Chương 22: Vân lão gia tử (3)
"Sư phụ của Trọng Lâm có khả năng là thần cấp cao thủ."
Nói xong câu này, Trần Hảo như mất hết sức. Nhưng Trần Hảo thật sự không rõ, hắn không hiểu vì sao hắn lại cảm giác e sợ Vân Trọng Nguyên. Hắn sợ Trọng Lâm thì chính xác, vì Trọng Lâm khả năng là Thần cấp cao thủ. Còn Vân lão, rõ ràng là người thường, sao hắn lại sợ? Lão làng trong giới kinh doanh? Hắn không sợ a, Cổ Vệ không sợ cường quyền. Vân lão là cao thủ võ giả? Hoàn toàn không, vì Vân lão chỉ luyện tập võ thuật như một môn thể thao, vệ sĩ của lão mới là Cổ Võ Giả. Vậy thì tại sao khi đối mặt Vân lão, hắn luôn cảm thấy uy áp vô hình, áp lực trên mặt tinh thần. Luôn khiến tinh thần của hắn như đi trên băng mỏng, chỉ cần một lực nặng đè xuống là sập. Trần Hảo hoàn toàn không hiểu.
"Thần cấp? Cháu của ta có gì đặc biệt sao?" Vân lão lại mỉm cười, tò mò nhìn Trần Hảo. Dương Kỳ Vũ làm bóng đèn bên cạnh ngồi soi mói, không dám chen vào.
"Vân lão không biết?" Trần Hảo ngạc nhiên, Vân lão không biết cháu hắn là Cổ Võ Giả sao?
"Biết? Biết chuyện gì? Ta nào có quan tâm bí mật của cháu ta, trừ khi nó tự nói, ai chẳng có bí mật chứ?" Vân lão cười cười, hắn chỉ hiếu kỳ tò mò, chứ không thật sự quan tâm. Giống như phụ huynh phát hiện bí mật nhỏ của con cái như có bồ chẳng hạn? Tò mò hiếu kỳ nhưng không gặn hỏi.
"Trọng Lâm là Cổ Võ Giả, chỉ là mới bước vào, khả năng là chỉ trong những năm gần đây. Vì thực lực cậu ấy không cao, nhưng chắc chắn là Cổ Võ Giả." Trần Hảo vội vàng giải thích, uy áp trên ngươi hắn biến mất từ lúc Vân lão cười tò mò về cháu mình.
"Ha ha, cháu ta chắc là kỳ tài võ học ẩn danh, khả năng tiềm tàng người thường không biết, chỉ có Thần Cấp mới biết, nhận nó làm đệ tử thì đúng là không sai. Ha ha, Trọng Nguyên ta cũng có ngày có đứa cháu là Cổ Võ Giả haha". Vân lão cười rất khoái chí. Cảm thấy cứ như lão thành cổ võ giả chứ không phải cháu lão
Cổ Võ Giả một cánh cửa thần bí, nhưng ai biết cũng muốn bước vào. Chỉ là, cửa vào ở đâu thì không ai biết, dù là có tiền, cũng chỉ có thể học được cường thân kiện thể, không thể lấy được chân truyền của Cổ Võ Giả, không thể học tập Cổ Võ Giả. Vì Cổ Võ Giả có hai nguyên tắc. Một, chỉ truyền người trong môn phái, và người trong môn phái khi ra ngoài lập thế lực trong phàm nhân, thì phải tự phế võ học, không thì chỉ có thể lập thế lực trong Cổ Môn. Hai Cổ Võ Giả không thể truyền võ học cho người không thuộc môn phái, nếu không, sẽ bị cả môn phái đuổi g·iết.
Cổ Môn ở đâu thì không ai biết, chỉ biết có Cổ Võ Giả đi lại trong thế gian, biết bao người sùng bái, muốn bái làm thầy, nhưng trăm người chưa chắc được một. Nhưng Cổ Võ Giả hay Cổ Môn Phái cũng cần có ăn, cần nuôi sống gia đình, cũng cần lịch luyện. Nên cũng có những thế lực hoặc công ty được Cổ Võ Giả và Cổ Môn bồi dưỡng để nuôi nấng môn phái và gia tộc Cổ Môn, hoặc cũng có những Cổ Võ Giả ra ngoài làm sinh ý, chỉ là sinh ý đặc thù, đó là Cổ Vệ Giả. Nhận bảo vệ cho các gia chủ tài phiệt, nhưng không được nhúng tay hay cầm quyền trong các gia tộc phàm nhân. Chính vì điều này nên khi Dương Kỳ Vũ muốn kết thân với Trần Hảo, Trần Hảo luôn không đáp ứng.
"Còn gì nữa không?" Vân lão mỉm cười nhìn Dương Kỳ Vũ.
"Dương Thiến...cháu nó sùng bái Trọng Lâm, và có ý muốn kết thân với Trọng Lâm..." Dương Kỳ Vũ nhỏ giọng nói, hắn sợ, sợ Vân lão lại nghĩ hắn dùng con gái của hắn câu dẫn Trọng Lâm. Đi trên băng mỏng a!
"Ha ha, ưu tú thì có người mến mộ, có gì sai, tuỳ tụi nó, ta không quan tâm." Vân lão cười haha, nói rất tuỳ ý, chuyện con cháu yêu ai, thích ai hắn không quản. Nếu hắn quản, Trọng Lâm không ra đời, cha hắn Trọng Cường cũng không biết còn sống hay không. Vân lão có nguyên tắc, con cháu làm sao hắn không quản, chỉ là đừng hối hận. Nhưng cách nuôi dạy đặc biệt của lão, làm làm ra một đám rất khó lường. Con lão lúc trẻ là hỗn thế ma vương, khi đến trung niên, lập gia đình, lại là những tài năng xuất chúng, bất kỳ ai cũng có thể đảm đương một phía. Lão sẽ không quan tâm, cũng không ủng hộ. Chỉ là bậc cha chú đừng đứng ra uy h·iếp, lão mặc kệ.
"Nhưng, nếu là mưu kế của ngươi, thì đừng trách ta." Vân lão gằn giọng với Dương Kỳ Vũ.
"Dạ dạ, cháu biết." Dương Kỳ Vũ vội vàng trả lời.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, thì về đi, già rồi, ta cần nghỉ ngơi." Vân lão ra lệnh tiễn khách
"Vâng vâng, Vân lão nghỉ ngơi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, lão là định hải thần châm của thành phố Khánh Nha ta." Dương Kỳ Vũ lại vuốt mông ngựa, lần này vuốt chuẩn ngựa, không vuốt hổ.
Vân lão cười cười chỉ Dương Kỳ Vũ. "Ngươi có hôm nay, ta cũng không lạ, không cần vuốt nữa, về đi. Chuyện đám nhỏ, đám nhỏ tự lo. Còn muốn cảm ơn Trọng Lâm, tự mình đi gặp nó, ta không quản."
Nói xong Vân lão cười cười rời phòng, quay lại phòng của mình, mặc kệ Dương Kỳ Vũ vẫn đang đứng khom lưng tiễn biệt.
Trần Hảo cùng Dương Kỳ Vũ thở hắt ra. Từ khi Vân lão bước vào, cả hai luôn cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt cổ cả hai. Đến khi Vân lão rời đi, cảm giác này mới biến mất.
Ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, Vân lão không còn cười nữa. Một khí thế uy nghiêm hiện lên.
"Một lời của hắn, ta tin tưởng 3 phần, 7 phần nghi ngờ." Vân lão lúc này ngẫm lại chuyện Dương Kỳ Vũ nói. Lão cũng hơi khó tin chuyện Trọng Lâm là Cổ Võ Giả.
"Hai năm trước nó bướng bỉnh bỏ nhà đi, có lẽ lúc đó nó bái sư." Vân lão tay gõ gõ bàn suy ngẫm. " Nó thật sự bái sư hay có người uy h·iếp? Nếu thật bái sư thì có lẽ nó có ưu điểm gì đó mà người khác không biết."
"Thật già rồi, suy nghĩ một lát lại thấy mệt mỏi." Vân lão vuốt vuốt cái trán.
Người vệ sĩ lúc này đến bên cạnh Vân lão. Một giọng nói ồm ồm như cóc kêu vang lên. "Vân lão không già, chỉ là thiếu gia thật sự là kỳ tài, thừa hưởng được gen của Vân lão nên mới có thể như vậy."
Vân lão nhìn vệ sĩ cười cười. "Cổ Võ Giả, ta biết nó sẽ vào được, nhưng Cổ Võ Giả không phải là điều ta muốn. Nếu mang gen của ta, nó nên là Dị Võ Giả."
Nếu Trọng Lâm lúc này nghe được, có lẽ sẽ chấn kinh. Ông lão này không lẽ rất hiểu rõ hắn sao? Hay có điều gì mà hắn không biết???
"Nhà nội là Cổ Võ Giả, nhà ngoại... bên ngoại của nó có khả năng là Dị Năng Giả. Thât đáng tiếc." Vân lão nhìn xa xăm ra cửa, cười lắc đầu.
Lão nhớ lại ngày xưa, khi lão đã thành công trong thương giới, lão phát hiện, lão có một năng lực đặc biệt. Lúc đầu khi vừa kinh doanh, lão thua nhiều hơn thắng. Lão bị người khác lừa gạt, hãm hại. Lão tức giận, nhưng không thể làm gì. Trong một lần tức giận, lão như kích hoạt một cái gì đấy trong đầu, khiến lão cảm giác, khi người khác đối diện lão, luôn có một cảm giác áp bách. Khiến cho người khác không cảm thấy thoải mái khi đối diện lão. Cảm giác là một cấp dưới đối với một cấp trên. Cảm giác khác biệt giai tầng
Nhờ năng lực ấy, lão đã thâu tóm một nửa giới kinh doanh tại Khánh Nha. Sau đó lão đi tìm lời giải cho năng lực của mình. Lão tìm đến Cổ Môn, lão không nhận được đáp án mình cần, Cổ Môn cũng không biết. Cổ Môn khuyên lão đi đến Trung Châu tìm Tiên Tông, có lẽ nơi đó có lời giải đáp. Lão cũng đã đi, nhưng đã nhiều năm, lão không tìm được đến Tiên Tông. Người khác đồn đãi, Tiên Tông chỉ hiện ra với người có duyên, và lão không phải người đó.
Lão thất vọng không có lời giải đáp. Nhưng cũng nhờ năng lực đó mà lão kết giao được với Cổ Môn, bồi dưỡng ra thế lực của riêng mình. Thâu tóm được cả giới kinh doanh trong Khánh Nha.
"Thôi thì, đi thử nó xem. Nếu nó có năng lực, ta nhường cho nó thì có sao đâu." Vân lão cười cười.
"Nhưng nếu làm vậy thì có thể, nhiều thứ bị đưa ra ánh sáng!" Giọng nói ồm ồm của vệ sĩ lại vang lên.
Vân lão nhíu nhíu mày, hắn thật không thích giọng nói này, nghe thật đau đầu.
"Kệ đi, ta cũng già, muốn nghỉ ngơi, chỉ là con ta không thừa kế nổi, vậy đặt hy vọng nơi cháu ta vậy." Vân lão lắc đầu.
"Vậy chúng tôi sẽ cố gắng, hy vọng thiếu gia... sẽ thành thiếu chủ." Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh.
Vân lão nhìn hắn cười cười, vẫy vẫy tay ra lệnh cho vệ sĩ ra ngoài. Nhìn tên vệ sĩ ra ngoài, Vân lão lắc đầu cười. "Đi rồi, giọng nghe đau đầu thật."
Vân lão lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là ánh nắng buổi chiều, đã sắp trời tối. Vân lão thở dài cảm thán.
"Người già, như mặt trời xuống núi. Hy vọng cháu không làm ta thất vọng."