì Cao Quy Liệt kể đều chẳng là gì so với những thảm án hắn từng gặp, thậm chí so với quá khứ của chính hắn, nhưng câu chuyện này lại làm hắn cảm thấy hết sức khó chịu và ghê tởm.

Tại sao trong lòng lại dâng lên phiền muộn và bi thương? Hắn tin mình chưa bao giờ quên bất cứ chuyện gì, khi còn nhỏ dù ở Hầu phủ hay là Ám Vệ Sở, cũng chưa từng gặp người như vậy, nhưng mà giờ khắc này, tâm trí hắn lại quay cuồng rối loạn, không thể bình tĩnh nổi.

Rốt cuộc có gì để sợ hãi, để giãy giụa?

Trong hư không, truyền đến một tiếng cười nhẹ như có như không, cảm giác quen thuộc không thể giải thích rồi lại không biết tìm ở nơi đâu bỗng nhiên ập tới, cùng với đó thù hận và căm ghét không thể nào che giấu —— nhất định đã có chi tiết nào đó bị hắn bỏ qua.

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là...

Lục Dữ nhanh chóng nhận ra Bạch Diệc Lăng không ổn, đưa tay xuống dưới bàn nắm tay hắn, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Diệc Lăng lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Tuy hắn nói vậy, nhưng sắc mặt vẫn hơi trắng, có lẽ là do mệt, Bạch Diệc Lăng không phải người sẽ dễ dàng lộ vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Lục Dữ lập tức nhớ tới lúc mình vẫn là hồ ly đi theo cạnh Bạch Diệc Lăng, đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh hắn phát bệnh, trái tim lập tức đau đớn như bị ai siết chặt.

Y thấy Cao Quy Liệt dừng lại uống trà, liền hỏi: "Đại hoàng tử, ngươi đã nói hết những điều ngươi biết chưa?"

Cao Quy Liệt còn không biết điều mà ngồi đó cảm khái: "Chỉ có vậy thôi, người này thật sự rất hung tàn, hơn nữa còn làm những việc không ai ngờ tới, nếu có thể cung cấp một ít manh mối cho hai vị bắt được hắn, đó cũng là một chuyện tốt."

Lục Dữ nói: "Vậy đa tạ Đại hoàng tử, ngươi đi thong thả."

Cao Quy Liệt: "..."

Gã đứng dậy, mỉm cười: "Tại hạ không quấy rầy nữa, sau này gặp lại."

Nói xong, Cao Quy Liệt đi ra ngoài được hai bước, vẫn không nhịn được quay đầu lại nói: "Dùng xong là ném, Hoài Vương Điện hạ ngươi thật là một người thẳng thắn."

Lục Dữ nói: "Đại hoàng tử nói vậy, chắc bởi vì quan tâm bản vương, sợ bản vương quá lo lắng về vụ án nhỉ? Ta dùng ngươi, lần tới ngươi lại dùng ta, có tới có lui, làm bạn dài lâu."

Cao Quy Liệt trầm mặc một lát, gật đầu: "Ừm, ngươi cũng là một người rất biết nói chuyện, tạm biệt."

Dứt lời, gã tựa như không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa, vội vàng rời đi.

Sau khi gã rời khỏi, Lục Dữ hỏi lại Bạch Diệc Lăng lần nữa: "Thật sự không có gì sao? Ngươi cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nói với ta, bằng không ta không biết chuyện gì xảy ra, sẽ lo lắng lắm."

Bạch Diệc Lăng đã điều chỉnh lại nhịp thở, trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, cười đáp: "Vẫn luôn êm đẹp ngồi ở đây, có thể thế nào chứ. Chỉ là chuyện Cao Quy Liệt kể làm trong lòng ta khó chịu chút."

Lục Dữ nhìn hắn một lát mới thở dài nhẹ nhõm, nói: "Nhưng chuyện như vậy hẳn không phải hắn bịa ra, nhìn dáng vẻ, hung thủ thật sự rất có thể là Sách Bố Thản."

Bạch Diệc Lăng lại không đồng ý với những gì y nói, thoáng trầm ngâm mới tiếp lời: "Điện hạ, ngươi có nhớ không, đứa bé kia của Thịnh gia cũng bị sói cắp đi?"

Lục Dữ phản ứng rất nhanh: "Ngươi... hoài nghi cậu ta chưa chết?"

Bạch Diệc Lăng đáp: "Không chỉ hoài nghi cậu ta chưa chết, ta còn hoài nghi, nếu cậu ta còn sống, biết đâu còn liên quan đến Sách Bố Thản." ~~ (về phương diện nào đó thì anh nói đúng rồi đấy ạ)

Lục Dữ sửng sốt, sờ cằm hỏi: "Sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Quả thực là trùng hợp, nếu không có hệ thống liên tục tuyên bố hai nhiệm vụ này, Bạch Diệc Lăng cũng sẽ giống Lục Dữ, không hề tin tưởng, nhưng hiện tại đứng ở góc độ chấp nhận giả thiết Sách Bố Thản có liên quan đến tiểu công tử Thịnh gia mà suy đoán, hắn đột nhiên cảm thấy cũng rất có lý.

Bạch Diệc Lăng chậm rãi nói: "Sói hoang ở Tấn Quốc không nhiều lắm, bản thân muốn gặp cũng không dễ dàng. Huống chi theo lời Lỗ Thực nói lúc ở trên điện, lúc Thịnh tiểu công tử sinh ra, trong thôn kia còn có không ít người, nếu là sói đi đơn độc bình thường, nó sẽ không sợ người chút nào, tới thôn trang và cắp đi một đứa trẻ sao?"

Hắn bổ sung: "Thêm nữa, nếu đói bụng kiếm ăn, lúc ấy có thể ăn thịt đứa bé ngay tại chỗ, cắp đi để làm gì?"

Lục Dữ không khỏi bật cười, nhưng ngay sau đó cũng nói: "Nghe cũng rất hợp lý. Nhưng mà nếu thật sự như vậy, đứa nhỏ kia cũng đủ khổ, nếu ta mà bị loại người như Sách Bố Thản nuôi lớn, ta thà rằng bị cắn chết ngay từ đầu."

Bạch Diệc Lăng hơi nhíu mày: "Chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng nếu cậu ta vô thức trở thành người như Sách Bố Thản, đó mới là..."

Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu đứa nhỏ Thịnh gia biến thành một hung thủ giết người tâm lý vặn vẹo, Thịnh gia có hối hận vì đã vất vả nhớ mong và tìm kiếm nhiều năm như vậy không? Nếu thật là như vậy, đối với bọn họ mà nói, có lẽ còn không bằng cho rằng đứa bé kia đã chết.

Nhưng không biết vì cớ gì, Bạch Diệc Lăng lại cảm thấy, có lẽ lựa chọn của người Thịnh gia vẫn sẽ là tiếp nhận cậu ta, cùng cậu ta gánh vác, hóa giải tội nghiệt.

"A Lăng." Lục Dữ ở bên cạnh nói, "Chuyện này chúng ta cùng nhau điều tra đi, nhất định có thể tra ra. Bên chỗ ta còn có một ít nhân thủ có thể điều động."

Y nhất định không hiểu tại sao Bạch Diệc Lăng lại nghĩ ngợi chuyện của Thịnh gia, nhưng vẫn không hỏi nguyên nhân mà nói ra muốn cùng hắn điều tra, đơn giản là Bạch Diệc Lăng muốn điều tra, thế thôi.

Dưới đa số tình huống, Lục Dữ rất khôn khéo, nhưng có khi lại làm người ta cảm thấy người này thật ngốc, đào tim móc phổi như thế, không sợ bị lừa, bị lợi dụng sao? Hay là nói, ở trong lòng y, có lẽ cũng không suy xét nhiều như vậy, y giúp đỡ, là vì y muốn giúp, y tình nguyện.

Muốn làm việc gì là đi làm ngay, không lo trước lo sau, không cân nhắc kết quả, làm rồi thì không hối hận.

Bạch Diệc Lăng nghiêng đầu nhìn y, nhớ tới hai huy chương hệ thống cấp cho, bỗng nhiên cảm thấy thú vị, không khỏi nở nụ cười.

Lục Dữ lại đột nhiên thò qua tới, thấp giọng nói: "Hỏi ngươi một việc nhé?"

Bạch Diệc Lăng: "Hửm?"

Lục Dữ há miệng, y hơi do dự, có lẽ cảm thấy vấn đề này có chút ngốc, nên cười cười trước, cười xong mới hỏi: "Vừa nãy... rõ ràng ngươi rất muốn tra rõ vụ án này, nhưng tại sao lúc Cao Quy Liệt nói ra hung thủ giết người là người quen cũ của hắn, ngươi do dự, không tiếp tục hỏi hắn?"

Bạch Diệc Lăng giật mình mới nhớ ra Lục Dữ đang nói cái gì, đáp: "Hoàng tử Hiển Hách này tâm tư khó lường, rõ ràng hắn muốn tiếp cận ngươi, ta không biết tính toán của ngươi, sợ tùy tiện thiếu nợ nhân tình của hắn, sẽ mang đến phiền phức cho ngươi."

Lục Dữ nói: "Tâm cơ lộ rõ, khó thành châu báu, chút phiền phức này không là gì cả."

Bạch Diệc Lăng nhớ tới chuyện trong sách, cảnh cáo: "Ngươi cũng đừng xem thường hắn quá, dã tâm của hắn lớn lắm đấy. Vụ án có quan trọng tới mức nào cũng không quan trọng bằng ngươi, đừng mạo hiểm." (////v////)

Lục Dữ lập tức ngây ngẩn cả người, không lên tiếng.

Bạch Diệc Lăng còn quay cuồng trong đống suy nghĩ về vụ án này, cảm giác tim đập nhanh còn sót lại vẫn đang ảnh hưởng đến hắn. Lúc hắn nghi ngờ ai thì thật sự rất đa nghi, nhưng nếu tin tưởng ai, cũng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng, với Lục Dữ là nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, ai ngờ thấy đối phương đột nhiên bị choáng váng, còn cảm thấy kỳ quái.

Hắn liếc nhìn Lục Dữ, Lục Dữ bỗng nhiên cúi đầu đỡ trán, chống khuỷu tay lên bàn nở nụ cười, dáng vẻ kia trông như vô cùng vui vẻ, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm y vui đến vậy.

"Ờm..." Bạch Diệc Lăng hỏi, "Có cái gì... không đúng sao?"

Lục Dữ ngẩng đầu, xua tay đáp: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cười nữa. Không có, không có gì không đúng, cảm thấy ngươi nói chuyện rất êm tai."

Bạch Diệc Lăng ngẩn ra, Lục Dữ đã vươn tay tới, đầu ngón tay hơi khựng lại giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn.

Ánh mắt y sáng ngời, chan chứa đầy niềm vui, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc: "Ta không quan trọng. Tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không sánh bằng sự hài lòng của ngươi, chỉ cần ngươi hài lòng là ta sẽ vui vẻ, cho nên, có cần gì thì nhất định phải nói với ta."

Động tác của y dịu dàng trân trọng, do quá vui mừng nên câu nói này càng lộ liễu hơn bất cứ lúc nào trước đây, một cảm giác ái muội khôn tả bỗng tràn ngập giữa hai người.

Bạch Diệc Lăng nhướng mi, tim bỗng nhiên đập nhanh, lại không rõ mình vì sao mà loạn, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người hơi cuộn sóng, đồng thời thoáng qua chút cảm giác không tên.

Lục Dữ mím chặt môi, muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy mấy phần hoang mang trong mắt đối phương, cuối cùng vẫn không dám.

Giờ y mới nhận ra mình đã quá đường đột rồi, thu tay về, ấp úng nói: "Ta..."

Bạch Diệc Lăng: "Hửm?"

Lục Dữ: "Ta... Ờm... Không, không có gì..."

Đang ở lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ một cái, sau đó Mi Sơ đẩy cửa vào, nói: "Muội thấy cái tên ngốc to con kia đi rồi... Ớ, các huynh đang làm gì đó?"

Nàng vừa dứt lời liền cảm thấy được bầu không khí có hơi sai sai, Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ ngồi bên bàn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ở góc độ của Mi Sơ có thể thấy được lỗ tai Lục Dữ đã đỏ bừng.

Nàng ngờ vực nhìn qua nhìn lại hai người —— hiếm lắm mới thấy biểu ca ngại ngùng, quả là mặt trời mọc đằng Tây, nước Trường Giang chảy ngược. Chẳng lẽ là bị sư huynh đùa giỡn?

Không thể nào, sư huynh trông rất giống người đứng đắn mà.

Thấy Mi Sơ nhìn mình, Bạch Diệc Lăng đứng lên, làm như không có việc gì, đáp: "Không có gì, nói về vụ án thôi. Ta còn có việc cần xử lý, đi trước đây."

Hắn đi về phía cửa, Lục Dữ vô thức giơ tay, như muốn nắm cánh tay hắn, bước chân của Bạch Diệc Lăng hơi khựng lại, động tác hai người đồng thời tạm dừng. Lục Dữ lập tức không dám chạm vào hắn nữa, thu tay về, Bạch Diệc Lăng thì bước nhanh ra ngoài.

Chính hắn cũng không rõ vì sao phải rời khỏi căn phòng này như chạy trối chết, nhưng lòng hắn đang rối bời, cảm thấy không nên lại ở chỗ này nữa. Đầu tiên là nghe Cao Quy Liệt kể chuyện mà đau đầu buồn nôn, giờ phút này lại không hiểu vì sao mà tâm phiền ý loạn, Bạch Diệc Lăng cảm thấy hôm nay có lẽ là do hắn không quá bình thường.

Hắn quyết định đến phủ Vĩnh Định Hầu xả giận đã rồi nói tiếp.

Thấy hắn đi rồi, Lục Dữ không khỏi thở dài.

Mi Sơ ngồi xuống đối diện y, lén lút nhìn chằm chằm Lục Dữ, Lục Dữ đang phiền lòng, không biết Bạch Diệc Lăng có nổi giận không, phất tay đuổi nàng như đuổi chó, ghét bỏ nói: "Đi đi đi."

Mi Sơ đáp: "Ca, muội không thể đi đâu, đây là phòng muội tiếp khách, huynh muốn cướp chuyện làm ăn của muội sao?"

Lục Dữ đứng dậy, gõ lên đầu nàng một cái, quát: "Tiếp khách cái gì! Tiểu hồ ly tinh làm bộ làm tịch, ta còn không hiểu muội à?"

Y phiền muộn cảm khái: "Ta nói cho ngươi biết, nam tử Nhân tộc không dễ bị dụ dỗ đâu, chơi đủ rồi thì nhân lúc còn sớm về nhà đi."

- -----------------------------------------------

Hồ ly điện hạ còn phải đi một đoạn đường... ờm, khá là dài nữa, nên các bạn cứ thong thả =)))))