Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 9




Lục Dữ nghe hiểu, hơn nữa tâm tình rất phức tạp.

Y từng giết người, từng thấy máu, thuộc hạ vô số, mỗi một bước đi đều có người theo hầu hạ bảo vệ.

Mà những người kia là bảo vệ Hoài Vương, là bảo vệ Ngũ hoàng tử, còn một con thú vẫn chưa lớn bằng lòng bàn tay, được người ta coi trọng như vậy, đối với y mà nói thì đây là lần đầu tiên.

Y mang hai dòng máu của cả Nhân tộc và Hồ tộc, lúc nhỏ không giỏi khống chế hình thái, có một khoảng thời gian cứ đổi tới đổi lui, vì lý do an toàn, số người biết tiểu hồ ly kia chính là y cũng rất ít. Đối với hai loại thân phận bất đồng sẽ có đãi ngộ khác biệt, trong lòng Lục Dữ rất rõ ràng điều đó.

Y cảm thấy Bạch Diệc Lăng có chút ngốc, người ngốc như vậy cũng không biết làm sao lên làm Chỉ huy sứ được nữa. Mà vô luận có cố làm như không quan tâm thế nào đi chăng nữa, trong nháy mắt đó, Lục Dữ vẫn cảm thấy trong lòng hình như có thứ gì xẹt qua.

Lời nói kia của Bạch Diệc Lăng là lời thật lòng, vào tai Lục Dữ là giải thích cho lần này, còn Lục Khải lại cảm thấy đó là một câu hai nghĩa, hắn ta ngừng một chút, bỏ lại thanh kiếm nằm trên đất, cứ như vậy rời đi.

【Chúc mừng kí chủ thu được độ hảo cảm của Lâm Chương Vương, tích phân: +5.】

Bạch Diệc Lăng trầm mặc một lát, hỏi hệ thống: "Không phải hắn rất tức giận bỏ đi mất sao? Tại sao lại còn tăng độ hảo cảm?"

Hệ thống cao thâm khó dò đáp lại hắn một câu: 【Khiên trứ bất tẩu, đả trứ đảo thoái*, không quan tâm tới, dễ dao động nhân tâm nhất.】

(*) Dắt đi thì không đi, đánh hay bắt ép thì đi ngược lại. Chỉ những người ương bướng, luôn làm trái ý người khác

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn đang cân nhắc những câu nói này là có ý gì, kết quả nhắc nhở tích phân vậy mà vẫn chưa để yên.

【Dũng cảm cứu hồ ly, cảm động trời đất, tích phân: +10.】

Thôi, ý gì cũng kệ, độ hảo cảm tăng còn không bằng một con hồ ly.

Hắn đã từng mang ơn người này, mà chuyện xưa đã rồi, ân oán thanh toán xong, tiếc nuối hay oán hận cũng sẽ không giúp song phương sống tốt hơn.

Bạch Diệc Lăng tùy tiện lau máu trên tay, bế Lục Dữ lên: "Về nhà nào."

Bọn họ đi đến con đường chính trong thành, ánh trăng lờ mờ, người đi đường vội vã tới lui, bên trong các quán ăn hai bên đường bốc lên khói màu trắng, các tiếng thét to không dứt bên tai, mang đến một cảnh tượng nhộn nhịp.

Đối mặt với thịnh cảnh như vậy, Lục Dữ phát hiện y... đói bụng.

Từ khi Bạch Diệc Lăng mang y về, sau khi nỗ lực đút đùi gà tươi, thịt heo sống cho y thất bại, trong Bạch phủ từ chủ tử đến hạ nhân, ngoại trừ nước thì không cho y ăn cái gì nữa hết!

Bản vương chỉ không ăn thịt sống thôi chứ không phải muốn tuyệt thực đâu!

Lúc Bạch Diệc Lăng đi ngang qua một quán hoành thánh, bỗng nhiên cảm thấy có một cái móng vuốt nhỏ từ một bên vai dò xét vươn ra, cẩn thận, rụt rè, vỗ đầu hắn.

Bạch Diệc Lăng liếc nhìn Lục Dữ một cái: "Ngươi... muốn ăn hoành thánh."

Lục Dữ kỳ thực không biết trong đó bán cái gì, chẳng qua là cảm thấy mùi thơm cực kỳ dụ người, nghe Bạch Diệc Lăng hỏi như vậy, y nhìn đám thực khách ngồi ăn uống đầy thỏa thích, do dự gật đầu.

Bạch Diệc Lăng cười nói: "Hóa ra ngươi ăn đồ chín à, không chịu nói sớm, đi thôi."

Quán hoành thánh này hắn cũng thường đến, Bạch Diệc Lăng mang theo Lục Dữ quen cửa quen nẻo đi vào, gọi hai phần hoành thánh, một phần trong đó gọi thêm một cái chén, để cho hồ ly ăn.

Tiểu nhị đặt chén xuống đất, Bạch Diệc Lăng nói: "Để lên trên bàn đi, mặt đất lạnh, dễ đông hỏng nó."

Tiểu nhị cười nói: "Công tử thực sự là người thiện tâm." Nói rồi để chén lên bàn.

Lục Dữ liếc nhìn Bạch Diệc Lăng, nhảy xuống mặt bàn, tiến đến bên chén ngửi một cái.

Loại đồ ăn hoành thánh này ở tái ngoại không có, sau khi y đến kinh đô cũng chưa từng thử qua, mùi hương ngược lại là rất thơm.

Lục Dữ thử ngậm lên một viên.

Viên hoành thánh chất thịt ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, bên trong còn có nước canh, cắn một cái nước chảy ra, mùi vị đó nhanh chóng khuếch tán trong khoang miệng, quả nhiên cực kỳ ngon —— đặc biệt là khi đã đói bụng cả ngày.

Y lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, tích phân lại +1 cái nữa.

Bạch Diệc Lăng không nhịn được nở nụ cười.

Tuy rằng không thể giống như nhân loại, cùng tiến hành giao lưu bằng ngôn ngữ với Lục Dữ, thế nhưng mỗi lần tích phân gia tăng, Bạch Diệc Lăng liền biết y đang vui vẻ. Loại phương thức giao tiếp này ngược lại càng thêm thẳng thắn.

Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận của hai thực khách, âm thanh kia không lớn không nhỏ, vừa vặn Bạch Diệc Lăng có thể nghe thấy:

"... Nha đầu Phương Thảo kia, ỷ có quan gia làm chỗ dựa, nhìn thấy khách quen lúc trước mà ngay cả cái khuôn mặt tươi cười cũng không chịu cho, giả vờ làm một phụ nhân tiết liệt*, lần này chúng ta lại đến nhìn xem ả còn dám kiêu ngạo không."

(*) Tiết liệt: chỉ người phụ nữ trung trinh

Một người khác nghe đồng bạn nói lời này, lại như là trong lòng vẫn còn chưa kiên định, do dự nói: "Dù sao cũng là người từng cùng Vương Thượng thư..."

Người nói đầu tiên kia cười nhạo: "Vậy thì thế nào? Vương Thượng thư đã bị đốt thành tro rồi, ta tận mắt ở trên đường nhìn thấy. Ngươi không cần sợ, lần này đi, tiểu tiện nhân kia chắc chắn không còn lời nào để nói, phải đàng hoàng hầu hạ chúng ta một trận thôi."

Lục Dữ lắc lắc đôi tai đầy lông, ưu nhã ngậm một viên hoành thánh nóng hổi lên, ăn một cách tự nhiên, đối với đám thô nhân này tỏ ra mười phần xem thường.

Bạch Diệc Lăng từ bên trong nghe được một chút ý tứ, hắn dừng đũa, bỗng nhiên nói: "Hai vị huynh đài..."

Hai người đang nói chuyện đồng thời quay đầu, khi thấy rõ ràng bộ dạng Bạch Diệc Lăng thì đều ngơ ngác.

Viên hoành thánh người bên trái kia mới vừa gắp lên lập tức rớt xuống tô, nước bắn lên mu bàn tay của gã, gã cũng không phản ứng.

Quần áo Bạch Diệc Lăng mặc là màu trắng, ngồi trong cái quán ánh đèn tối tăm cũng không khiến người chú ý, vậy mà lúc này nở một nụ cười, toàn bộ góc khuất dường như lập tức lộng lẫy hơn, làm người ta nhất thời không dời nổi mắt.

Bạch Diệc Lăng sớm đã quen với thứ ánh mắt này, mắt thấy hai người đều ngơ ngẩn thì cũng không để ý, tự nhiên nói: "Một người ăn quá tẻ nhạt, hai vị nói chuyện náo nhiệt như vậy, có thể cho tiểu đệ tham gia với được không?"

Hắn vừa nói vừa kêu chủ quán mang lên một bình rượu ngon, hương rượu thơm nức mũi, hai người kia phục hồi tinh thần lại liền thấy thèm, lập tức thể hiện mình vô cùng tình nguyện.

Bạch Diệc Lăng dời chén đũa, ngồi vào bàn của bọn họ, song phương giới thiệu họ tên, hai người kia một người là Tưởng Xuyên, người còn lại là Tiền Phú.

Sau khi hàn huyên vài câu, Bạch Diệc Lăng mới hỏi: "Ta mới mơ hồ nghe hai vị nhắc tới Phương Thảo cô nương, mạo muội hỏi một câu, có phải là vị nổi danh trong thanh lâu kia chăng..."

Hắn nói lời này vô cùng giảo hoạt, nghe giọng điệu trò chuyện vừa nãy của hai người liền biết là không phải nghị luận về nữ tử đàng hoàng, còn nói Phương Thảo rất giống như được Vương Thượng thư coi trọng... Đường đường một vị quan to trong triều, duyệt qua vô số người đẹp, nữ nhân có thể được chọn thì cũng sẽ không quá kém, nói tóm lại, có khả năng nhất chính là vị đầu bảng của thanh lâu.

Bạch Diệc Lăng không nói gì, đối phương lại nhất thời cảm thấy hắn biết rõ lắm, dù gì bình phẩm nữ nhân từ đầu đến chân cũng là cách dễ dàng nhất để làm tăng thêm tình hữu nghị plastic* giữa nam nhân.

(*) Cái chỗ này bản gốc là "男人之间的塑料友谊", trong đó cụm "塑料友谊" mình search thì thấy giải thích đây là ngôn ngữ mạng, xuất phát từ một bài đăng trên weibo nói về tình bạn qua mạng của các bạn gái: "Giao tình giữa chị em tốt giống như hoa nhựa vậy, là giả, nhưng không bao giờ biến mất được."

Ánh mắt Tưởng Xuyên sáng lên, kề sát vào Bạch Diệc Lăng, cười khà khà hỏi: "Chà, ngay cả ngươi cũng biết ả sao?"

Lục Dữ ở trên bàn đứng lên, trợn mắt nhìn một màn trước mặt, cái đuôi dựng đứng thẳng tắp giữa không trung, rồi rơi phịch xuống.

Y một lần nữa nằm xuống bàn, liếm một ngụm nước canh, lại không nhịn được nhìn sang bên kia.

Vụ án của Vương Sướng Lục Dữ đã đứng một bên xem toàn bộ quá trình, y có thể đoán được Bạch Diệc Lăng đang muốn moi tin tức gì, mà hai nam nhân này bề ngoài hèn mọn, tướng mạo gian ác, thoạt nhìn cũng không giống người tốt lành gì.

Bạch Diệc Lăng không chú ý tới Lục Dữ bên kia, thấy đối phương mắc câu liền cười nói: "Tiểu đệ trước đây từng gặp Phương Thảo cô nương mấy lần, vẫn luôn... Khụ khụ, vẫn luôn nhớ thương, nhưng mà không nghe thấy tin tức gì về nàng. Lúc này mới muốn mạo muội hỏi thăm hai vị một chút."

Thấy bộ dạng hắn mười phần ngây thơ cùng giọng điệu của nam tử mới lớn, Tiền Phú không nghi ngờ gì, vừa cười cười muốn nói chuyện, đã thấy tiểu hồ ly lông đỏ ở bàn bên cạnh chậm rì rì ngậm cái chén trên bàn lên, nhẹ nhàng nhảy một cái tới bàn này của bọn họ, đặt cái chén ngăn giữa bọn họ và Bạch Diệc Lăng.

Vững vững vàng vàng, nửa giọt nước canh cũng không sánh ra ngoài.

Y thả chén xuống rồi cũng không có hành động gì khác, tiếp tục ngông nghênh ăn, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiền Phú: "... Con hồ ly này cũng thật là thú vị."

Không biết là hoa mắt hay là thế nào, gã luôn cảm thấy trong mắt hồ ly lộ ra hung quang, nhìn về phía mình nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Diệc Lăng mặt không biến sắc, xoa xoa đầu hồ ly: "Vật nhỏ thông nhân tính, này là yêu thích hai vị, cũng muốn đến cùng bàn ăn cơm đây mà."

Lục Dữ: "..."

Tưởng Xuyên ở bên cạnh cười ha ha, cuối cùng cũng coi như nói đến chính sự.

Hóa ra Phương Thảo này chính là cô nương đầu bảng nổi danh ở Thúy Hương Lâu hai năm trước, sau đó rất nhanh liền mai danh ẩn tích, có người nói nàng được phú thương mua về làm thiếp, cũng có người nói nàng đã sớm ốm chết.

Hai người này là khách cũ của Phương Thảo, không tin lời tú bà giải thích, dây dưa chừng mấy ngày, đối phương mới chịu nhả ra cho bọn họ biết, Phương Thảo đã được Hộ Bộ Thượng thư Vương Sướng chuộc thân, hai người lo ngại quyền thế của quan gia, lúc này mới coi như thôi.

Bạch Diệc Lăng một tay chống cằm, một tay xoay đũa, trầm ngâm nói: "Nhưng ta nghe nói Vương đại nhân sợ thê như sợ hổ, ngay cả tiểu thiếp hầu hạ cũng không có..."

Tưởng Xuyên cười nói: "Giả bộ thôi, chính ngươi cũng là nam nhân, ngươi thật sự sẽ tin trên cõi đời này có người cam tâm chỉ có vợ của mình sống đến hết đời à? Ngược lại hiện tại người cũng đã chết nên ta nói cho ngươi nghe, chỉ sợ người lão thân mật không chỉ ả ta đâu! Chẳng qua Phương Thảo được sủng ái là sự thật."

Lục Dữ ở bên cạnh cũng nghe được một ít đầu mối, thấy Bạch Diệc Lăng lại nói: "Hiện tại Vương đại nhân bất hạnh qua đời, cũng không biết Phương Thảo có thể quay về con đường cũ không."

Tiền Phú cười gian: "Một cái nhà lớn trong hẻm Bình Thành, hai năm qua sống trong nhung lụa, trong thời gian ngắn không tiếp khách thì không có tiền, mà việc này, bản thân ả còn có thể làm chủ sao?"

Bạch Diệc Lăng gật đầu tán thành, quay đầu hỏi Lục Dữ: "Ăn no rồi? Còn muốn nữa không?"

Lục Dữ duỗi móng vuốt, đẩy cái chén về phía trước biểu thị ăn no rồi, mà đôi mắt của y vẫn như trước nhìn hai nam nhân, trong mắt không hề có vui vẻ, trong lòng cũng đang tính toán phải làm thế nào nhắc nhở Bạch Diệc Lăng một chút.

Bạch Diệc Lăng nói: "Được. Chủ quán!"

Tiểu nhị cho là hắn muốn tính tiền, đáp một tiếng rồi vội vã chạy tới.

Bạch Diệc Lăng lại cúi đầu vung tay lên: "Báo quan!"

Nghe Bạch Diệc Lăng nói, tiểu nhị sửng sốt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cái, cái gì?"

Ngón tay Bạch Diệc Lăng chỉ vào hai người ngồi cùng bàn, nói: "Hai kẻ trò chuyện cùng ta này, tám phần mười là đạo tặc giết người cướp của. Đi, nói một tiếng với chưởng quỹ các ngươi, phái một người báo cho phủ Thuận Thiên mau."