Chương 43: Sơ chiến tà phái.
"Dương, giờ mày có hai lựa chọn nếu đã quyết định gia nhập chức nghiệp giới. Một tập luyện dị năng, chắc chắn sẽ bị phát hiện rồi b·ị t·ruy s·át, hai cùng bọn tao tập võ, trở thành một cổ võ giả." Trọng Lâm nghiêm túc nhìn Lý Dương.
Thật sự hai lựa chọn, nhưng chỉ có một. Lý Dương bắt buộc phải học võ để che giấu hắn là một dị năng giả quang hệ. Và Lý Dương bắt buộc phải chuyển đến ở nhà của Trọng Lâm, vì chỉ có như vậy, hắn mới bảo vệ được.
Lý Dương cười khổ. "Tao có lựa chọn khác ngoài tập võ sao? Hy vọng là không đau."
Lý Dương lại cười rất mãn nguyện. "Nhưng dù gì, đó cũng là điều tao mong muốn."
Hồ Đại ngồi dậy, hắn cười với Lý Dương, sau đó đưa tay ra. "Chào mừng đến với giới chức nghiệp giả."
Lý Dương bắt lấy tay của Hồ Đại, sau đó cười một cách ngây ngô. Đây là điều hắn đã mong muốn từ lâu, từ khi găp Hồ Đại và Trọng Lam đều có năng lực như siêu nhân, hắn cũng mong muốn mình được như Trọng Lâm và Hồ Đại, nhưng tìm không thấy đường để vào. Một giấc mơ, ban cho hắn điều mong muốn. Hắn rất vui sướng, dù rằng Trọng Lâm và Hồ Đại đã cố ý dạy cho hắn một bài học, nhưng hắn không quan tâm. Vì hắn không muốn bỏ cuộc, đây mới là cuộc sống hắn mong muốn, chứ không phải là một thiên tài trên lớp học, sau đó tốt nghiệp rồi kiếm một công ty làm việc, sau đó chờ già đi rồi c·hết. Hắn muốn một cuộc sống thật sôi động, thật nhiều phấn khích.
"Nhưng nếu muốn Dương thành một cổ võ giả, chuyện công pháp rất quan trọng." Hồ Đại đưa ra vấn đề với Trọng Lâm.
Công pháp là thứ mà Trọng Lâm có nhiều nhất. Với các võ giả tán tu muốn nhập môn thì công pháp là cả một vấn đề cực kỳ khó khăn, nhưng với Trọng Lâm thì đó chỉ là chuyện nhỏ. Công pháp trong đầu hắn nhiều lắm, và toàn là cao cấp hơn mấy thứ công pháp ở Địa Tinh nhiều.
"Công pháp tao lo được, chỉ cần Dương nó chịu khó tu luyện là được. Kể cả công pháp có thể che giấu đi dị năng của nó, tao cũng có." Trọng Lâm cười thần bí với Hồ Đại,
Hồ Đại nghe xong choáng váng. Cứ như Trọng Lâm đang nói "Công pháp với tao chỉ là hàng giá rẻ."
Trọng Lâm cười khà khà một cách quái đản với Hồ Đại. Trong đầu hắn đang suy nghĩ ra một đống thứ, dựa trên suy đoán của Trọng Lâm, Hồ Đại có thù người bí cảnh, hắn cũng điên cuồng tu luyện để tăng cường thực lực. Nhiều lần nhìn thấy Hồ Đại tìm cách so tài với bất kỳ võ giả nào hắn thấy. Đây khả năng cao là do Hồ Đại đang truy cầu thực lực cao hơn, vì thực lực hắn bất chấp làm mọi thứ. Người khác nhìn như Hồ Đại điên cuồng không biết suy nghĩ. Nhưng Trọng Lâm lại cảm thấy đây là Hồ Đại tìm cách mạnh lên bằng mọi cách, bất chấp tất cả, nhưng vẫn nằm trong toan tính của hắn, miễn là không nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ liều tất cả.
"Tao có công pháp rất tốt cho mày, đảm bảo chỉ trong một tháng mày đến cấp 4, một năm đến cấp 5, siêng năng tập luyện thì 5 năm 10 năm thành Thần Cấp chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà..." Trọng Lâm cười khà khà với Hồ Đại.
"Cậu nói thật chứ?" Hồ Đại nghi ngờ Trọng Lâm.
"Nhìn tao là biết, chưa đến một tháng, mày không đủ tư cách cho tao đánh toàn lực." Trọng Lâm bĩu môi. Có thể nói là Trọng Lâm hiện tại hoàn toàn đủ khả năng miễu sát Hồ Đại nếu đánh lén, còn đánh chính diện thì mất thời gian một chút, nhưng Hồ Đại c·hết chắc.
"Nhưng mà... mày cũng biết, công pháp không phải là thứ muốn là có." Trọng Lâm nghiêm khắc với Hồ Đại.
Với Lý Dương, Trọng Lâm có thể lo toàn bộ cho hắn, mà không yêu cầu gì. Bởi vì Lý Dương chỉ là người bình thường bước vào giới chức nghiệp giả. Và Lý Dương là bạn thân của Trọng Lâm, hắn hoàn toàn không cần phải nghi ngờ Lý Dương bất kỳ chuyện gì. Nhưng Hồ Đại thì lại khác, tên này có môn phái, liên luỵ nhiều lắm, nếu Trọng Lâm không làm ra ràng buộc với hắn, biết đâu một ngày công pháp của Trọng Lâm bị người khác biết được, sau đó truy tìm ra nguồn gốc của hắn đến từ Vẫn Tinh Động Thiên thì chuyện vui lớn lắm. Hiện tại thân phận Vẫn Tinh Động Thiên của hắn, vẫn không cần thiết tiết lộ. Thực lực của hắn chưa đến, chưa kể còn có một Thần Cấp Chiến Thần - Trần Chiến có khả năng đến từ thế giới khác như hắn. Nếu bị Thần Cấp để mắt đến, còn là Chiến Thần mạnh nhất Địa Tinh, cuộc sống của hắn có thể tuyên bố cúp điện.
Hồ Đại nghe xong lập tức rút ra một thanh dao găm, hắn cắt tay của hắn cho máu chảy ra, sau đó đưa tay lên trời.
"Hồ Đại này xin thề, đời này sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về công pháp của Trọng Lâm cho bất kỳ một người nào khác, kể cả môn phái. Nếu tiết lộ, trời tru đất diệt, tu luyện hiện tâm ma. Ta Hồ Đại lấy võ giả chi tâm xin tuyên thệ." Hồ Đại nghiêm túc nhìn Trọng Lâm.
Tăng cao thực lực để trả thù gần như là tâm ma của Hồ Đại, Trọng Lâm lời nói hắn hiểu. Trọng Lâm có bí mất không muốn tiết lộ. Bất kỳ võ giả nào mà không có bí mật. Nhưng Trọng Lâm chia sẻ bí mật với hắn, đây đã là xem trọng hắn, hắn biết phải làm thế nào.
Trọng Lâm nhìn Hồ Đại thề, hắn gật đầu. Với người thường, lời thề như gió thoảng qua tai, nghe xong là mất. Nhưng với võ giả, lấy võ giả chi tâm ra thề là sẽ có nhân quả. Dù cho Hồ Đại phản bội Trọng Lâm, tiết lộ bí mật, lời thề không hiệu nghiệm ngay, nhưng nhân quả báo ứng sẽ từ từ đến với Hồ Đại. Vậy nên võ giả không muốn lập lời thề nếu không trọng yếu.
"Chỉ cần giúp tớ báo được thù, dù làm trâu làm ngựa cho cậu, tớ cũng chấp nhận." Hồ Đại nghiêm túc nói với Trọng Lâm.
"Này, không cần nghiêm trọng vậy đâu." Trọng Lâm cười cười lắc đầu. "Đã là bạn thì chuyện của mày, tao sẽ giúp, không cần câu nệ."
Hồ Đại im lặng nhìn Trọng Lâm. Hắn cảm thấy xứng đáng, người bạn như vậy, hắn xứng đáng bỏ ra tất cả để kết giao.
"Thôi chuyện tình cảm đi, khi nào thì bắt đầu tu luyện?" Lý Dương đến quàng tay qua cổ Hồ Đại, cười hắc hắc với Trọng Lâm.
Trọng Lâm hiện tại khiến Lý Dương cảm thấy khác trước rất nhiều, vừa thân cận, vừa hoà đồng, không có vẻ mặt lạnh lùng và bất cần như trước. Mặc dù vẫn lạnh với người khác, nhưng với bạn bè, Trọng Lâm đã "ấm áp" hơn rất nhiều, nhưng cách làm việc của Trọng Lâm cũng khiến Lý Dương cảm thấy một sự ổn trọng.
"Để tao tính toán, hôm nay sắp xếp chỗ ở cho mày và Hồ Đại, chắc ngày..." Trọng Lâm chưa nói dứt lời.
Ầm!!!
Một t·iếng n·ổ mạng vang lên. Chiếc cửa lối đi sân thượng bị đá bung ra. Một tên mặc áo bào hắc y bao kín toàn thân xuất hiện.
Tên hắc y vừa xuất hiện, vội vàng gỡ ra hắc y sau đó ném qua một bên.
"C·hết tiệt đám Dị Năng Cục!" Tên hắc y nhân chửi thầm một tiếng.
Hắc y gỡ bỏ ra, bên dưới là một tên trung niên, hình xăm kín người. Đặc biệt là ánh mắt của hắn màu xám và không có đồng tử.
"Đã nói là không được dùng hắc y khi tụ tập, mà không nghe, giờ thì hay rồi, bị đám Dị Năng Cục phát hiện. Đường chủ c·hết tiệt. Cầu mong tên đó bị Dị Năng Cục xử lý đi."
Trọng Lâm, Hồ Đại và Lý Dương ngơ ngác nhìn tên hắc y xông lên rồi thay y phục trước mặt.
"Tao thấy đau mắt quá." Lý Dương che mắt lầm bầm.
Trọng Lâm thì cảnh giác nhìn tên hắc y nhân. Từ trên người hắc y nhân, Trọng Lâm cảm giác được linh lực, đặc điểm của Dị Năng Giả. Tên hắc y nhân này chắc chắn là Dị Năng Giả. Nhưng tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Tên hắc y nhân quay người nhìn lại, hắn thấy đám Trọng Lâm.
"Bọn chuột? Sao lại gặp bọn chuột ở đây chứ." Tên hắc y nhân lẩm bẩm trong miệng, sau đó hắn nhìn lên cánh tay đầy hình xăm của mình. Một luồng khói đen lượn lờ quanh cánh tay của hắn. "Ngươi đói sao? Có ba tên nhóc, ăn tạm đi. Chỉ vì đám Dị Năng Cục mà cục cưng của ta bị bỏ đói thật tội."
Hồ Đại nhìn tên hắc y nhân, sau đó hắn chú ý đến cánh tay của hắc y nhân. Hình xăm cánh tay thật quen thuộc. Hồ Đại cố gắng nhớ ra là đã gặp ở đâu. Hắn chợt nhớ ra, lệnh truy nã của Đạo Giáo đến từ Vận Quốc.
"Tà linh phái, hình xăm tu la phật!" Hồ Đại thất thanh vang lên.
"Mày biết nó?" Trọng Lâm nhìn sang Hồ Đại. Lý Dương cũng tò mò. Lần đầu tiên hắn thấy dị năng giả ngoài ba người bọn hắn.
"Chạy, chạy nhanh lên, đám này không một tên nào tốt lành." Hồ Đại la lên.
"Đã chậm! Khà khà." Tên hắc y nhân lao đến chỗ bọn người Trọng Lâm.