Chương 12: Ma khí tung hoành.
"Đưa cô ta vào trong." Văn Dũng ra lệnh cho đàn em. Lúc này đám Văn Dũng đã trở về căn cứ.
Căn cứ của Văn Dũng là một ngôi biệt thự nằm cách xa thành phố về phía bắc. Hang ổ này của hắn đã được xây dựng từ lâu, từ lúc hắn còn là tổng quản của nhà họ Dương. Vì để thuận lợi cho mua bán, nên hắn xây nên căn cứ này. Và đây cũng là nơi ở của đám đàn em đầu trộm đuôi c·ướp c·ủa hắn. Có thể xem như đây là ổ hắc bang.
"Đại ca, hay em đem nó vào phòng của đại ca, để đại ca... he he he." Một tên đàn em đang nịnh nọt Văn Dũng, cười một cách đê tiện. Văn Dũng không trả lời hắn, mà chỉ lạnh lùng nhìn. "Không cần, hiện tại ta còn có việc."
Nói xong Văn Dũng đi xuống tầng hầm của căn biệt thự.
Nơi đây là nơi làm việc của hắn. Cất giữ rất nhiều v·ũ k·hí và chất cấm. Có cả cả loại dược vật kích thích như ma tuý, t·huốc l·ắc v.v... Đây là công việc buôn bán của hắn. Sâu trong tầng hầm có một căn phòng nhỏ, Văn Dũng đang đi tới gần căn phòng này. Đây là phòng hắn giải quyết mọi công việc cần xử lý.
Bước vào phòng và khoá cửa lại. Sắc mặt của Văn Dũng trở nên vặn vẹo.
"Ha... ha ha ... hahaha..."
Văn Dũng cười một cách điên cuồng. Ma khí từ trên người hắn từ từ toát ra. Mọi cảm xúc tiêu cực bắt đầu ảnh hưởng đến xung quanh. Thanh lam, dục vọng, ham muốn, hiếu sát v.v... mọi mặt trái của con người đang thể hiện rõ trên gương mặt của đám đàn em Văn Dũng. Khí tức của ma khí đã bao trùm cả căn biệt thự.
Văn Dũng cười gằn, sau đó phất tay thật mạnh. Một luồng gió cực mạnh quét ngang cả căn phòng nhỏ. Toàn bộ đồ vật rơi xuống đất. Mọi thứ trở nên lộn xộn.
"Dương Kỳ Vũ, ngươi không ngờ a. Ngươi đi năn nỉ Cổ Vệ để xin Cổ Vệ Giả, nhưng không ngờ bên người ngươi có Dị Năng Giả a. Ha ha ha..."
Văn Dũng lại cười điên cuồng, sắc mặt hắn càng lúc càng vặn vẹo. Hắn nâng tay lên, trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu đen. Hắn say mê nhìn chằm chằm ngọn lửa đó.
"Thật đẹp! Ngọn lửa của báo thù bắt đầu bùng cháy nào." Văn Dũng cười cười.
...
"Đại ca, khi nào thì chúng ta đòi tiền chuộc?" Một đàn em dò hỏi Văn Dũng.
Văn Dũng cười cười, đáp lại tên đàn em. "Sớm thôi, gọi thông báo cho Dương Kỳ Vũ, ngày mai, chính hắn đi đến bìa rừng phía bắc."
Nói xong Văn Dũng đi đến nơi giam giữ của Dương Thiến. Lúc này Dương Thiến đã ngừng kêu gào, bởi vì tay chân của Dương Thiến đã bị trói, còn miệng thì bị quấn keo. Nên cô nàng không thể động đậy cùng la hét.
Văn Dũng cười cười nhìn Dương Thiến. Quay sang nhìn đám đàn em. "Đưa cô ta xuống hầm."
"Vâng."
Văn Dũng cùng đám đàn em đưa Dương Thiến xuống tầng hầm. Sau đó đặt Dương Thiến lên ghế. Hắn cười cười nhìn Dương Thiến. Tay vuốt nhẹ trên mặt Dương Thiến.
Sau đó hắn bỗng nhiên mặt dữ tợn, vung một tát lên mặt Dương Thiến. Cơn đau thấu tim làm Dương Thiến tỉnh lại.
-"Tỉnh rồi sao?" Văn Dũng dùng ánh mắt trìu mến nhìn Dương Thiến "Em có đau lắm không?".
"Tên súc sinh, ba tao sẽ g·iết mày?" Dương Thiến muốn gầm lên như vậy, nhưng vì miệng đã bị dán keo, nên chỉ phát ra được ô ô ô.
"Ta quên, em đang bị dán keo" Nói xong Văn Dũng tiếp tục tát thêm một tát vào mặt Dương Thiến. Sau đó cười thật to.
"Tao không thích gỡ đấy, tao thích để mày ức chế mà gào thét nhưng không ra lời".
"Mày thấy đau sao? Nhưng có đau bằng cảm giác bị phản bội của tao không hả? Nhà mày lấy tất cả của tao. Còn nỗi đau nào đau hơn hả?"
Văn Dũng sắc mặt càng lúc càng không giống con người, vặn vẹo, man rợ như một con quỷ.
"Đem máy quay ra đây!" Văn Dũng ra lệnh cho đàn em. Sau đó hắn dùng máy quay, quay lại Dương Thiến đang khóc, rồi quay chính mình.
"Kỳ Vũ, ông chủ kính yêu, ông nhìn thấy sao? Đây là con gái cưng của ông. Tôi cho ông kỳ hạn, sáng sớm ngày mai, toàn bộ quyền sở hữu của tập đoàn, giao cho tôi. Tôi nghĩ, đây là yêu cầu không quá đáng. Dù gì, tập đoàn cũng có bàn tay của tôi chống đỡ. Nên yêu cầu này không quá đáng chứ. Tôi chỉ muốn lấy lại thứ của tôi mà thôi. Hy vọng ông thương con gái của ông!" Văn Dũng cúi người trước máy quay, sau đó máy quay quay lại cảnh hắn đi đến bên cạnh Dương Thiến. Một bàn tay tát mạnh lên mặt Dương Thiến. Sau đó hắn cười haha.
"Ông thấy không, con gái ruột của ông đang trong tay tôi. Nếu ông không nghe lời..." Lúc này bàn tay của Văn Dũng bỗng hiện lại một cây đao bằng lửa, chém mạnh về phía Dương Thiến. Trên mặt Dương Thiến xuất hiên một vết chém. Gương mặt vốn xinh đẹp của Dương Thiến trở nên dữ tợn, một vết chém thật dài trên mặt, đi kèm vết bỏng lửa. Dương Thiến đau đớn la hét, nước mắt lăn dài trên má.
Gương mặt Văn Dũng vặn vẹo cười gằn nhìn Dương Thiến. Sau đó hắn từ từ bình thường lại, rồi cúi người trước máy quay, đưa cây đao lên trước máy quay rồi nói "Chắc ông nhận ra thứ này. Ông có hối hận không. Hahaha..."
Tắt đi máy quay, Văn Dũng trở lại bình thường. Ăn mặc lịch sự, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp. Cứ như vừa rồi không phải là hắn. Hắn đưa thẻ nhớ vừa quay phim trong máy quay cho một đàn em. "Mang cho nhà họ Dương, đi nhanh, trong trưa nay phải hoàn thành."
"Dạ." Một đàn em nhận lệnh.
...
Nhóm Trọng Lâm cùng Trần Hảo lúc này đang trên đường về phía bắc. La bàn ma khí đang liên tục quay vòng định vị hướng đi cho cả nhóm. Hồ Đại chịu trách nhiệm quan sát, khi la bàn dừng quay thì cả nhóm lại chuyển hướng khác. Phía bắc là khu vực rừng rậm nên cả nhóm rất mất thời gian khi di chuyển tìm đường. Lúc này bỗng nhiên la bàn dừng lại. Chỉ về một hướng.
"La bàn đã dừng lại." Hồ Đại thông báo cho Trần Hảo.
Trần Hảo gật gật đầu, sau đó dừng xe lại. "Đi bộ thôi nào."
Cả nhóm xuống xe. Đồng hồ chỉ về phía bên trong khu rừng. Cả nhóm ba người bắt đầu chạy bộ theo hướng của kim la bàn chỉ.
Trong ba người, bộ pháp của Trần Hảo nhanh nhất, sau đó là Hồ Đại, còn Trọng Lâm thì dùng hết sức lực để chạy theo. Thực lực ba người hắn kém nhất, tốc độ chậm nhất. Trần Hảo nhíu mày nhìn Trọng Lâm, hắn đành phải giảm tốc độ để Trọng Lâm có thể theo kịp.
Lúc này đang là trời sáng, nhưng rừng rậm lại âm u đầy chướng khí. Hồ Đại nhìn xung quanh rồi nói. "Nơi này thật không thoải mái, có cảm giác nghẹt thở khó chịu thật."
Trần Hảo cùng Trọng Lâm vẫn không dừng cước bộ, tiếp tục chạy nhanh về phía trước. "Nếu thấy không an toàn thì quay về đi, một mình ta là đủ rồi." Trần Hảo không khách khí muốn đuổi người.
Hồ Đại thấy vậy vội im lặng không dám lên tiếng nữa. Nhưng Trần Hảo lúc này cũng cảm thấy không thích hợp. Không khí xung quanh đây quá âm u và có cảm giác đè nén. Phẫn nộ trong lòng Trần Hảo càng lúc càng bạo tăng. Trần Hảo nhíu mày, hắn cảm giác được cảm xúc của hắn đang bị dẫn dắt. Điều này là không tốt chút nào.
Trọng Lâm thì hoàn toàn không cảm giác được chút nào. Trong đầu hắn vang lên thông tin của hệ thống.
"Mục tiêu còn cách khoảng 6km."
"Xem ra đã đi đúng đường." Trọng Lâm phân tâm nhìn vào hệ thống.
Trên hệ thống lúc này điểm đỏ cực lớn còn cách hắn 6km về phía bắc. Nhưng có một điểm đỏ nhỏ đang di chuyển về phía bọn hắn. Xem ra la bàn chỉ hướng điểm đỏ này. Chứ khoảng cách 6km thì la bàn vẫn chưa thể chỉ hướng chính xác được.
Chạy vội một lúc. Nhóm ba người nghe thấy tiếng động cơ từ nơi xa vọt tới.
Xung quanh đây hầu như là rừng hoang, không phải rẫy của người dân khai thác. Nơi này vắng vẻ không bóng người, lại có tiếng động cơ, Trần Hảo nghi ngờ phóng về phía tiếng động cơ. Hồ Đại cùng Trọng Lâm vội chạy theo.
Lúc này một chiếc mô tô địa hình từ xa vọt tới, đúng ngay phương hướng của nhóm Trọng Lâm. Tên lái mô tô này là đàn em của Văn Dũng, đang nhận nhiệm vụ đi đưa thẻ nhớ cho Dương Kỳ Vũ. Vừa thấy nhóm Trọng Lâm, hắn rút súng ra bắn hai phát về phía nhóm Trọng Lâm.
Đây là khu vực riêng của bọn hắn, nên kẻ lạ mặt xâm nhập thì cứ việc g·iết. Đây là lệnh của Văn Dũng đưa ra. Nên khi vừa chạm mặt, tên đàn em đã rút súng bắn ngay mà không quan tâm chuyện khác.
Nhóm Trọng Lâm vừa thấy tên này rút súng đã vội nhảy sang một bên. Riêng Trần Hảo vẫn chạy thẳng về phía trước. Súng đạn với hắn gần như không có tác dụng, trừ khi là tiểu liên hoặc súng phóng lựu, còn súng lục, hắn cực kỳ thoải mái né tránh.
Keng! Keng!...
Hai tiếng kim loại vang lên. Trần Hảo lúc này vẫn lao tới trước, nhưng trên tay hắn lại xuất hiện hai bao tay bằng sắt. Tiếng kim loại v·a c·hạm là tiếng nắm đấm của hắn chào hỏi với viên đạn. Thay vì né tránh thì hắn đấm thẳng viên đạn, làm viên đạn rơi xuống. Hắn cảm thấy né tránh quá phiền phức và có thể khiến tên kia bỏ chạy. Nên cuồng mãnh lao tới t·ấn c·ông.
Sau khi đấm rơi viên đạn, hắn tiếp tục lao đến và nhảy lên không. Một cước đá trúng tên đàn em. Tên đàn em cùng chiếc xe bay hai hướng ngược nhau. Khi rơi xuống đất, tên đàn em đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều. Bọt máu trao ra khoé miệng, mắt mũi tai máu tươi trào ra.
Chỉ một cước, tên đàn em đ·ã c·hết. Trần Hảo nghi hoặc, hắn vốn dĩ không muốn g·iết, nhưng vì cảm xúc của cơ thể đang dần bị mất khống chế, nên hắn ra tay không lưu lực. Tên đàn em c·hết tươi ngay tại chỗ.
Trọng Lâm cùng Hồ Đại lúc này chạy tới. Trọng Lâm thì ngồi xuống nhìn xác tên đàn em, còn Hồ Đại lúc này mặt lại hơi tái. Hồ Đại lần đầu tiên thấy g·iết người.
Từ nhỏ Hồ Đại đã sống trong tông môn, làm gì thấy cảnh n·gười c·hết, và hắn cũng chưa từng g·iết ai. Trong tông chỉ có giao lưu võ thuật, đến điểm là dừng. Hồ Đại thiên tài của Bắc Cương Tông lần đầu xuống núi đã bắt đầu thấy sợ.
Trọng Lâm kiểm tra người tên đàn em, lấy ra một chiếc điện thoại, một khẩu súng lục và một chiếc hộp. Chiếc hộp bên trong là một cái thẻ nhớ.
Trần Hảo thấy vậy lấy thẻ nhớ ra, lắp vào điện thoại của mình. Sau đó hắn thấy trong thẻ nhớ chỉ có một cái clip. Bật lên xem.
Rầm!
Trần Hảo đập mạnh điện thoại xuống đấy. "Tên khốn kiếp, tao sẽ g·iết mày!" Trần Hảo điên cuồng rống giận lên, lúc này hắn bắt đầu mất kiểm soát. Hắn phóng nhanh về phía trước.
Trọng Lâm cùng Hồ Đại thấy vậy vội đuổi theo. Nhưng tốc độ quá nhanh, khiến cả hai theo không kịp. Trọng Lâm vội rút súng ra bắn một phát về phía Trần Hảo.
Trần Hảo dừng lại nhìn về phía Trọng Lâm cùng Hồ Đại. Hắn nghiến răng:"Kẻ cản tao phải c·hết!" Mắt của Trần Hảo cực kỳ đỏ, lúc này hắn đã mất kiểm soát, trong đầu chỉ suy nghĩ về việc g·iết Văn Dũng.
"Hắn mất kiểm soát rồi, nơi này ma khí quá dày đặt, từ lúc bước vào rừng, hắn đã bị cảm nhiễm." Tiếng của Tiểu Trí vang lên trong đầu của Trọng Lâm.
"Ngươi tịnh hoá được không?" Trọng Lâm dò hỏi Tiểu Trí. Trần Hảo chiến lực cường đại, xem như là chủ lực chính trong lần hành động này. Nên khi Trần Hảo mất khống chế, đây là phiền phức ngập trời. Sợ ra còn chưa gặp kẻ địch, đã bị Trần Hảo đoàn diệt nơi này.
"Được a, sao lại không chứ, nhưng đây là cao thủ, nên cần 5 điểm khí huyết. Chủ nhân sẵn sàng chi trả chư?" Tiểu Trí cười hề hề nhìn Trọng Lâm, lại có ăn.
"Gian thương, thật là gian thương, đây là nguy cơ sinh tử, ngươi còn bòn rút ta?" Trọng Lâm tức giận gầm lên trong đầu. Lúc nào rồi, còn tìm cách hút máu của hắn. Hắn thật giận.
"Xin lỗi chủ nhân, nhưng quy định là quy định. Trừ khi chủ nhân đ·ánh c·hết ma vật nơi đây, thì xung quanh ma khí sẽ được hệ thống tịnh hoá miễn phí, còn không thì chủ nhân phải trả phí. Chủ nhân suy nghĩ nhanh lên, tên to con đánh tới kìa".
Trần Hảo vọt tới hai người Hồ Đại cùng Trọng Lâm, hắn vung ra nắm đấm làm cuồng phong gào thét. Trọng Lâm nhìn thấy vội vàng né tránh, nhưng cuồng phong đánh vào người hắn vẫn làm cho hắn cảm thấy đau đớn. Hồ Đại thì lựa chọn triền đấu với Trần Hảo. Có mỗi Hồ Đại đủ sức giao thủ với Trần Hảo, nhưng ăn đòn là chính.
"Anh Hảo, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại, anh g·iết bọn em mất." Hồ Đại gắng sức la lên. Quyền, cước, khuỷ tay, đầu gối, "Bắc Tinh Di Hình" thân pháp được Hồ Đại thi triển ra để ngăn cản Trần Hảo. Nhưng chỉ phí sức, Trần Hảo quá mạnh khiến Hồ Đại bầm dập.
"Quá mạnh!" Trọng Lâm nhìn Trần Hảo, mồ hôi đổ ra như mưa, nếu là hắn chắc chỉ một quyền là nắm luôn."Hệ thống, ta thanh toán, nhanh tìm cách giải quyết."
"Chủ nhân cần tìm cách tiếp cận, và đặt tay lên người tên đô con đó, còn lại hệ thống sẽ giải quyết." Tiêu Trí nhanh chóng trả lời cho Trọng Lâm.
Trọng Lâm nghe xong, sắc mặt ngưng trọng. Chạm tay lên người Trần Hảo, tức là cần Trọng Lâm t·ấn c·ông trúng Trần Hảo. Đây là nhiệm vụ khó ăn. Hắn không biết hắn đến gần Trần Hảo được hay không, chứ đừng nói là đánh trúng Trần Hảo. Trọng Lâm cắn răng, làm thôi, không làm thì c·hết cả đám. Cùng lắm nằm đo đất.
Trọng Lâm lao vào vòng chiến của Hồ Đại và Trọng Lâm. Chỉ trong tích tắc cùng hệ thống giao lưu, Hồ Đại đã bầm dập, ăn không biết bao nhiêu quyền vào người. Hồ Đại khổ không thể tả, hắn muốn dứt ra bỏ chạy, nhưng Trần Hảo quấn hắn quá chặt. Hắn không thể nào thoát ra.
Lúc này khi thấy Trọng Lâm lao đến. Mắt Hồ Đại sáng lên. "Mang tên này ra làm bia đỡ vậy, mới quen biết mặc dù khá thân, nhưng... ta thành thật xin lỗi, mạng ta thì ta quý." Hồ Đại thầm nghĩ lấy Trọng Lâm ra làm bia đỡ đạn, còn mình thì dứt khoát trốn đi.
"Quấn lấy hắn, cho tôi cơ hội, tôi có cách giải quyết." Trọng Lâm la lên, khiến Hồ Đại bừng tỉnh.
"C·hết tiệt, mình vừa làm gì vậy?" Trong giây lát, Hồ Đại thanh tỉnh, vừa rồi tham niệm hắn bỗng nhiên trỗi dậy, hắn suy nghĩ cho n·gười c·hết thế hắn. Trọng Lâm la lên làm hắn bừng tỉnh. Sau đó nghe Trọng Lâm bảo có cách giải quyết, hắn vui mừng, vội ra sức nhiều hơn.
"Bắc Cương Quyền Pháp, thức thứ hai, Bắc Phong Cương Quyền" Hồ Đại gầm lên, lần này hắn ra nhiều sức hơn. Tốc độ đề thăng, nắm đấm của Trần Hảo vung tới trước ngực hắn. Hồ Đại lấy tay làm trảo, chụp lại quyền đầu của Trần Hảo, tay còn lại làm trảo vung tới trước. Trần Hảo một tay bị nắm chặt, tay còn lại luồn qua hông đấm thẳng vào eo của Hồ Đại. Trảo của Hồ Đại chưa đến nơi thì đã bị Trần Hảo đưa một quyền, khiến Hồ Đại lảo đảo lui lại phía sau.
Hồ Đại cười khổ "Hắn quá mạnh lại còn nhanh nữa, cấp 3 và cấp 4 khác nhau nhiều vậy sao?"
Trọng Lâm lúc này từ phía sau vọt tới, nhân cơ hội Trần Hảo đang giao đấu với Hồ Đại mà ra tay.
"Cơ hội tới" Trọng Lâm nhìn thấy Hồ Đại dùng trảo khoá được tay của Trần Hảo thì vui mừng, vội vàng ra tay.
Rầm!
Chưa kịp xuất thủ, thì Trọng Lâm đã thấy Hồ Đại bị Trần Hảo đấm lảo đảo lùi về sau.
Lúc này Trọng Lâm đã lao lên, nào còn kịp thu tay lại. Trần Hảo quay sang nhìn thấy Trọng Lâm đang lao tới. Hắn cười gằn và vung lên một đấm. Trọng Lâm vội vàng đưa hai tay lên che chắn cơ thể.
Rắc!...
Chỉ một đấm, Trọng Lâm bay ngược về phía sau, hai tay vang lên tiếng rắc. Hắn nứt xương.
"May mắn, chưa gãy tay!." Trọng Lâm cười khổ, lắc lắc cái tay đau nhức nhìn Trần Hảo.
Hồ Đại thì muốn đau muốn ngất đi, Trọng Lâm thì nứt xương tay, đứng từ xa nhìn Trần Hảo.