Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 3: Về Nhà




Chương 3: Về Nhà

Không biết đã trải qua bao lâu.

Trọng Lâm từ từ tỉnh lại, tinh thần hắn lần nữa trở nên rã rời. Đau nhức, mệt mỏi, bủn rủn. Mọi thứ cảm giác tác động lên hắn, từ thể chất đến tinh thần.

Lúc này trời đã lờ mờ tối.

Hắn từ từ nhớ lại những gì hệ thống đã thông báo. Cái gì khí huyết, nội khí, linh khí...

Toàn bộ với hắn quá xa lạ.

Khí huyết là quyết định tuổi thọ của một con người, từ lúc sinh ra khí huyết bắt đầu phát triển, đến lúc trung niên, sau đó lão hoá khí huyết bắt đầu trượt. Khi điểm khí huyết về 0, cũng là lúc sinh mệnh kết thúc.

Nội khí như nội gia quyền pháp, nội kình, nội lực. Tất cả mọi thứ từ tu luyện mà ra, nội khí có thể gia tăng thông qua tu luyện và phản hồi lại cơ thể. Từ đó có thể gia tăng khí huyết, gia tăng tuổi thọ. Nhưng gia tăng không đáng kể, vì con người không phải là thần tiên, không thể thông qua nội khí mà trở nên trường sinh. Nội khí có thể làm giảm quá trình trượt đi của khí huyết, cũng gia tăng khí huyết, như dưỡng sinh.

Linh khí là quá trình tẩy luyện của cơ thể với linh khí trong thiên địa, làm cường thân kiện thể. Quá trình này là sự cảm nhận của cơ thể với linh khí. Linh khí chia ra làm ngũ hành, tương tự như luyện năng giả cũng có năm loại linh căn. Ngoài ra còn có các loại biến dị linh khí.

Toàn bộ tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất, tăng cường cơ thể của người tu luyện. Nhưng luyện năng giả vì sao lại luôn coi mình cao cấp hơn võ giả. Chỉ vì bọn họ cất bước cao hơn võ giả, được trời ưu ái hơn, tiếp xúc linh khí sớm hơn.

Trọng Lâm thì lại là tay ngang, trực tiếp hấp thu linh khí do bug xuyên không của hắn, chứ không phải là do trời ưu ái, vậy nên điểm khí huyết của hắn tăng cực kỳ ít khi lần đầu tiếp xúc linh khí.

...

-Đến khi nào ta mới có thể tu luyện lại. Sư phụ, thù của người...

Chán nản lắc đầu, Trọng Lâm thở dài suy nghĩ lại quá khư của mình. Tại sao lại xuyên không đến đây. Chính hắn cũng không rõ. Mọi thứ quá mơ hồ. Không ai cho hắn một câu trả lời.

Trọng Lâm cố gắng ngồi dậy, xếp bằng trên giường bệnh. Cố gắng vận chuyển tâm pháp mà mình đã học. Chỉ là tâm pháp cơ bản của võ gia, nhưng lần này hắn không dám hấp thu linh khí, mà hắn vẫn chuyển để nội khí trong cơ thể được sinh ra, tẩm bổ cho cơ thể mệt mỏi của hắn.

-Thật chậm a! Không có bài quyền phối hợp, tâm pháp thật khó tu luyện. Linh khí thì ta lại không dám hút, thật mệt mỏi!

Hắn cố gắng làm cho cơ thể sinh ra nội khí, nhưng hiệu quả thì không dám khẳng định. Đã qua hơn mười phút, chẳng có một chút nội khí được sinh ra, hắn cũng chẳng cảm giác được chu thiên trong cơ thể. Điều khác biệt duy nhất hắn cảm giác được là: đau nhức.

Sau hơn một giờ, hắn chẳng thể làm nên được cái gì. Hắn quyết định: đi ngủ.



...

Sáng sớm,khi mặt trời đã bắt đầu lên. Từng tia nắng chiếu rọi qua cửa sổ phòng của Trọng Lâm. Hắn vẫn còn đang ngủ, vì cơ thể của hắn đã trở nên quá tải, nên quá trình ngủ để phục hồi năng lượng của hắn khá sâu, hắn không cảm nhận được mọi thứ biến đổi xung quanh. Cho đến khi có tiếng nói chuyện vang lên bên cạnh giường của hắn. Lúc này hắn mới tỉnh lại, nhìn thấy rất nhiều người xung quanh giường bệnh của mình.

-Con tỉnh rồi à!

Người phụ nữ trung niên vội vàng ngồi xuống giường bệnh của hắn và nhìn xem hắn. Bên cạnh là người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm khắc đang nhìn chằm chằm hắn. Đây là cha và mẹ của Trọng Lâm, Vân Linh và Trọng Cường.

-Ăn chơi lêu lổng để sinh bệnh thế này à!

-Cường, anh đừng khắt khe với con như thế chứ.

Cha của Trọng Lâm, Trọng Cường, từ nhỏ sinh ra trong gia đình võ đạo, nhưng võ đạo đi xuống, chỉ còn là bộ môn thể thao. Nhưng cha của Trọng Lâm luôn muốn Trọng Lâm học võ, nối nghiệp gia đình. Gia đình bên nội của hắn có mở một võ đường,chuyên đào tạo võ thuật. Nhưng Trọng Lâm vốn không thích luyện võ, chỉ thích chơi đùa và cũng không có năng lực kinh doanh như mẹ hắn. Vì mẹ hắn sinh ra trong gia đình có truyền thống buôn bán lâu năm. Từ một tiểu thương nay đã trở thành một tập đoàn, không phải tập đoàn lớn cả nước, nhưng cũng có tên tuổi khá lớn trong thành phố của hắn.

Trọng Lâm thì không thích tập võ, chỉ thích kinh doanh, mà cha hắn luôn bắt hắn tập võ, nên khi lên 16 tuổi, hắn đã dọn ra ở riêng. Từ chối mọi chu cấp của gia đình. Từng tự tin tuyên bố: không cần cha mẹ con vẫn có thể tự lập.

Từ đó hắn bị cha hắn cắt luôn chi tiêu, để hắn biết khó mà quay về. Nhưng vì mẹ hắn thương hắn nên luôn chu cấp riêng cho hắn, đủ để hắn sinh hoạt. Cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng Trọng Cường và Vân Linh luôn cãi vã với nhau. Cha hắn cho rằng mẹ hắn làm như vậy là càng cố đuổi con ra ngoài, và chiều quá sinh hư.

- Hừ, hai năm dọn ra ngoài, làm ăn thì không nên, học hành cũng không tới chốn. Ăn chơi thì ra một thân "thanh danh" nhỉ.

Trọng Lâm nhìn chằm chằm cha mẹ hắn. Hắn cũng chẳng quan tâm những lời cha hắn nói, vì hắn chẳng biết tình thân gia đình là gì. Hắn chỉ có cảm giác là lạ. Đây là gia đình?

-Con đừng nghe cha con nói linh tinh!

Vân Linh vội vàng an ủi con trai, sợ lời của chồng mình làm tổn thương con còn đang nằm trên giường bệnh.

-Không sao đâu mẹ, con không để ý đâu. Cha, con muốn về võ đường.

Lúc này hắn chợt loé lên suy nghĩ. Tại sao ta không về nhà, ở đấy có đủ dụng cụ để ta tập luyện mà.

Trọng Cường nghe hắn nói câu này bỗng nhiên sửng sốt. Con mình đây hả?



-Trọng Lâm, con có bị va vào đâu không? Trí nhớ có sao không?

Lúc này cha hắn cũng chẳng còn vẻ ngoài lạnh lùng nữa, mà là lo lắng. Con hắn bị đập đầu vào đâu làm ký ức xảy ra vấn đề.

Trọng Lâm cười cười, thầm nghĩ: " Có lẽ vấn đề ta đưa ra hơi gây shock". Nhưng hắn nào có quan tâm, lúc này hắn nghĩ đến võ đường của cha mình. Có lẽ có đầy đủ các phụ trợ cho hắn tu luyện. Lòng tu luyện của hắn lúc này lại nổi lên.

-Không sao cả cha mẹ, con tự tập luyện võ nên xảy ra vấn đề, có lẽ con nên hỏi cha trước khi tập luyện mới đúng. Con xin lỗi cha.

Trọng Lâm kiếp trước từng lươn lẹo không biết bao nhiêu lân để tránh thoát cảnh tử, nên giờ đây hắn nói dối không chớp mắt, cũng chẳng cần nháp. Xuất khẩu thành lươn.

-Được rồi, vây khi xuất viện, con theo cha mẹ về nhà.

-Bây giờ xuất viện cũng được ạ! Vì con chỉ ngất vì mệt thôi, chứ hoàn toàn không sao cả.

Lúc này Dương Thiến và Lý Dương đứng bên ngoài cũng bất ngờ. Vì Trọng Lâm mà bọn hắn quen biết, không bao giờ thích luyện võ. Nhưng bây giờ Trọng Lâm lại đòi về nhà tập võ. Không biết hai năm trước, ai là người khóc lóc đòi t·ự t·ử chỉ để ra ngoài ở riêng không tập võ, giờ lại đòi về.

-Lâm, tao nghĩ mày nên ở lại kiểm tra não đi!

Lý Dương ánh mắt ngờ vực nhìn Trọng Lâm, bác sĩ bảo không sao, sao bây giờ Trọng Lâm lại như kẻ khác thế này!

-Không sao! Tao không sao thật mà, làm giấy cho tao xuất viện đi.

Trọng Lâm cười cười từ chối giải thích. Không lẽ hắn lại bảo tao không về nhà thì ai đầu tư cho tao tập luyện? Mày à?

...

Thủ tục xuất viện cũng khá nhanh, vì vốn dĩ Trọng Lâm cũng chỉ là bị ngất vì quá mệt. Lúc này hắn về thẳng nhà cha mẹ của hắn. Vì căn phòng trọ của hắn chả có gì ngoài cái tủ áo quần và cái giường ngủ. Nên cũng chẳng cần dọn dẹp, chưa kể khi về nhà, hắn lại trở thành thiếu gia phú nhị đại, cần gì quan tâm chút đồ lẻ tẻ ấy.

Khi vừa về nhà, Trọng Lâm lập tức đi đến võ đường. Cha hắn cũng bất ngờ về con trai của mình. Từ nhỏ thì võ đường là chỗ mà Trọng Lâm ghét nhất. Sao bây giờ lại hăng hái như vậy?

Gạt qua nghi vấn, Trọng Cường theo Trọng Lâm đi vào võ quán.

Lúc này Trọng Lâm thấy hoa hết cả mắt. Từ lúc nào hắn có thể quang minh chính đại bước vào một võ đường như thế này. Trước kia trừ phá quán, thì hắn chưa bao giờ bước chân vào võ quán để tập luyện. Hắn chỉ có tập luyện trong hoang dã, hoặc tập luyện lúc g·iết người. Đem g·iết người làm tập luyện cũng chỉ có hai sư đồ nhà hắn. Vậy nên sư phụ hắn c·hết, hắn như chó nhà có tang tại Vẫn Tinh Động Thiên.

Các thiết bị tập sức bền, tập cơ bắp,bao đấm, võ đài... tất cả mọi thiết bị tiên tiến nhất đều có đầy đủ trong võ quán. Trọng Lâm lúc này nhìn hoa cả mắt, nước miếng muốn chảy ra.



Thiên đường a! Đây là thiên đường!

Tu luyện cuồng nhân như Trọng Lâm thì nơi đầy đủ thiết bị thế này, khác nào là thiên đường của hắn. Cho hắn ở đây cả tuần, cả tháng có lẽ đều được.

Lúc này hắn chạy đến từng cái thiết bị, sờ sờ vuốt vuốt. Cứ như là đang sờ mỹ nhân. Cha của hắn nhìn cũng cảm thấy lắc đầu, chắc con mình có vấn đề thật rồi.

Chạy đến bao cát, Trọng Lâm ngắm nhìn bao cát suy tư. Lúc nhỏ trong rừng, sư phụ từng trộm bao gạo để cho hắn tập luyện. Cảm xúc như lại ùa về. Sư phụ, đã lâu rồi con không gặp được người!

Trọng Lâm trầm tư bên bao cát, bỗng nhiên lúc này hắn vào thế. Tay phải kéo về eo, tay trái chạm bao cát, 2 tay nắm lại. Chân chùn xuống đứng tấn, eo thẳng, mắt nhìn thẳng phía trước. Lúc này một luồng sát khí nhè nhẹ từ trong mắt hắn tràn ra. Một cố khí thể như hung thú trong rừng rậm bao trùm lên Trọng Lâm. Trọng Cường hãi nhiên nhìn chằm chằm Trọng Lâm. Đây là...?

-Hây..a....

Thét lớn một tiếng, tay phải xuất toàn lực tung nắm đấm theo vòng xoắn ốc vào bao cát, tay trái rút nhanh về. Một tiếng bịch trầm thấp vang lên.

Trọng Lâm giữ nguyên tư thế đấm bao cát. Bao cát giữ nguyên tư thế...treo lơ lửng không nhúc nhích.

-A a a .... Đau quá!

Trọng Lâm hét còn to hơn lúc đấm. Lúc này hắn ôm cái tay phải lăn vòng vòng. Hắn quên, cơ thể hắn lúc này không được bình thường, mà hắn lại nhập tâm hắn kiếp trước. Một đấm này không làm hắn gãy tay cũng đã là vận may. Cơ thể hắn kiếp này cực kỳ yếu đuối vì không được rèn luyện, mà hắn còn mất điểm khí huyết cho hệ thống. Tinh thần lực của hắn cũng gần bằng người ngu đần, nên hành động không kịp lý trí, mới xuất hiện hoàn cảnh này.

Cha hắn khi này cảm thấy lắc đầu. Cứ ngỡ con mình hoá hổ, ai ngờ còn thua cả mèo mướp.

-Ngu xuẩn, cơ thể yếu đuối, chưa bao giờ tập luyện, không đeo đồ bảo hộ, khác quái nào t·ự s·át?

Trọng Cường răn dạy Trọng Lâm. Nhưng Trọng Cường lúc này lại hãi nhiên, sát khí, khí thế từ người con mình ở đâu ra? Một võ sư dù tập luyện lâu năm, nhưng chưa từng ra tay g·iết người, chưa từng ra chiến trường, thì không thể có sát khí và khí thế thế này.

-Võ đạo là từ từ rèn luyện từng bước, không phải ăn một lần là mập!

Dù là đang răn dạy Trọng Lâm, nhưng Trọng Cường vẫn không thể không nghi ngờ con mình. Vì vốn dĩ con mình chưa từng tập luyện võ thuật một cách nghiêm chỉnh.

-Con...con biết võ mà cha!

-Võ mèo quào đánh bao cát không nhúc nhích còn thương tổn chính mình? Đây là Thất Thương Quyền hay Bất Thường Quyền?

Trọng Lâm uể oải, còn đâu một ma đầu quát tháo phong vân Vẫn Tinh Động Thiên. Kẻ địch của hắn mà biết hắn đánh bao cát không nhúc nhích còn đả thương mình, thì chắc chỉ có cười c·hết không cần hắn động thủ.