Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 68: Thần Cấp Chi Uy (1)




Chương 68: Thần Cấp Chi Uy (1)

"Đa tạ tiền bối, thương thế của ta đã tạm ổn, ta cần phải lên núi nhanh, bạn của ta còn tại nơi đó." Trọng Lâm đang lo lắng cho Lý Dương, quang hệ dị năng chắc chắn là của Lý Dương. Có lẽ tình thế trên núi đang rất cấp bách. Mặc dù Nguyễn Long đã lên núi, nhưng hắn vẫn lo lắng.

Trọng Lâm đứng dậy, nhưng cảm giác đau đớn vẫn tràn ngập trong kinh mạch. Khí huyết của hắn đang sôi trào, quá trình thăng cấp vẫn còn đang tiếp diễn.

"Xem ra đột phá thẳng đến Luyện Huyết cảnh rồi." Trọng Lâm cười khổ.

Hắn mong muốn đột phá, nhưng không đột phá nổi. Giờ thì hay rồi, một lần sắp nhảy hai cấp. Hệ thống vẫn đang im lặng hút sạch nội khí sinh ra của hắn. Lúc này phải gọi là ma khí, vì nội khí cùng ma khí bây giờ hoà làm một rồi, khí huyết của hắn cũng đen kịt một màu. Hắn không biết điều này là tốt hay xấu, nhưng ít nhất, hắn đột phá, còn chuyện tương lai, để tương lai giải quyết. Ma khí vân đang điên cuồng sinh ra, hắn đã tìm ra được nơi phát ra. Ngay tại Đản Trung huyệt, còn tại sao lại ngay tại nơi đó thì hắn không biết, ở nơi đấy như có một cái động, ma khí đang không ngừng từ nơi đó tuôn ra và tràn vào thể nội của hắn. Nhưng lúc này khe hở đó đang dần dần đóng kín lại, chỉ còn một vết nứt chút xíu như đầu tăm, nhưng cũng đủ để ma khí tuôn ra không ngừng.

Ma khí lúc này tuôn ra bao nhiêu, hệ thống hấp thu bấy nhiêu, không một tia dư thừa, nên người khác cũng không thể cảm nhận được ma khí của hắn, nhìn hắn vẫn chỉ như là một người luyện võ bình thường.

"Ta thành ma nhân rồi?" Trọng Lâm cười khổ.

"Với thể trạng của ngươi, lên đó chỉ có chịu c·hết!" Trần Chiến nhìn về phía đỉnh núi, lại nhìn Trọng Lâm. Trên núi có một tên cấp 9, bốn tên cấp 8, hai tên cấp 7, 1 tên cấp 6 và mấy tên người thường.

Trong đó đám cấp 9 và 8 đều là một bọn. Bọn hắn đang đối đầu với Nguyễn Long. Trần Chiến liếc sơ qua liền biết, một đám ma khí nồng nặc.

"Một lũ ô nhân ma vật!" Trần Chiến hừ lạnh.

Hắn không từ chối ma khí, hắn còn tìm hiểu và nghiên cứu ma khí, nhưng những kẻ để ma khí ô nhiễm bản thể, ô nhiễm tư tưởng, làm nô lệ cho dục vọng của ma khí, thì chỉ là một đám ma nhân mà thôi.

Với Trần Chiến, kẻ sử dụng ma khí chia làm hai loại người, một loại là sử dụng ma khí như lực lượng, vận dụng và điều khiển nó, lúc này ma khí là năng lượng, còn là năng lượng chính thống của thế giới này, song song với linh khí. Còn một loại khác, là một đám nô lệ cho ma khí, bị ma khí điều khiển, đám này gọi là ma vật, gặp đều đáng chém.

Nhưng nói điều khiển ma khí thì dễ, làm được mới khó. Mấy ai khống chế được dục vọng của bản thân để điều khiển ma khí chứ, kẻ tiếp xúc chỉ có biến chất, thành vật dẫn, thành công cụ cho ma khí mà thôi. Vậy nên, kẻ có thể làm được điều đó, gần như là người trên người, cường giả trong cường giả. Phan Chí Thanh là kẻ như vậy, Trần Chiến hắn cũng như vậy.



"Bạn của ta còn ở trên đấy, ta không lên không được." Trọng Lâm lắc đầu.

"Ồ, còn có cả nghĩa khí? Bọn yếu ớt đấy là bạn ngươi, sao không để c·hết cả đám, đỡ vướng tay." Trần Chiến lạnh giọng.

Trọng Lâm nghe lời nói của Trần Chiến thì ánh mắt lạnh lẽo.

"Tiền bối, ta đánh không lại người, nếu không, chỉ vì lời nói này của người, đủ để ta cùng người liều mạng rồi. Nhân sinh truy cầu lực lượng là để làm gì? Không phải để người bên cạnh an toàn hạnh phúc hay sao? Có lẽ ta cùng tiền bối là người không cùng đạo. Thứ lỗi, ta đi trước, hôm nay mạng này của ta thiếu tiền bối, ngày sau ta sẽ hoàn trả lại cho tiền bối. Còn chuyện Thái Cực Âm Dương Quyết, nếu tiền bối cũng đã biết pháp quyết, thì ta cũng không có gì để nói! Tiền bối, tạm biệt!"

Trọng Lâm lập tức quay lưng rời đi. Nhìn bóng lưng của Trọng Lâm, Trần Chiến lắc đầu.

"Không giống, tiểu tử kia, nào có quyết tâm vì bằng hữu như vậy, nếu hắn cũng như tên này, ta chẳng lo lắng tí nào. Giờ này không biết phơi thây nơi nào rồi."

Trần Chiến thầm nhớ lại đệ tử của hắn, nhớ lại những tháng ngày cùng đệ tử phiêu bạt. Hắn có bằng hữu, nhưng đệ tử của hắn thì chỉ có mỗi mình hắn, không có một người bạn nào cả. Tính cách đệ tử hắn lạnh lùng, ngoài sư phụ, kẻ khác đều là kẻ thù. Nhiều lần hắn nhắc nhở rồi, nhưng đệ tử hắn đều bỏ ngoài tai, kết quả bây giờ không còn hắn, không biết đệ tử của hắn sống c·hết ra sao. Trần Chiến lặng lẽ nhớ lại, sau đó bỗng nhiên ngâm nga một câu thơ, đã từ rất lâu rồi, từ thời còn đệ tử của hắn bên cạnh, hắn rất hay ngâm thơ, nói là dạy thơ dạy chữ cho đệ tử, nhưng đệ tử hắn chẳng bao giờ muốn nghe, từ khi sư đồ tách ra, hắn cũng chẳng còn muốn ngâm thơ gì cả.

"Nhất kiếm, nhất tửu, nhất hữu

Phong vân loạn vũ, định cửu giang sơn"

Trọng Lâm vừa rời đi, nghe được lời thơ này, bỗng nhiên hắn run run. Bất chợt miệng nói ra.

"Hoang phong hoang dã kỳ sơn

Nhất tiếu nhất ...."



Nói một nửa Trọng Lâm im lặng, lập tức rời đi. "Tiền bối, đắc tội nhã hứng của người."

Trọng Lâm nhanh chóng vọt thẳng lên núi, để lại phía sau Trần Chiến đang ngẩn người.

"Không thể nào! Không thể nào!" Trần Chiến mồm há hốc.

...

"Nếu Ám Dạ Ma Vương đã không có nhã hứng cùng bần đạo trở về vậy thì Ám Dạ Ma Vương cũng không làm phiền bần đạo diệt ma chứ?" Lão hoà thượng Thiền Minh đang đối mặt Phan Chí Thanh.

Phan Chí Thanh ngó lơ, xem như không nghe thấy, hắn vẫn đang lùng sục từng ngóc ngách, chỉ cần vương lại một chút ma khí của Vương, hắn nhất định sẽ tìm thấy được người. Rõ ràng khí tức chỉ vừa mới bắt đầu, đã biến mất không một tung tích.

Phan Chí Thanh rất tức giận, hắn càng tìm càng gấp gáp, bên cạnh lại có một con ruồi đang vo ve mãi không ngừng. Nhưng hắn không thể đập được, còn có tên Trần Chiến hay lo chuyện bao đồng kia. Tên đấy tính khí thất thường, có khi n·gười c·hết ngàn vạn trước mặt hắn không quản, nhưng có khi chỉ trâu bò đánh nhau, hắn cũng xía vào, thật sự không thể dùng cảm tính bình thường để đánh giá tên Trần Chiến đấy.

Phan Chí Thanh cùng Thiền Minh có đánh nhau, Trần Chiến có tham dự hay không, tham dự sẽ giúp ai cũng khó mà nói.

Thiền Minh đã liên lạc với các cao tăng của Thiền Viện. Thật ra lần này là hắn cùng tam sư đệ của hắn là Thiền Không cùng đến Đại Việt để truy đuổi Tỳ Ma Phái. Mang tiếng là cùng truy đuổi, nhưng thật ra là hai tên hoà thượng đi ngao du mà thôi. Thần Cấp không bắt được một tên giáo chủ tà phái, chuyện cười kể nghe chẳng ai tin. Nhưng cũng phải bấm bụng nín cười mà nghe, vì hắn là Thần Cấp.

Thiền Minh đã liên lạc với Thiền Không, sư đệ của hắn cùng chúng tăng của Thiền Viện Pháp Sơn sẽ nhanh chóng đến, cùng hắn hợp sức bắt ma đầu này, việc của hắn hiện tại là cầm chân. Nếu liên lạc được về Vận Quốc, hắn cũng sẽ điều động cả cao tăng Vận Quốc, nhưng rất tiếc nơi này quá xa.

"Biến đi, ngươi muốn làm gì thì làm!" Phan Chí Thanh chán ghét, hắn cáu lên với Thiền Minh.

"Được được, bần đạo cáo từ." Thiền Minh miệng nói cáo từ, nhưng ánh mắt từ lâu đã nhìn l·ên đ·ỉnh núi.



Chỉ trong chớp mắt, Thiền Minh đã đến đỉnh núi.

"Khà khà, không ngờ con cá Vận Quốc ở đây, bắt được ngươi cũng coi như ta có cái báo cáo!"

Thiền Minh vừa đến đã phát hiện ra Đại Trường Lão. Một chưởng vỗ xuống, Đại Trưởng Lão bỗng cảm thấy nguy hiểm, hắn còn chưa phát hiện Thiền Minh đã thấy một chưởng vỗ xuống. Hắn vội vàng đưa Dương Kỳ Vũ lên làm lá chắn.

"Con tin? Ta chán ghét đám súc sinh lấy người khác làm lá chắn!" Chưởng ấn của Thiền Minh dừng lại, nhưng tay khác của hắn lại bắn ra một chỉ.

Một chỉ loé lên và bay với tốc độ vượt qua cả ánh sáng, Đại Trưởng Lão còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một chỉ đánh rớt tay phải, Dương Kỳ Vũ theo đó bị rớt xuống đất.

"Tà phái, theo lão đạo về Thiền Viện làm khách!" Giong nói uy nghiêm của Thiền Minh vang lên.

...

Trọng Lâm lúc này vừa lên đến đỉnh núi, hắn hoàn toàn không biết đã xuất hiện đến ba Thần Cấp tại nơi này, nếu biết, hắn chắc chắn sẽ bị chấn kinh đến rơi cằm. Cả thế giới, số lượng Thần Cấp không vượt quá hai mươi người, nhưng nơi này lại có đến ba người. Không chấn kinh mới là lạ.

"Tốc độ thật kinh khủng!" Trọng Lâm biến sắc.

Nhưng rất nhanh hắn nhìn ra, cách đó không xa là Lý Dương. Trong ngôi mộ đổ nát còn có cả Dương Thiên đang b·ất t·ỉnh. Lý Dương thì đang máu tươi đầy mình, hôn mê b·ất t·ỉnh.

"Lý Dương!!!!" Trọng Lâm hét lên.

Nguyễn Bân nghe giọng nói ngẩn đầu lên. Hắn nở một nụ cười lạnh lùng. Không một lời nói, trả lời cho Trọng Lâm là hành động. Nguyễn Bân biến mất, hoả diễm màu đen lại tái hiện, ma khí âm trầm bao phủ quanh người Nguyễn Bân.

Một tiếng gió cực mạnh thổi ngang qua trước mặt Trọng Lâm. Trọng Lâm nhanh chóng lùi lại một bước. Hoả diễm bay ngang qua trước mặt của hắn.

"Là mày?!" Trọng Lâm nghiến răng.