Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 26: Kiếp trước, kiếp sau, quý trọng cái trước mắt (3)




Chương 26: Kiếp trước, kiếp sau, quý trọng cái trước mắt (3)

"Chaaa...Cha....Mẹ..."

Một đứa bé đang bi bô tập nói. Trước mắt đứa bé là một nam một nữ, nam nhân cường tráng, nữ thì xinh đẹp. Cả hai đang vui cười hớn hở.

"Anh Cường, con mình biết nói." Người nữ vui sướng ôm lấy con, nói với người nam.

Trong mắt người nam là cảm giác hạnh phúc tràn trề. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy hài tử "Con nói cha đi nào!"

"Cha...."

"Ha ha ha, con ta biết nói rồi."

Hình ảnh tua nhanh qua, đứa bé bắt đầu tập đi, tập chạy.

"Con cẩn thận, coi chừng té." Người phụ nữ xinh đẹp đi phía sau, lo lắng cho hài tử đang chạy phía trước.

"Hi hi hi ha ha ha..." Đứa bé vẫn vô tư chạy nhảy. Sau đó đứa bé vấp té. Chưa kịp té xuống đất thì một nam nhanh vọt nhanh ra như một cơn gió, đỡ lấy con của hắn.

"Té đau thì sao hả con." Nam nhân lo lắng nhìn con mình. Sau đó hắn để hài tử xuống.

"Anh lại lặng lẽ theo con, sao không ra đây chơi với con?" Người phụ nữ trách nam nhân. Nam nhân cười cười sau đó ánh mắt trìu mến nhìn con.

"Cẩn thận nhé con trai." Nam nhân vỗ vỗ đầu đứa bé, sau đó bỏ đi.

Đứa bé nhìn theo cha nó cười hi hi ha ha. Cảm giác chơi rất vui.



Thời gian dần trôi qua, đứa bé đã bắt đầu đi học. Nhưng người nam nhân ấy vẫn lặng lẽ theo sau bảo vệ nó. Trọng Lâm như nhìn muốn cuốn phim tua nhanh. Lúc đứa bé té ngã, người nam nhân đỡ nó dậy. Lúc đứa bé rớt mất món ăn yêu thích, người nam nhân đó xuất hiện cho nó món khác. Một đứa trẻ nào ăn h·iếp nó, người nam nhân liền xuất hiện bảo vệ nó. Mọi phút mọi giây, người nam nhân luôn lặng lẽ bảo vệ nó.

Ban đầu nó rất vui, vì người nam nhân đó là cha của nó, cha luôn bảo vệ nó. Nhưng dần dần, nó bắt đầu cảm thấy mất tự do, không một người bạn nào dám làm bạn với nó, sợ lỡ chuyện gì cha nó lại xuất hiện. Dần dần nó khép kín, không dám giao tiếp với ai.

Khi nó được tám tuổi, cha nó bắt nó luyện võ. Dần dần nó càng căm ghét hơn. Cha nó đánh nó vì nó lười biếng. Nó càng căm hận.

Mẹ nó luôn vì mỗi lần tập võ mà lo lắng cho nó. Nhiều lần cãi vã với cha nó, nó nhìn thấy tất cả. Từ yêu thương cha, nó dần dần ghét cha nó. Ghét luyện võ, ghét b·ị đ·au, ghét những lần cha mẹ cãi nhau vì nó. Nó lặng lẽ khóc nhiều lần.

Nhưng nó vẫn yêu thương cha mẹ, nó không biết tại sao cha nó bắt nó tập võ. Nhưng nó ghét võ, vì cha luôn bảo vệ nó, còn là võ sư, nên bạn bè sợ nó, không ai dám đến gần nó. Nó cũng ghét luôn cả võ.

Năm nó mười sáu tuổi, nó quyết định rời đi cái võ đường này, rời đi ngôi nhà này.

"Cha, con muốn ra ngoài sống. Con không thích nơi này." Đứa bé nói với cha nó.

"Tại sao?" Cha nó bình tĩnh hỏi.

"Con ghét tập võ, con ghét nơi này." Đứa bé giờ đã là thanh niên, nó quyết định nói ra tất cả. Nó nhớ lại những lần tập võ, bị cha đánh, đau đớn khóc lóc.

"Đồ ngỗ nghịch." Cha nó đánh nó một tát.

Nó đứng im chịu trận. Mím chặt môi, nó không khóc, cái tát này, nó đau, nhưng tinh thần của nó đau hơn. Cha nó quan tâm đến võ hơn cả nó. Không quan tâm cảm xúc của nó, chỉ bắt nó tập võ. Nó không thích. Nhưng vẫn bị ép buộc.

"Cha có biết, vì cha, con mất đi bạn bè, không ai dám đến gần con. Đứa nào cũng nói thằng Trọng Lâm có một người cha võ phu. Đứa nào làm bạn với thằng Lâm coi chừng bị cha nó đánh." Trọng Lâm hét lên. "Cha có biết cảm xúc của con lúc đó thế nào không?"

Đứa bé đấy là Trọng Lâm lúc còn nhỏ và cha của nó Trọng Cường. Trọng Lâm hiện tại quan sát từ xa những mảnh ký ức này. Hắn như một người xem phim, ngồi xem quá khứ đã xảy ra với Trọng Lâm của Địa Tinh. Hắn bỗng nhiên chua xót. Đây là tình cảm gia đình sao. Người này không muốn, nhưng hắn muốn.



"Mười sáu năm, con chỉ có thể quanh quẩn trong võ đường, con ghét cái cảm giác này. Một người bạn cũng không có." Trọng Lâm cương quyết "Hôm nay con muốn rời đi!"

"Tốt, tốt, đủ lông đủ cánh rồi phải không?" Trọng Cường giận dữ, đấm Trọng Lâm một đấm.

Trọng Lâm bay ngược ra sau, hắn đau đớn ngồi dậy. "Cha có thương yêu gì con đâu, với cha chỉ có tập võ thật giỏi mà thôi. Đầu óc chỉ toàn cơ bắp."

"Hỗn láo!" Trọng Cường tức giận, tiếp tục đấm một đấm vào Trọng Lâm. "Yếu đuối như con dám ra ngoài sao, nếu như Tiên..." Nói đến đây đột nhiên Trọng Cường im lặng.

"Tiên cái gì mà tiên, cha chỉ biết nghĩ cho mình, có nghĩ cho con không hả?" Trọng Lâm hét lên.

Trọng Cường tức giận, hắn luôn lo lắng cho con mình, nhưng con mình không hiểu, luôn xem đó là giam cầm hắn. Trọng Cường tát Trọng Lâm một cái.

"Cha, đau lắm! Con đau lắm, nhưng tim con đau hơn. Con ghét cha!" Trọng Lâm cương quyết đối mặt với Trọng Cường.

"Mày..." Trọng Cường muốn tiếp tục đánh Trọng Lâm. Vân Linh đứng bên cạnh, khóc nấc thành tiếng, nàng vội vã chạy lên can ngăn Trọng Cường.

"Anh còn muốn đánh con đến bao giờ nữa hả?" Vân Linh khóc lóc nhìn Trọng Cường.

"Mẹ, không đáng đâu, cha muốn đ·ánh c·hết con thì đánh đi, đánh không c·hết thì hôm nay con quyết tâm rời đi ngôi nhà này!"

Vân Linh nhìn Trọng Lâm. "Con điên rồi sao. Mau xin lỗi cha con đi!"

"Con không có lỗi, lỗi là do cha! Hôm nay con xin lỗi mẹ, con biết mẹ rất thương con, lần nào cũng bảo vệ cho con." Trọng Lâm áy náy nhìn mẹ hắn. Lần nào cũng vậy. Khi hắn bị cha đánh đau nhức, là mẹ hắn chăm sóc cho hắn, xoá bóp đánh dầu cho hắn. Mỗi lần thấy hắn b·ị đ·ánh tím tái, mẹ hắn đều khóc. Hắn nhìn mẹ hắn như vậy, hắn càng hận cha mình. Là cha đẩy hai mẹ con rời xa cha. Nhiều lần hắn nói mẹ hắn là hắn muốn bỏ đi. Mẹ hắn chỉ bảo rằng là cha muốn tốt cho con. Sau đó gạt đi nước mắt mà chăm sóc hắn. Hắn không hiểu, đánh hắn đến như vậy là tốt cho hắn sao?

"Lần này, con muốn làm theo ý con, con xin lỗi mẹ." Trọng Lâm quỳ xuống lạy mẹ hắn. Sau đó hắn quay lưng bỏ đi.



"Từ nay, con quyết định không sống trong ngôi nhà này nữa. Tạm biệt cha mẹ."

...

"Ngu ngốc." Trọng Lâm nhìn xem từng thước phim, hắn rơi lệ, không biết tại sao lại rơi lệ. Hắn cảm thấy "Trọng Lâm Địa Tinh" quá ngu ngốc. Sống trong phúc mà không biết phúc. Hắn cũng muốn được người quan tâm như vậy. Nhưng mấy ai hiểu được. Người sống trong phúc không biết phúc, coi đó là khổ.

"Ta đã từng mong ước ra sao? Vô địch khắp thiên hạ? Vì sao, vì bên cạnh ta không có ai để ta quan tâm, để ta yêu thương, ta chỉ biết theo đuổi sức mạnh." Trọng Lâm ngửa đầu nhìn lên trời. Nhưng trước mắt hắn là tối đen như mực. Hắn không quan tâm, hắn lại lẩm bẩm một mình.

"Ta sống lại nơi này...nhưng..." Trọng Lâm nghi ngờ. "Ta thật sự sống lại hay sao? Hay ta tại Vẫn Tinh Động Thiên, là một giấc mơ?"

Lúc này Trọng Lâm bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh. Hắn là thật sự sống lại, hay hắn tỉnh dậy sau giấc mơ? Giấc mơ kéo dài mười tám năm, khi tính lại, hắn bị giấc mơ ảnh hưởng? Hay Trọng Lâm tại Vẫn Tinh thật sự là kiếp trước của hắn, và hắn thức tỉnh ký ức kiếp trước?

Là mơ? Là Trọng Sinh? Hay là ký ức thức tỉnh?

Trọng Lâm cười cười, lắc đầu.

"Ta mơ hay ta tỉnh thì có liên quan gì? Đột nhiên có một đống ký ức mới, ta khó chịu. Mọi thứ quá đột ngột, có lẽ do ta không chuẩn bị sẵn sàng." Trọng Lâm thầm nghĩ. Sau đó bỗng nhiên hắn cười, một nụ cười rất thoải mái.

"Bỏ đi, bỏ đi, dù mơ hay thật, ta không quan tâm, chính bản thân ta tìm kiếm. Nếu là mơ, thì mơ tốt. Nếu là thật, thù ta sẽ báo. Còn hiện tại, ta nên sống kiếp sống mà ta muốn, không nên bị kiếp trước kiếp này ảnh hưởng. Trọng Lâm là Trọng Lâm, ta sống theo chính ta, không vì kiếp trước hay kiếp này. Ta muốn sống theo điều ta muốn. Hiện tại ta có gia đình, có người yêu thương. Tên ngu ngốc kia không biết cái gì tình cảm, thôi thì để ta bảo vệ tình cảm này, bảo vệ gia đình này, bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này."

Trọng Lâm đứng dậy, hắn nhìn xung quanh, cười cười. "Tỉnh lại thôi, từ hôm nay, ta là ta, không phải Trọng Lâm của Địa Tinh hay Vẫn Tinh Động Thiên gì cả, mà chỉ có một Trọng Lâm này mà thôi."

"Cha, mẹ, con hiểu tình cảm cả hai dành cho con."

...

Trọng Lâm dần mở mắt, cảm giác đau nhức toàn thân. Một quyền toàn lực của cao thủ Luyện Cốt Cảnh không phải để chơi cho vui. Trước mắt hắn lúc này là mẹ hắn, Vân Linh, đang che trước người hắn.

"Anh muốn g·iết nó, thì g·iết em trước đi!"