Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 52: Trọng Lâm lầm đường?




Chương 52: Trọng Lâm lầm đường?

Trọng Lâm về đến nhà, hắn không đoái hoài đến bất kỳ ai. Hắn lao thẳng vào võ đường, đi vào khu tập luyện riêng của mình. Các đệ tử thấy hắn, dự định lên chào hỏi, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, ai cũng rút lui.

"Thiếu gia hình như không ổn?" Một tên đệ tử tò mò hỏi.

"Chắc buồn chuyện gì rồi, hoặc là tình cảm xảy ra vấn đề!" Một tên đệ tử khác đáp.

"Ngươi biết?"

"Thì thiếu gia tuổi này, không gặp mấy chuyện đấy còn chuyện gì? Hắn nào phải lo lắng tiền bạc hay gì chứ, còn thực lực, nói thật trong đám đệ tử chúng ta, mấy ai đánh lại thiếu gia?"

"Cũng đúng, thiếu gia cũng là thanh niên mới lớn mà..."

Một đám đệ tử, ta một câu, ngươi một câu, bàn luận chuyện Trọng Lâm lên trời xuống đất.

Trọng Lâm chẳng quan tâm. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trong sân tập.

Nơi này bố trí bí mật, là một căn phòng riêng của cha hắn. Vì cha hắn vốn là Cổ Võ Giả, nhiều lúc tập luyện không thể để người khác thấy được, vậy nên có căn phòng này. Giờ cha hắn rời đi, căn phòng này trở thành của hắn.

Căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông, cũng đơn sơ giản lược, không có gì nhiều, một sàn đấu, một bao cát, một mộc nhân. Cùng với một chiếc bồ đoàn. Ngoài ra không còn gì cả. Nhưng căn phòng này lại khác biệt so với căn phòng bên ngoài, đó là xung quanh toàn bộ đều được bọc thép. Đạn bắn cũng không thủng được vách phòng này. Đây là thiết kế riêng biệt của cha hắn, vì cha hắn thiện về công kích sắc bén, nên tường bình thường, có lẽ chỉ hai ba chiêu thức, kình phong xé nát hết cả căn phòng. Với căn phòng vách thép dày gần nửa mét này, thì có thể thoải mái tu luyện mà không lo sập nhà.

Chính xác là lo lắng sập nhà, vì đây là nhà của Vân Trọng Nguyên cấp cho Trọng Gia. Và Trọng Cường cũng không muốn mỗi lần tập luyện là mỗi lần xây lại nhà. Vậy nên hắn dùng cực kỳ nhiều tiền bạc để đúc căn phòng này. Một căn phòng có lẽ bằng toàn bộ cả tài sản trong nhà cộng lại.

Trọng Lâm đang vận nội khí để chữa trị cơ thể, linh khí vờn quanh bên ngoài cơ thể để rèn luyện. Hiện tại hắn vẫn chỉ là một tên luyện thể cảnh, một bước bước vào luyện thể cảnh hậu kỳ. Nhưng có một điều, Trọng Lâm đã đột phá giới hạn của luyện thể cảnh hậu kỳ là hai ngàn năm trăm kilogam, nhưng mà... thuế biến hậu kỳ không xảy ra. Lúc đầu hắn tấm tắc làm kỳ, hắn thầm nghĩ, có lẽ do cơ thể hắn bị thay đổi hoặc do nơi này có linh khí, nên mức giới hạn cao hơn. Nhưng sau đó, sức mạnh của hắn tăng lên đến hơn ba ngàn kilogam rồi, kết quả, vẫn chưa thuế biến. Đến hôm nay đã vô hạn gần ba ngàn năm trăm kilogam, lúc này cơ thể hắn hoàn toàn không thể tăng lên nữa. Mà còn có dấu hiệu biến mất.

Theo lý thuyết, sức mạnh hắn lúc này đã bão hoà, phải bước vào Luyện Thể Cảnh hậu kỳ mới đúng. Nhưng điều hắn tuyệt vọng là cơ bắp của hắn, vẫn đang hấp thu nội khí, không có dấu hiệu dừng lại, khí huyết vẫn chưa sôi trào, hậu kỳ vẫn chưa đột phá.

"Khốn kiếp! Tại sao vẫn không đột phá!!!" Trọng Lâm tức giận gầm lên.



Hắn không biết, cơ thể hắn đã bị cải tạo. Sau khi hấp thu "Sinh mệnh chi khí" cơ thể hắn đã thay đổi hoàn toàn. Như một một chiếc bình nước nhỏ bằng nhựa, đã bị cải tạo thành một cái bồn chứa nước. Toàn bộ đều được đề thăng. Vậy nên Trọng Lâm mới có thể nhanh chóng lấy lại các cảm ứng, độ linh hoạt của cơ thể trước kia. Nhưng tai hại cũng có, đó là mức cực hạn của hắn cũng bị đề thăng vô số lần. Cực hạn của người thường không thể áp dụng lên hắn nữa. Đổi lại, hắn vượt cấp khiêu chiến là chuyện bình thường.

Trọng Lâm trong lòng gấp gáp. Với kinh nghiêm của hắn, vốn dĩ hắn đột phá đến cấp 6 cấp 7 chỉ là chuyện sớm muộn trong vài tháng mà thôi. Vì tất cả những cấp độ này, chỉ là tích luỹ năng lượng, không cần cảm ngộ gì cả. Và hắn kinh nghiệm tích luỹ cũng dư sức luôn rồi. Vậy nên hắn chỉ cần năng lượng, là hắn nhanh chóng đột phá.

Nhưng trời trêu ngươi, cho hắn sức mạnh vô biên, vượt cấp chiến đấu, đổi lại cũng cho hắn cái bể chứa vô hạn. Đột phá cực kỳ khó khăn.

Trọng Lâm tâm trí xao động, nội khí dần mất khống chế. Hắn vốn dĩ đang bị nội thương, một lần xao động làm hắn đã thương còn thêm thương. Một cơn xung đột xảy ra trong cơ thể hắn, nội khí vì mất khống chế đã kích thương kinh mạch của hắn. Trọng Lâm vội vàng tĩnh tâm, trấn áp nội khí, dùng linh khí nhập thể, chữa trị và rèn luyện kinh mạch.

Trọng Lâm cũng không biết rằng, linh khí mà hắn nghĩ giúp hắn rèn luyện nhanh hơn, cũng đang hại hắn.

Đột phá là quá trình cơ thể đạt tới cực hạn, sau đó cơ thể sẽ làm ra phản ứng để thích ứng với giới hạn, khiến cơ thể tăng cấp, làm cho kinh mạch, nội thể được mở rộng ra, làm thích ứng với luồng năng lượng mạnh mẽ hơn.

Nhưng linh khí trong quá trình rèn luyện cơ thể, đã cường hoá luôn cơ thể của Trọng Lâm. Làm cho kinh mạch của hắn càng lúc càng dẻo dai, bền chắc, cực hạn đạt tới cũng cực khó. Và trong quá trình rèn luyện bằng linh khí, một phần nội khí cũng được kinh mạch, cơ thể hấp thu, cường hoá toàn bộ. Vậy nên lượng năng lượng hắn tích luỹ, không được bao nhiêu, dù rất nhiều, nhưng cơ thể hắn rèn luyện bão hoà cũng cực kỳ nhanh chóng.

Võ giả cũng chia làm hai loại, một loại là đi theo đường ngoại tu, không cần năng lượng, chỉ cần rèn luyện cơ bắp là đủ. Rèn luyện cho cơ thể trở nên cứng rắn, đao thương bất nhập, một quyền oanh sát đối thủ, nhất lực phá vạn pháp. Nhưng con đường này cực kỳ gian nan, và tiến bộ cực kỳ chậm chạp.

Một loại khác là tu luyện theo hướng nội tu, tức là nội khí. Đây là thiên hướng của đa phần võ giả, Trọng Lâm cũng vậy, hắn cũng là năng lượng võ giả. Nhưng vô tình đánh bậy đánh bạ, Trọng Lâm đã cường hoá cơ thể còn mạnh mẽ hơn cả võ giả ngoại tu.

Với võ giả nội tu, chỉ cần nội khí đủ là tấn cấp, cơ thể sẽ được tự động cường hoá theo cấp bậc của võ giả. Con đường cũng ít gian nan hơn võ giả ngoại tu, và đặc biệt là khi đạt đến cấp cao, mọi thứ đều mạnh ngang bằng nhau. Không như võ giả ngoại tu, man lực cực mạnh, nhưng chỉ cần bị nội kình đánh vào cơ thể, chỉ cần nội khí đi được vào nội thể, võ giả ngoại tu chín phần mười c·hết chắc. Vì nội tạng cơ thể ngoại tu cực kỳ yếu đuối. Bọn họ chỉ mạnh bên ngoài, chỉ mạnh man lực, chứ nội tạng cực kỳ yếu đuối. Nhưng để đánh vỡ phòng thủ của ngoại tu để công phá nội thể, cũng là một vấn đề gian nan.

"Ta hiện tại có phần giống mấy tên man hoang." Trọng Lâm cười khổ.

Hắn nhận ra, cơ thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không thể đột phá. Ngoại tu võ giả, không có cấp bậc!!! Chỉ phán đoán qua sức mạnh, nếu không bị Luyện Thể Cảnh đ·ánh c·hết thì đó là Luyện Thể Cảnh, nếu không bị Đấu Thiên đ·ánh c·hết thì đó là Đấu Thiên. Chứ bọn chúng không có cách nào cân đo sức mạnh của bản thân. Chỉ có một cái, khi một quyền đấm vỡ hư không, chắc chắn đó là ngoại tu Hợp Đạo. Một quyền, một đạo, phá vạn vật.

"Không lẽ ta thành đám man hoang mất rồi!" Trọng Lâm lắc lắc đầu.

Hắn cũng từng muốn tu luyện ngoại tu để bổ trợ cho phòng thủ của cơ thể. Ngoại tu ưu điểm mạnh nhất là ngoại thủ cực kỳ mạnh mẽ. Mạnh nhất trong các tu luyện giả của Vẫn Tinh Động Thiên. Nhưng Trọng Lâm không tìm được pháp quyết tu luyện.



Bất kỳ thể hệ tu luyện nào, đều phải có pháp quyết, bằng không thì khó mà bước đi xa. Trọng Lâm nhiều lần tìm kiếm pháp quyết ngoại tu để bổ sung khuyết điểm của mình. Nhưng đều thất bại. Thế mà tại nơi này, đánh bậy đánh bạ lại đi lên con đường ngoại tu.

Trọng Lâm lúc này không biết nên buồn hay nên vui. Thứ hắn cần thì hắn không đạt được. Thứ không cần lúc này, lại vô tình đạt được.

Kinh mạch dần dần được ổn định lại. Trọng Lâm suy nghĩ lại con đường của mình.

"Tấn cấp nội khí không thể tấn cấp, có lẽ ta thiếu một thứ gì đó, cũng có thể là cơ thể ta đề thăng quá cao, hạn mức cao đến doạ người." Trọng Lâm lầm bầm trong miệng.

Hắn đứng dậy, vận dụng "Thái Cực Dưỡng Thể Quyết". Pháp quyết cơ bản trong luyện thể cảnh của Thái Cực Âm Dương Quyết.

Từng luồng nội khí dẫn đi khắp toàn thân của Trọng Lâm. Nội thương từ từ ổn định lại.

Trọng Lâm lúc này cảm nhận từng phần trong cơ thể. Sau đó hắn thử vận dụng dẫn linh nhập thể. Nhiều lần chỉ tu luyện, cắm đầu hấp thu, hắn không để ý đến biến hoá của cơ thể, lần này hắn quyết định quan sát thật kỹ cơ thể chính mình khi tu luyện, để biết nguyên nhân vì đâu mà không thể đột phá.

Từng dòng linh khí đi vào cơ thể, từng cơn đau nhức hiển hiện. Cơ bắp của Trọng Lâm bắt đầu run lên, linh khí đi dến đâu là đau nhức tới đó. Nội khí dẫn đường, linh khí vờn quanh. Rất nhanh cơ thể Trọng Lâm được cường hoá lên.

Lúc này Trọng Lâm phát hiện được một điều, nội khí dẫn đường, đang từ từ biến mất, dù rất ít, rất khó phát hiện, nhưng thật sự là biến mất.

Nội khí hoà vào trong linh khí, bị cơ thể hấp thu. Cơ thể lại được cường hoá một đoạn. Hạn mức lại cao hơn một chút.

Trọng Lâm lúc này khóc không ra nước mắt. Thứ hắn coi là diệu dược để đột phá nhanh chóng, là thứ để hắn nhanh chóng bước trở lại cấp độ cũ, lại là thứ đang cản đường hắn.

Nhưng rất nhanh, Trọng Lâm phát hiện ra một diệu dụng khác của linh khí.

Nội khí cơ thể khi sinh ra, rất loãng, nhưng khi tiếp xúc với linh khí, nó bị đè nén lại, áp súc lại. Làm cho nội khí trở nên cô đặc và dẻo dai hơn bình thường rất nhiều. Có thể nói, mười phần nội khí trước kia chỉ bằng bảy tám phần nội khí được áp súc hiện tại của Trọng Lâm.

Hắn lại tiếp tục vận dụng linh khí đi áp súc nội khí, vừa áp súc vừa rèn luyện cơ thể. Rất nhanh, mặt Trọng Lâm vui mừng hẳn ra.



Sức mạnh cơ thể của hắn lại tiếp tục đột phá. Nội khí ít đi.

"Hệ thống!" Trọng Lâm quát lên. "Cho ta bằng giá trị cơ thể"

Ting!

Khí huyết: 200/200

Nội khí: 12/12

Linh khí: 10/10

Tinh thần lực: 20/20

Toàn bộ đều được tăng trưởng, chỉ riêng nội khí bị áp súc thảm hại.

"Quả nhiên là như vậy!" Trọng Lâm mừng thầm.

Nội khí càng dẻo dai, càng cô đặc, thì càng tốt. Điều đó chứng tỏ khả năng tiêu hao sẽ ít hơn, chậm hơn so với bình thường. Nhưng nếu số lượng quá ít thì cũng không tốt, vì dù có dẻo dai đến đâu, mà quá ít thì vẫn không đủ tiêu hao khi chiến đấu.

Nhưng Trọng Lâm không quan trọng, vì chỉ cần có khả năng áp súc là đủ rồi, còn số lượng, lấy thời gian bù là được.

Trọng Lâm bắt đầu vùi đầu vào tu luyện, thì cửa phòng vang lên tiếng chuông. Chiếc loa thông báo gắn trong phòng vang lên giọng nói của một tên đệ tử.

"Thiếu gia, Lý Dương cùng Hồ Đại đến, muốn gặp thiếu gia!"

Trọng Lâm cười khổ, vừa muốn bắt đầu cấp độ sâu tu luyện. Hắn cũng quên mất chuyện Lý Dương cùng Hồ Đại.

"Bảo họ chờ ta một lát." Trọng Lâm đành phải đứng dậy đi ra ngoài.

....

p/s: Xin lỗi các đọc giả, mấy chương gần đây ta ăn gian số chữ. Vì thật sự ta quá bận, không có thời gian gõ chữ. Nhưng vẫn muốn ra chương, thành ra gây ra một hậu quả rất nghiêm trọng. Đó là: chệch đi so với đại cương, số chữ quá ít và nội dung có phần hơi bị loạn. Ta chân thành xin lỗi. Hiện tại đã chệch rồi thì đành chệch vậy. Đi theo hướng khó cho ta. Vì ta chỉ là tác giả mới, thật sự lúc đầu ta chỉ muốn viết nhân vật hơi yy một tí, hơi vả mặt một chút.Nhưng viết viết một hồi, ta lại không muốn làm như vậy. Có lẽ bị ảnh hưởng của Toàn Cầu Cao Võ với Vạn Tộc Chi Kiếp, mà ta đã làm khó chính mình. Hy vọng... ta sẽ hoàn thành được bộ này mỹ mãn. Chân thành cảm ơn độc giả đã theo dõi bộ này của ta, và ta xin lỗi đã làm sai, từ ngày mai ta sẽ sửa chữa lại lỗi lầm. Chau chuốt lại câu văn và chữ cũng như nội dung cốt truyện. Mong đọc giả thông cảm.