Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 39: Giấc mộng của Lý Dương (1)




Chương 39: Giấc mộng của Lý Dương (1)

Chương 39: Giấc mộng của Lý Dương.

"Chú Đào, mọi việc tới đâu rồi? Lần này chú có vẻ chậm chạp đấy." Thanh niên nằm dài trên ghế, tay dán mắt vào quyển truyện manga. Xung quanh người thanh niên lúc này lại cháy lên một ngọn lửa màu đen cực kỳ quỷ dị.

Người quản gia cung kính đứng bên cạnh ghế báo cáo lại tình hình cho người thanh niên.

"Ồ, tên đó lại có khả năng hoà hợp với "linh khí" cấp 4 cơ à? Vậy hiện tại tên đấy đã cấp mấy rồi?" Người thanh niên hứng thú hỏi.

"Thưa thiếu gia, đã là cấp 3, và vẫn còn đang tiến bộ, có lẽ chỉ cần vài ngày nữa là cấp 4 sơ cấp rồi."

"Tên Văn Dũng thì mất 2 năm mới lên được cấp 4, còn tên này chỉ chưa đầy hai tuần à? Mạnh hơn đám thí nghiệm cũ rồi."

"Vâng đúng vậy thiếu gia, nhưng có sự thiếu hụt!"

"Thiếu hụt? Thiếu hụt gì?" Người thanh niên vẫn dán mắt vào quyển sách, hắn không quan tâm xung quanh. Thỉnh thoảng thì cười ha ha khi đọc đến đoạn vui. Ngọn lửa trên người hắn cứ bập bùng cháy theo cảm xúc của hắn.

"Tâm trí của tên đó thay đổi, chỉ còn ác niệm, mất hết nhân tính. Có thể coi như là một s·át n·hân ma. Nhưng đổi lại, tên này, có khả năng nội liễm "linh khí" điều này trước kia chưa từng có."

Thanh niên đột nhiên buông xuống quyển sách, hắn nhìn chằm chằm lão quản gia. "Chú nói thật chứ?"

"Chắc chắn thưa thiếu gia, nhưng hắn điều khiển chưa thông thuận, lúc được lúc không."



"Chỉ cần được một lần là được. Chú mang hắn đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị cắt hắn ra nghiên cứu."

Người thanh niên ngồi dậy, cùng lão quản gia đi ra khỏi phòng. Đây là một căn cứ dưới lòng đất, có an ninh canh phòng rất nghiêm cẩn. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, thì chuông cảnh báo đột nhiên vang lên.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Thí nghiệm số 2212 đã bỏ trốn, hắn đang đi theo hướng đông!"

Người thanh niên nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn quay sang hỏi lão quản gia.

"Tên này có thù với ai?"

"Là Trọng Lâm, hắn là bạn học của Trọng Lâm."

"Ha ha, vậy là ta đoán có lẽ không sai đâu, không cần bắt hắn lại. Cứ đi tìm tên Trọng Lâm đấy, hắn sẽ đến đấy thôi. Xem như nghiên cứu, chú đi theo, sưu tập đầy đủ dữ liệu cho ta, biết đâu, qua lần này, hắn sẽ hoàn thiện khả năng nội liễm "linh khí" đấy là thành quả nghiên cứu quan trọng nhất mà ta mong muốn."

Lão quản gia gật đầu nghe lệnh. Thiếu gia của hắn, không phải lần đầu tiên thay đổi thất thường như vậy, mà là thường xuyên, đôi khi thiếu gia đang vui vẻ với một vật gì đấy, một phút sau vật đấy bị hắn xé tan nát cũng là bình thường.

...

Lý Dương, Trọng Lâm cùng Hồ Đại ngồi tại một quán cafe sau giờ học. Cái này là do Hồ Đại kéo ra, còn Lý Dương thì thấy Hồ Đại là bám theo.

Trọng Lâm sau khi sử dụng hệ thống quét ma khí, vẫn quét không ra, chỉ quét ra vài điểm ma khí lẻ tẻ ở gần trường, ma khí cũng rất nhanh thì tiêu tán mất. Trọng Lâm đành gác lại nghi vấn mà về lớp học, tất nhiên là trốn vào, vì hắn đi học quá trễ.



"Hồ Đại, cậu lại xuống núi chơi mà không lo tập luyện à?" Lý Dương có vẻ chua chát với Hồ Đại.

Hồ Đại nghi hoặc nhìn Trọng Lâm, với kiểu như vầy là sao? Trọng Lâm cũng lắc lắc đầu, từ sau lần trước, Lý Dương có vẻ rất quan tâm đến giới chức nghiệp giả, có phần điên cuồng. Trọng Lâm không biết như vậy là tốt hay là xấu, ví Lý Dương vốn dĩ là học sinh gương mẫu của trường lớp, nhưng dạo gần đây, tâm lý của hắn có vẻ thay đổi rất nhiều. Thường xuyên hỏi Trọng Lâm về vấn đề võ học, rồi lại hỏi dị năng, hỏi rất nhiều thứ, mặc dù chuyện học tập không có bước lùi, nhưng về sở thích thì có phần thay đổi rất nhiều.

Lần này gặp lại Hồ Đại, Trọng Lâm có cảm giác là Lý Dương đang rất ghen tỵ với Hồ Đại, còn lý do tại sao thì chắc là vì hắn đam mê đang thay đổi, nên tính cách thay đổi theo.

"Này hai cậu, tại sao trên thế giới có chức nghiệp giả, mà không có trường học dành cho bọn họ nhỉ?" Lý Dương đưa ra thắc mắc. "Giống trường học X trên phim ấy, quy tụ các dị nhân vào một trường học rồi bảo vệ thế giới."

"Này Trọng Lâm, Lý Dương có vấn đề gì không đấy?" Hồ Đại hỏi nhỏ Trọng Lâm.

"Tôi thật sự không rõ, nhưng gần đây cậu ta khá là quấn vấn đề về chức nghiệp giả. Nhưng tôi không muốn kéo cậu ta vào mấy chuyện này." Trọng Lâm lắc đầu. Dù Lý Dương có phiền cỡ nào đi chăng nữa, Trọng Lâm vẫn nhất quyết không giúp Lý Dương vấn đề này.

"Nếu hắn biết chuyện trường học, chắc sẽ hứng thú lắm." Hồ Đại cười hắc hắc.

"Không lẽ chuyện trường học sẽ công khai sao?" Trọng Lâm cười cười, hắn chắc chắn rằng là không, vì quốc gia trên thế giới vẫn đang luôn giấu diếm chuyện này, mặc dù chỉ là giấu với thường dân.

"Tất nhiên là công khai rồi." Hồ Đại gật gật đầu trả lời. Trọng Lâm nghe xong choáng váng. Ta còn tưởng rằng muốn giấu tiếp đâu.

"Công khai một phần thôi, chứ không phải toàn bộ, nhưng có lẽ Cổ Võ sẽ không còn là bí ẩn trong mắt người thường nữa. Quốc gia đang muốn bố võ." Hồ Đại đắng chát trả lời.

Bố võ là sao? Tức là thời đại bắt đầu bước vào giai đoạn chuyên võ, dùng thực lực nói chuyện. Nếu đã đến mức này, đồng nghĩa với việc, quốc gia đã không còn khả năng khống chế các việc xảy ra, một ngày nào đó, các dân chúng bình thường sẽ phải đối diện với cảnh chức nghiệp giả chiến đấu. Đó là sớm hay muộn. Vì nếu quốc gia còn giấu diếm được tức là còn xử lý được, một khí bắt đầu bố võ, cũng tức là lúc toàn dân đều phải chiến đấu.



"Tệ đến như vậy sao?" Trọng Lâm trầm giọng nói.

"Ừ, bắt đầu từ 5 năm trước, bí cảnh mở càng lúc càng nhiều, tuần trước cũng vậy, liên tục mở ra mấy bí cảnh, thực lực bọn người bí cảnh cũng tăng rất cao. Chuyện bí cảnh x·âm p·hạm đến lãnh thổ chỉ là chuyện sớm muộn." Hồ Đại lạnh lùng nói. Hắn cực ghét người bí cảnh, nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ chém g·iết người bí cảnh.

"Này hai cậu to nhỏ với nhau chuyện gì đấy?" Lý Dương bực bội hỏi cả hai, hai tên này cứ thì thầm với nhau, coi hắn như không khí.

"À không có gì!" Trọng Lâm cười cười từ chối trả lời.

Bỗng nhiên Lý Dương u uất, mặt sầm xuống, hắn im lặng không nói gì. Một lúc sau bỗng nhiên trả lời.

"Tớ phiền lắm đúng không? Các cậu không thuộc phạm trù con người, các cậu coi thường tớ đúng không?"

Lý Dương lúc này toát ra một khí thế lạ lẫm, cảm giác như quân lâm thiên hạ. Lời hắn nói ra khiến Hồ Đại và Trọng Lâm nghẹt thở.

Lý Dương từ từ ngẩng mặt lên, trong mắt của hắn bỗng xuất hiện một ấn ký hình mặt trời, chỉ loé lên rồi biến mất. Trọng Lâm tinh tường phát hiện ra chuyện này, nhưng Hồ Đại thì hoàn toàn không biết gì hết.

"Ấn ký mặt trời? Thật quen mắt." Trọng Lâm thầm nghĩ. Hắn nhớ đã từng gặp ấn ký này, nhưng không nhớ là ở đâu và khi nào.

Chỉ vài giây khí tức biến mất. Lý Dương trở lại là Lý Dương, nhưng lúc này hắn như là oán phụ nhìn chằm chằm Trọng Lâm và Hồ Đại. Khiến cả hai nổi cả tóc gáy.

Lý Dương nhẹ nhàng đưa tay lên, hắn đập nát cái ly nước, hắn lấy mảnh vỡ rạch trên tay. Sau đó bỏ mảnh vỡ xuống, lòng bàn tay lại xuất hiện một ánh sáng màu trắng nhạt nhẹ nhàng lướt qua v·ết t·hương. Vết thương biến mất.

"Quang hệ trị liệu." Hồ Đại thất thanh la lên.

....