Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 24: Kiếp trước, kiếp sau, quý trọng cái trước mắt (1)




Chương 24: Kiếp trước, kiếp sau, quý trọng cái trước mắt (1)

Trọng Lâm hăng hái đi đến võ đường, hắn lựa chọn lúc trời tối. Khi này trong võ đường không còn ai. Hắn có thể tự do dày vò chính mình.

Đầu tiên hắn làm nóng người bằng Thái Cực Dưỡng Thể Quyết, nhưng không còn là đánh quyền nữa, mà là vừa vận dẫn linh quyết của Thái Cực Quyết để rèn luyện cơ thể, vừa diễn luyện Dưỡng Thể Quyết. Hai bút cùng vẽ, cơ thể Trọng Lâm như đặt trên lò nướng, mồ hôi đổ như mưa. Xung quanh hắn đủ loại ngũ hành vờn quanh, lúc thì lửa, lúc thì nước... Đủ loại ngũ hành, đủ loại màu sắc. Chẳng qua chỉ là yếu ớt như ánh đèn đom đóm. Nhưng Trọng Lâm vui mừng, vì điều này chứng tỏ hắn dẫn linh nhập thể được. Chẳng mấy chốc đom đóm sẽ thành ánh sao trên trời.

Hắn hăng say luyện quyền, không biết rằng từ xa có người đang nhìn hắn. Đó là cha hắn, Trọng Cường. Ánh mắt Trọng Cường loé lên kinh ngạc. Con mình là Dị Võ Giả? Nếu Trọng Lâm là Cổ Võ Giả, Trọng Cường cũng đủ ngạc nhiên rồi. Đằng này là Dị Võ Giả. Từ nhỏ, Trọng Cường muốn Trọng Lâm học võ, chỉ vì muốn Trọng Lâm kế thừa Cổ Võ của gia tộc họ Trọng.

Gia tộc họ Trọng vốn dĩ là một trong các gia tộc của Cổ Môn, nhưng toàn bộ đã tan thành mây khói, chỉ còn duy nhất hai người sống sót, là cha và ông nội hiện tại của Trọng Lâm. Thực lực kẻ thù quá mạnh, Trọng Cường đã nản lòng thoái trí, không có ý định trả thù, còn Trọng Lâm, hắn muốn Trọng Lâm tập võ bởi vì hắn sợ Trọng Lâm bị kẻ thù phát hiện, hoặc một ngày nào đó, hắn không còn bảo vệ được Trọng Lâm, thì ít nhất, Trọng Lâm cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng Trọng Lâm chưa bao giờ theo ý hắn. Không muốn tập võ. Hai năm trước còn vì học võ mà chống lại hắn và bỏ nhà đi. Nhưng hai năm sau, con hắn là Cổ Võ Giả!!!



"Ai dạy cho nó? Sao nó lại học Cổ Võ?" Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu của Trọng Cường, mặc dù từ ngày đầu tiên, hắn đã nghi ngờ Trọng Lâm, nhưng đến hiện tại. Hắn chắc chắn Trọng Lâm thay đổi. Tốt hay xấu, hắn không biết. Chỉ biết, con hắn thay đổi.

Người khác không nhận ra, nhưng hắn nhận ra. Người ngoài nhìn hắn nghiêm khắc với Trọng Lâm, nhưng mấy ai biết được, Trọng Cường luôn yêu thương quan tâm đến Trọng Lâm như thế nào. Biến hoá từng cảm xúc từng ngày của Trọng Lâm, không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Từ ngày Trọng Lâm về lại nhà, cảm xúc của Trọng Lâm không còn như xưa.

Trọng Lâm ngày xưa dù hay cãi lời hắn, nhưng luôn vui cười, cảm xúc không giấu diếm mà luôn thể hiện ra, còn hiện tại. Trọng Lâm luôn mang theo tâm trạng uất ức, có nỗi niềm nhưng không nói ra được, luôn luôn lầm lì. Hắn thấy được, nhưng hắn không hỏi.

Trọng Lâm vui vẻ đánh quyền, không biết cha hắn đang quan sát hắn. Từng quyền, từng cử động, đến cả cảm xúc trên nét mặt của hắn, cha hắn đều quan sát. Cảm nhận được niềm vui trong tu luyện của hắn. Trọng Cường càng cảm thấy, con mình thay đổi thật nhiều.



Trọng Lâm dần dần quen thuộc với cơ thể, thực lực hắn càng lúc càng đề thăng. Luyện Thể canh sơ kỳ, từng luồn sinh mệnh chi khí còn sót lại trong cơ thể hắn bắt đầu thẩm thấu vào từng tế bào. Lúc hắn trọng thương mê man, hệ thống đã dung nhập rất rất nhiều sinh mệnh chi khí để cải tạo cơ thể hắn, mặc dù tỉ lệ hao hụt đến 9 phần, nhưng 1 phần thấm vào cơ thể hắn đủ để cải biến thể chất hiện tại của hắn. Linh khí thì đến Luyện Tạng cảnh mới có thể hấp thu được, còn Sinh Mệnh chi khí, là hỗn hợp của linh khí và ma khí, hai cái xem như hai thứ âm dương, hai luồng khí tức mạnh nhất dung hợp với nhau tạo ra sinh mệnh chi khí. Vậy thì Sinh Mệnh chi khí cường hãn đến mức nào.

Năng lực của cơ thể Trọng Lâm tăng cường càng lúc càng nhanh, lực lượng cơ thể hắn tăng cực kỳ nhanh. Lực tay từ một trăm ký, tăng nhanh lên hai trăm, ba trăm, bốn trăm chín chín... Lúc này bỗng nhiên Trọng Lâm gặp bình cảnh, không tài nào tăng lên nữa, cơ thể hấp thu cũng bão hoà, sinh mệnh chi khí trong cơ thể dần dần thất thoát. Hắn đánh ra từng quyền mang theo gió rít cực kỳ kinh khủng, nhưng bình cảnh đến, có đánh thế nào cũng không thể tăng lên.

Trọng Lâm càng đánh càng gấp gáp, cảm giác rất nghẹn, cứ như sắp đột phá, nhưng có cái gì đó chặn lại. Cảm giác cực kỳ khó chịu. Trọng Cường quan sát từ xa, hắn chấn kinh, hai ngày trước, Trọng Lâm chỉ là một tên vừa bước vào luyện võ, tay chân yếu đuối, còn hiện tại, Cổ Võ Giả cấp 1, đang đến nút thắt đột phá cấp 2.

Vù!

Trọng Cường từ phía sau đi ra, một cước đá thẳng về phía Trọng Lâm. Trọng Cường không hề giấu diếm, nên khi vừa ra Trọng Lâm đã phát hiện, hắn vung tay làm trảo, bắt lấy cước của Trọng Cường.

Vừa bắt được cước thứ nhất, Trọng Cường đã tiếp tục lấy chân còn lại tung cước thứ hai, sau đó lộn một vòng trên không lùi về phía sau một bước. Trọng Lâm không kịp đỡ đòn, trên ngực in thẳng dấu chân của Trọng Cường. Bay thẳng về phía sau vài mét.

Trọng Cường đứng đối diện nhìn Trọng Lâm, mặt không cảm xúc, đưa tay lên ngoắc ngoắc Trọng Lâm. Trọng Lâm nhìn chằm chằm Trọng Cường, hắn bắt đầu vận dụng nội khí đi khắp bên trong cơ thể. Khí thế của hắn kéo lên. Khi đột phá đến Luyện Thể Cảnh, Trọng Lâm đã có thể vận dụng nội khí làm tăng cường sức mạnh cơ thể khi chiến đấu.

Trọng Lâm gầm lên, lao đến vung quyền. Thái Cực Dưỡng Thể Quyền, bộ quyền pháp. Quyền đến thì chậm, nhưng trong mắt người khác lại nhanh kinh người, nhìn thì vô lực chỉ có tốc độ, nhưng trong quyền ẩn chứa nội kình, chỉ cần chạm trúng người thì nội kình từ quyền sẽ đi vào đối thủ và gây trọng thương từ bên trong. Quyền pháp của Thái Cực Dưỡng Thể Quyền, không gây ngoại thương, chỉ gây nội thương nhờ nội kình. Nên mỗi người tu tập Thái Cực Quyết, đều phải tu tập nội kình thật hùng hậu.

Trọng Cường nhìn quyền ảnh của Trọng Lâm, hắn cười cười, thầm nghĩ "Bộ quyền pháp thật tinh diệu, hẳn là cao thủ chỉ dạy cho hắn." Trọng Cường không né tránh, mà để một quyền đánh trực tiếp lên thân. Một luồng nội kình đi vào cơ thể hắn, bắt đầu quấy phá. Cảm nhận một lúc, Trọng Cường dùng nội khí để hoá giải rất nhẹ nhàng.



"Tốt, một chiêu rất âm, nhìn vô lực, nhưng lực p·há h·oại bên trong lại cực kỳ kinh người." Trọng Cường cười gằn, sau đó quay người đá một cước vào Trọng Lâm. "Nhưng nếu chỉ có như vậy, thì con chịu đòn đi."

Trọng Lâm thấy quyền của mình mất tác dụng, vội vàng dùng thân pháp di chuyển. Thân pháp hắn hiện tại không phải như trước, gặp tên lưu manh còn phải lăn lộn, giờ đây thân pháp hắn thể hiện ra tinh tế, trong phạm vi nhỏ di chuyển hình thái cực. Hắn vòng qua cước của Trọng Cường, tay lại hoá trảo, bắt lấy chân Trọng Cường. Mười ngón tay bấm mạnh vào thịt của Trọng Cường. Lúc này Trọng Lâm gằn sức bấm thật mạnh. Sau đó hắn vội vã rút lui. Mười đầu ngón tay run rẩy.

"Thân pháp cũng cao minh, ta thấy hình như con lấy thái cực làm gốc, diễn hoá quyền pháp và thân pháp. Nhưng con có biết, thái cực là âm dương, còn là cương nhu, nhưng các đòn t·ấn c·ông của con, chỉ có âm có nhu, mà thiếu đi phần dương, sức mạnh quá yếu." Trọng Cường dạy bảo cho Trọng Lâm. Chỉ trong một lần giao thủ, Trọng Cường đã nhìn ra sơ hở của Trọng Lâm, sơ hở rất nhiều.

"Tay đau không?" Trọng Cường cười ha ha. "Con là người đầu tiên dám lấy tay bắt thịt của cha đấy."

"Cổ Võ Giả?" Trọng Lâm lúc này còn xem Trọng Cường chỉ là võ sư thể thao, thì hắn đâm đầu đi c·hết được rồi. Nào có võ sư thể thao nào có thể đánh nổi hắn lúc này.

"Đúng, nhà họ Trọng chúng ta, là gia tộc Cổ Môn, cha không muốn con lâm vào vũng nước đục của Cổ Môn, nhưng không ngờ, con lại học Cổ Võ." Trọng Cường lúc này sắc mặt phức tạp. Hắn không muốn Trọng Lâm học Cổ Võ, nhưng lại muốn Trọng Lâm học Cổ Võ. Vừa không muốn hắn lâm vào tranh đấu Cổ Môn, nhưng lại sợ hắn không đủ sức tự bảo vệ mình. Vì sự phức tạp trong suy nghĩ này, mà đã nhiều năm, Trọng Cường không dạy Cổ Võ cho Trọng Lâm. Nhưng cũng một phần là do Trọng Lâm không muốn học võ.

"Cha không biết sư phụ con là ai, vì quy tắc của Cổ Môn... rất phức tạp." Hắn cảm giác, Trọng Lâm đã buộc phải gia nhập một môn phái nào đó. Nếu không không thể nào học được Cổ Võ.

Trọng Cường cảm giác chua xót, đến lúc con mình học Cổ Võ, thì đã thuộc về môn phái khác.

"Đây là tuyệt học của nhà họ Trọng chúng ta, con xem cho kỹ." Trọng Cường bỗng nhiên quyết tâm, hắn lần này sẽ dạy Cổ Võ cho Trọng Lâm. Quy tắc Cổ Môn thì sao chứ, con trai của nhà họ Trọng không lẽ không được phép học võ của gia tộc hắn hay sao. Đắn đo làm gì.



"Kim Cương Kinh." Trọng Cường khí thế thay đổi, một cảm giác cực kỳ sắc bén và áp bách đè nặng lên Trọng Lâm. Trọng Cường lúc này như một một khối kim thiết cực kỳ cứng rắn.

"Võ học của gia tộc chúng ta, thiên về phòng thủ, luyện cơ thể trở nên cứng rắn như sắt thép." Trọng Cường thu thế cơ thể, hai tay nắm thành đấm che hờ trước mặt, chỉ để một kẽ hở để nhìn đối thủ. Một chân nhón lên. Tư thế cứ như một võ sĩ kick boxing.

"Phòng thủ không phải bị động ăn đòn, mà phòng thủ là tìm kiếm sơ hở của kẻ địch, một kích tất sát."

Trọng Cường tiếp tục tung cước vào Trọng Lâm. Trọng Lâm vội vàng né tránh, hắn lách người qua bên phải, hắn lại muốn lấy tay làm trảo, nhưng ngón tay đau nhức làm hắn sợ, chuyển thành quyền, đấm thẳng vào mặt của Trọng Cường. Lúc này Trọng Cường đang trên đà t·ấn c·ông, không thể thu thế để né tránh quyền của Trọng Lâm.

"Tứ chi là khiên, cũng là v·ũ k·hí, con không thể dùng một thứ mà quên thứ còn lại." Trọng Cường vừa tung cước, không kịp thu hồi cước, nhưng tay trái hoá chưởng đỡ quyền của Trọng Lâm, khuỷ tay phải thốc thẳng vào ngực Trọng Lâm.

Rắc!

Trọng Lâm bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi, một cảm giác đau đớn xông thẳng lên não. Hắn muốn ngất đi.

"Dù cho có b·ị đ·ánh, cũng phải luôn trong tư thế phòng thủ." Trọng Cường không biết từ lúc nào, đã vòng ra sau lưng của Trọng Lâm.

Một quyền, một quyền liên tục đánh vào lưng của Trọng Lâm. Quyền đầu mạnh, Trọng Lâm lại tiếp tục phun máu, sau đó quyền nhẹ dần, liên tục đánh vào các huyệt của Trọng Lâm.

Rắc!

Lấy tay làm trảo, Trọng Cường chụp thẳng vào đầu Trọng Lâm.

"Ngươi là ai?" Trọng Cường gằn giọng.