Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 10: Trần Hảo




Chương 10: Trần Hảo

"Hiện tại chủ nhân có thể học tập được võ học của Bắc Cương Tông, nhưng sẽ tiêu tốn điểm tiềm năng"

...

Im lặng, Trọng Lâm không biết phải nói thế nào. Hệ thống này còn có cả chức năng học lóm võ học của người khác sao? Nhưng con mẹ nó lại tốn điểm tiềm năng. Trả lời thì mất khí huyết, học võ thì mất tiềm năng. Còn hút máu cái gì nữa không?

"Sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết?" Trọng Lâm muốn chửi hệ thống. Không giải thích trước cho hắn. Hiện tại điểm tiềm năng của hắn là 0. Vì hắn xài hết vào khôi phục rồi.

"Hệ thống và Tiểu Trí cũng đã nhắc nhở, nhưng chủ nhân lúc đó tay nhanh hơn tai, nào có nghe." Tiểu Trí từ chối nhận trách nhiệm, vì lúc đó khả năng suy nghĩ và phán đoán của Trọng Lâm là người thiểu năng. Hệ thống đã nhắc nhở hắn là điểm tiềm năng rất quan trọng, nhưng hắn không hề nghe thấy.

"Nhưng đừng lo, nếu chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đề ra, sẽ nhận được điểm tiềm năng, vì hệ thống là phục vụ cho sự tiến bộ của chủ nhân, nên hệ thống sẽ luôn ưu ái chủ nhân".

"Nuôi mập rồi hút máu?" Trong Lâm khinh bỉ hệ thống. Đây là rõ ràng là xem hắn như cái máy. Hệ thống làm gì? Cho nhiệm vụ, tặng điểm, hắn mập lên, sau đó hút máu? Trọng Lâm cảm giác mình là sủng vật hoặc là gia súc do hệ thống nuôi, chờ ngày làm thịt.

"Chủ nhân từ chối mạnh lên, hệ thống có thể xem xét từ bỏ nhiệm vụ!" Tiểu Trí nhìn vào bảng hệ thống rồi nói với hệ thống.

"Ta..." Dục cầm cố túng, đây rõ ràng là khinh bỉ hắn, sau đó kích thích hắn. Trọng Lâm nhìn rõ ràng hệ thống. Hắn thật sự muốn mạnh lên, hắn muốn trở về Vẫn Tinh Động Thiên, vẫn còn rất nhiều việc hắn chưa làm xong. Thù sư phụ hắn chưa báo. Đúng là hệ thống cũng có phần trợ giúp hắn, như võ học học trộm, đã là nhất lưu. Chưa kể khả năng khôi phục cực nhanh của hệ thống. Bất kỳ võ giả nào cũng thèm thuồng, dù rằng hút máu, nhưng Trọng Lâm vẫn thừa nhận, hệ thống có phần quá bá đạo.

"Được rồi, ta nhận, ta làm."

Ting!...

"Xác nhận ký chủ nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ: Tiêu diệt ma vật.

Mục tiêu: Đánh c·hết ma vật.

Phần thưởng: 5 điểm tiềm năng - và ???

???: dựa vào độ mạnh yếu của ma vật ban thưởng

Kỳ hạn: một ngày

Thời gian còn lại: 23:59:50 "

...

Thời gian bắt đầu đếm ngược. Trọng Lâm im lặng, còn ra kỳ hạn thời gian. Thật quá đáng.



"Nhưng ta thật sự không biết ma vật ở đâu, làm sao mà tìm?"

"Hệ thống có khả năng truy tìm ma khí, dựa vào ma khí đầu nguồn xác định ma vật, nhưng chủ nhân phải hao tốn điểm khí huyết để sử dụng."

"Lại tiếp tục hút máu???" Trọng Lâm bắt đầu phát điên. Hệ thống càng ngày càng quá đáng, phát nhiệm vụ còn yêu cầu tự trả tiền. Hắn thật sự là tức giận. Cắn răng hầm hừ. "Được, bao nhiêu điểm?"

"Rẻ thôi, 5 điểm khí huyết" Tiểu Trí cười hề hề, hai tay xoa vào nhau. Điển hình của một gian thương với gương mặt chó.

"Thật mắc!!! Ta...chi..." Trọng Lâm chịu thua hệ thống, hắn đành phải tiếp tục tiếp nhận cảm giác đau đớn do khí huyết mất đi. Một trận suy yếu trở lại, sau khi uống thuốc của Hồ Đại, hắn khoẻ hơn, khí huyết hồi phục, nhưng giờ lại suy yếu.

"Hệ thống, cho ta vị trí của ma vật, và cho ta xem bảng số liệu của ta."

"Ting!

Ma vật khoảng cách: 50km về phía bắc ( đã dừng lại)

Nội khí: 4/10

Khí huyết: 25/50

Tinh thần lực: 6/10

Đánh giá: Yếu đuối."

Một bản đồ hiện ra, đánh dấu một điểm đỏ ở hướng bắc thành phố, phạm vi này đã đi ra ngoài thành phố. Điểm đỏ không hề di chuyển nữa. Mà đứng im một chỗ. Xem ra mục tiêu đã dừng lại.

Trọng Lâm ngán ngẩm nhìn bảng số liệu. Vừa khoẻ lại đã đi đánh nhau, sau đó tỉ võ, còn bị hệ thống hút máu. Vừa khỏi chưa đến nửa ngày đã b·ị đ·ánh về suy yếu. Trọng Lâm không còn biết nói gì. Lắc đầu đi ra ngoài.

...

Nhìn Lý Dương và Hồ Đại đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Đa phần là Lý Dương hỏi, Hồ Đại trả lời. Lý Dương hỏi những câu hỏi trời ơi đất hỡi, khiến cho Hồ Đại nhức đầu, còn Lý Dương thì vui vẻ. Lý Dương xem Hồ Đại như người kể chuyện giang hồ, hỏi đủ mọi thứ trên trời dưới đất, như có siêu nhân hay không, Dị Năng Giả có biết bay hay không? Có người nào biết phóng tơ từ bàn tay hay không? Rất nhiều câu hỏi tào lao, Trọng Lâm không xuất hiện có lẽ Hồ Đại đã bỏ trốn.

"Trọng Lâm, mày có kế hoạch gì cho chuyện này không?" Lý Dương vội hỏi Trọng Lâm. Hắn hồi hộp và phấn khích, đây là cứu người, như trong phim, một đám giải cứu bạn học b·ị b·ắt cóc. Phim ảnh hắn từng xem, giờ hắn là người tham dự vào, nên rất hồi hộp và phấn khích.

Trọng Lâm nhìn bạn mình, đây là Lý Dương gương mẫu của trường sao? Thần tượng của bao cô gái trẻ, giờ đây như đứa con nít thấy được món đồ chơi mình yêu thích.

"Hiện tại tôi có suy đoán, cả hai nghe xem thế nào." Trọng Lâm không để ý đến Lý Dương, bắt đầu nói ra phán đoán của chính mình. Nhưng thật ra là nói bừa, vì hệ thống đã chỉ điểm, hắn chỉ nói bừa để che giấu câu hỏi "Làm sao mày biết?".

"Có những địa điểm như sau, một là phía bắc thành phố vùng ngoại ô, vì ở đây có rừng rậm và người ở khá ít, thích hợp cho lẩn trốn. Thứ hai, phía nam thành phố, cũng là ngoại ô, nhưng đây lại là nơi có khá nhiều đồng ruộng, dù là thưa dân ít người, nhưng xung quanh khá thoáng đảng vì chỉ có ruộng, nên tỉ lệ trốn tại đây khá thấp. Thứ ba là phía tây thành phố, nhưng mình không nghĩ đến nơi này, vì phía tây là đồi núi khá nhiều, nhưng đường cũng đi không thông, nếu bị vây bắt thì bọn b·ắt c·óc khó mà trốn thoát. Thứ tư là khu nhà máy bỏ hoang gần khu trung tâm thành phố. Đây là bốn nơi khả năng cao nhất. Tôi thì chọn phía bắc, bởi vì nơi này là rừng rậm, nhưng lại có đường đi thông với tỉnh khác, phía đông hoàn toàn từ bỏ, bởi vì là biển, bọn chúng không thể sống dưới biển hoặc bắt người ra khơi, vì khu vực này khá đông người, mà nơi neo đậu thuyền lại cố định, khó mà thực hiện ra biển." Trọng Lâm thể hiện khả năng nói bừa của mình. Hệ thống đã chỉ điểm phía bắc, nhưng hắn giả vờ ra đến mấy nơi.

"Tớ hoàn toàn đồng ý với Trọng Lâm, nhưng muốn thêm một ý kiến, đó là từ bỏ thêm khu nhà máy, vì nếu trong thành phố, phạm vi khá gần thì la bàn sẽ phát hiện ra vị trí của ma khí, nhưng hiện giờ..." Hồ Đại nhìn vào la bàn, hắn nghi hoặc nhìn nhìn Lý Dương. Vì la bàn lúc này đã hoàn toàn đứng im, trở lại làm một cái đồng hồ đeo tay bình thường. Điều này chứng tỏ ma khí trên người Lý Dương đã biến mất.



"Không thể nào! Ma khí trên người Lý Dương sao lại biến mất, dù là ít thì cũng phải mất mấy ngày, nhưng hiện tại chỉ mới nửa ngày" Hồ Đại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

"Trên mặt mình dính gì sao? Hay bạn có sở thích khác người?" Lý Dương ngờ vực nhìn Hồ Đại.

"Không, không có gì, chỉ là... ma khí trên người cậu biến mất!" Hồ Đại trả lời, hắn thật sự nghi ngờ. Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy

Thật ra từ lúc vừa ra ngoài, Trọng Lâm đã tốn điểm khí huyết để tịnh hoá cho Lý Dương, và hắn lại đau nhức. Hệ thống và Tiểu Trí thì lại vui vẻ, lại có điểm khí huyết.

"Có lẽ là ma khí quá yếu, nên một lúc là biến mất" Trọng Lâm hàm hồ trả lời qua loa. "Về chính sự!"

"Đúng, nếu trong phạm vi gần thì la bàn của tớ sẽ quét ra vị trí ma khí, còn hiện giờ thì không có một tí động tĩnh nào." Hồ Đại quay về vấn đề chính, hắn khẳng định ma khí không thể ở trong thành phố.

"Vậy là bàn quét được khoảng cách là bao xa?" Trọng Lâm dò hỏi.

"Ma khí càng nặng thì cảm ứng được càng xa, như Lý Dương vì quá yếu, nên phải ở trong vài mét mới cảm nhận được. Còn tối đa thì trong

phạm vi 20km là cảm nhận được."

"Nếu có khả năng l·ây n·hiễm thứ phát đến nhiều lần, thì mình nghĩ rằng, ma khí này khá nặng, tối thiểu trong 15km là cảm nhận được ma khí" Trọng Lâm đưa ra phán đoán. Còn Lý Dương lúc này thì lại như đứa trẻ, nhìn Hồ Đại, lại nhìn Lý Dương, ngồi xem cả hai đưa ra suy đoán, càng xem càng phấn khích.

Trọng Lâm nhìn nhìn Lý Dương, lắc đầu chẳng muốn nhắc đến Lý Dương.

"Tôi nghĩ thế này, nếu trong phạm vi 15km, thì tiến hành tìm kiếm trải thảm, chạy một vòng quanh các hướng đã chỉ định, nếu phát hiện la bàn có tín hiệu, thì sẽ đi theo hướng đó, đầu tiên chạy một vòng các hướng trong thành phố, để xác định chắc chắn phạm vị ngoại ô thành phố 15km hoàn toàn không có phát hiện, sau đó ta sẽ đi theo hai hướng là Bắc và Đông. Hướng Tây loại bỏ, vì chỉ cần đến rìa thành phố phía tây mà la bàn không quét ra là có thể bỏ" Trọng Lâm đưa ra kế hoạch. Hồ Đại lúc này nghe và không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Vì hắn cảm thấy như vậy là hợp lý, la bàn của hắn quét phạm vi 20km, chỉ cần chạy một vòng rìa thành phố là đã xác định được trong thành phố có hay không, sau đó đi hai hướng còn lại, hơi mất thời gian, nhưng còn hơn là không có phương hướng để xác định.

Nhưng Trọng Lâm lúc này thì đã có kế hoạch, chỉ cần chạy một vòng, hắn cho điểm cuối là hướng bắc, lúc đó cả đám phải đi theo hắn về phía bắc mà thôi.

"Khoan, mình có ý kiến." Lúc này Lý Dương bỗng nhiên kêu lên.

Hồ Đại và Trọng Lâm nhìn Lý Dương, tiểu trong suốt này có ý kiến gì?

"Mình nghĩ nên gọi cho gia đình của Dương Thiến." Lý Dương đưa ra ý kiến của bản thân. "Thứ nhất, Dương Thiến có vệ sĩ, nên việc này gọi bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ giúp đỡ, vì đây là vệ sĩ của Dương Thiến, nên giải cứu Dương Thiến là trách nhiệm của họ. Thứ hai, có người trợ giúp nếu địch đông người. Thứ ba, lỡ có án mạng thì có người gánh." Vấn đề thứ ba là vấn đề quan trọng nhất mà Lý Dương suy nghĩ, hắn sợ đi theo sẽ có án mạng, lúc đó hắn dính líu vào thì gay go. Vậy nên lúc này hắn linh hoạt tìm người thế mạng. Còn an nguy của hắn? Đi với hai siêu nhân thì còn sợ gì nguy hiểm. Lý Dương đã mặc định Trọng Lâm và Hồ Đại là siêu nhân.

Trọng Lâm và Hồ Đại thì không muốn gọi thêm người, vì phiền phức. Trọng Lâm thì cũng có phần mong muốn, vì hắn đang bị suy yếu, nên cũng lo an nguy cho mình, nhưng có phần không muốn, vì sợ nhiều người thì phát hiện bí mật của hắn càng nhiều. Nhưng an toàn thì sao? Hắn đắn đo suy nghĩ có nên gọi hay không. Cuối cùng hắn quyết định mặc kệ.

Trọng Lâm bỗng nhiên hỏi "Này Hồ Đại, ngươi còn cái la bàn nào không?"

Hồ Đại lấy ra hai cái la bàn nữa, nhưng là phiên bản đơn giản hoá "Vẫn còn, vì ma khí quan trọng, nên các Cổ Tông Môn chế tác bản đơn giản khá nhiều để phân phát cho các đệ tử".



La bàn này nhìn cực kỳ đơn giản, chỉ có một kim, như la bàn chỉ phương hướng bình thường.

"Công năng của nó chỉ có 1 cái, chỉ hướng có ma khí, và không phân biệt nhiều ít, phạm vi lại ngắn, chỉ có 10km" Hồ Đại giải thích.

"Vậy ổn, nên gọi người đi, nhiều người thì năng suất tìm kiếm sẽ nhanh hơn, Lý Dương, mày có số của Trần Hảo chứ?" Trần Hảo là bảo vệ luôn bên cạnh Dương Thiến, nên Trọng Lâm và Lý Dương luôn biết. Lý Dương lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hảo. Nói rằng mình có kế hoạch tìm ra bọn b·ắt c·óc.

Tầm mười phút sau, Trần Hảo xuất hiện. Trần Hảo lúc này trên biên giới bùng nổ. Chuyện tiểu thư b·ị b·ắt cóc, khiến hắn đang điên cuồng. Lúc này hắn như một ngọn núi lửa sắp bùng phát. Sát khí toả ra toàn thân.

Ầm!

Hồ Đại đứng lên tung ra một cước về phía Trần Hảo. Trần Hảo lạnh lùng đỡ đòn của Hồ Đại bằng một tay, tay còn lại tung ra một đấm. Chỉ một đấm Hồ Đại đã bay ngược ra sau. Trên ngực in rõ một đấm của Trần Hảo.

"Thật mạnh!" Trọng Lâm và Hồ Đại cùng một suy nghĩ.

Trần Hảo không nói tiếng nào, ánh mắt sắc bén và tràn ngập sát khí nhìn Hồ Đại, bước đến bên Hồ Đại dự tính đánh một trận. Lý Dương vội vàng chạy ra ngăn cản lại.

"Anh Hảo, người một nhà, người một nhà!" Lý Dương vội vàng ngăn cản.

"Thật mạnh, xin hỏi anh thuộc môn phái nào? Em là Hồ Đại, thuộc Bắc Cương Tông." Hồ Đại vội đứng lên giới thiệu chính mình. Hắn đoán mình đã phạm sai lầm. Bản tính háo thắng đã khiến hắn ăn quả đắng. Gặp cao thủ là muốn so tài, giờ thì suýt c·hết.

Trần Hảo lườm Hồ Đại, lúc này hắn đang trên biên giới bộc phát, gặp Hồ Đại ra đòn xem như châm lửa cho thùng thuốc súng. Trần Hảo tung ra một đấm vào mặt Hồ Đại."Trần Hảo, Hiệp Hội Cổ Vệ."

Cổ Vệ là một hiệp hội của các Cổ Võ Giả, chuyên nhận các nhiệm vụ bảo vệ cho các nhà quyền quý. Và không phải nhà nào cũng có thể mời vệ sĩ của Hiệp Hội Cổ Vệ. Dương Kỳ Vũ có ơn với Trần Hảo, nên mới có thể mời Trần Hảo về làm vệ sĩ của Dương Thiến. Trong một lần làm nhiệm vụ, Trần Hảo bị trọng thương, và được Dương Kỳ Vũ cứu, sau đó cưu mang Trần Hảo một thời gian, cho đến khi Trần Hảo khoẻ mạnh rời đi. Về sau Trần Hảo gặp Dương Kỳ Vũ đang cần mời vệ sĩ ở Hiệp Hội Cổ Vệ. Với thân phận của Dương Kỳ Vũ thì không đủ khả năng mời vệ sĩ Cổ Vệ. Nhưng Trần Hảo lúc này lại nhận lời để trả ơn cho Dương Kỳ Vũ.

Trần Hảo không nhìn Hồ Đại đang nằm đo đất. Mắt Hồ Đại lúc này bầm tím. Quả đắng cho sự nhanh nhẩu của Hồ Đại. Trần Hảo nhìn Lý Dương,phát ra một từ "Nói!"

Lý Dương vội vàng nói lại kế hoạch của cả đám đã bàn. Trần Hảo im lặng suy nghĩ những vấn đề vừa nghe.

"Không ngờ lại dính đến ma khí, đã vậy thì thật sự là không ổn. La bàn ma khí ta cũng có." Trần Hảo nhìn Hồ Đại: " Đưa hai cái đơn giản hoá của ngươi ra đây nhóc con".

Hồ Đại vội vàng móc ra hai cái la bàn bản đơn giản hoá. Lúc này hắn nào dám nói chữ không. Trần Hảo nhận la bàn, sau đó cầm bộ đàm gọi Long vào quán cafe.

"Cầm cái này, đi về phía đông và phía tây thành phố, chia người làm hai nhóm, nếu la bàn quay, báo lại ngay cho tôi" Trần Hảo ném hai cái la bàn cho Long. Sau đó nhìn qua nhóm người của Trọng Lâm.

"Anh Hảo đã có la bàn, vậy thì anh đi về phía nam, bọn em đi về phía bắc, nếu có thông tin sẽ liên lạc tụ hội lại với nhau". Lý Dương chưa chờ Trần Hảo nói, đã vội nói ra ý tưởng của mình. Trần Hảo suy nghĩ, sau đó nói "Được, cứ vậy tiến hành, có thông tin, liên lạc với tôi."

Nói xong Trần Hảo đứng dậy đi ra ngoài, bắt đầu thực hiện kế hoạch.

"Thật lạnh lùng a, còn b·ạo l·ực nữa." Hồ Đại xoa xoa con mắt, ấm ức nói.

Trọng Lâm thì tức cười, này thì thích thách đấu với cao thủ. "Anh Hảo là Cổ Võ Giả sao?" Trọng Lâm hỏi Hồ Đại.

Hồ Đại gật gật đầu. "Khẳng định là Cổ Võ Giả, còn tối thiểu là nửa bước vào Trung cấp, hoặc có thể là cấp 4 Trung Cấp, không phải cấp 5." Hồ Đại chắc chắn trả lời.

"Vậy bắt đầu làm việc thôi" Trọng Lâm cười cười đứng dậy.

Kế hoạch bắt đầu.