Chương 71: Giới hạn của thế giới này!
"Ha ha ha!" Phan Chí Thanh bỗng nhiên cười lên thật to.
Hắn đã không còn điên cuồng, nụ cười của hắn là sảng khoái, cười như vừa đạt được một thành công nào đấy.
"Tốt tốt! Hai tên, một tên Chiến Thần, một tên Thiền Minh! Cảm ơn các ngươi đã mua vui cho ta!" Phan Chí Thanh cười cười.
Phan Chí Thanh từng bước đạp không đi xuống mặt đất, không trung cứ như có một bậc thang cho hắn. Ma khí trên người hắn từ từ rút vào trong cơ thể hắn, ma diễm biến mất.
"Thiện tai! Thí chủ bây giờ nên theo lão nạp đi về Thiền Viện, nơi đó luôn có chỗ dành cho thí chủ." Lão hoà thượng Thiền Minh được nước lấn tới. Hắn đã quan sát trận chiến của Trần Chiến và Phan Chí Thanh, lúc này Phan Chí Thanh chỉ là như nỏ mạnh hết đà. Thực lực đã bị hao tổn nghiêm trọng, Thiền Minh tin tưởng, chỉ cần hắn cùng Trần Chiến hợp tác là sẽ cầm được ma đầu này.
Trần Chiến lúc này đang ngồi dưới đất vận tâm pháp chữa thương, thương thế của hắn không nhẹ như bên ngoài, nội tạng của hắn đã bị vết nứt hư không cắt chém, nhiều nơi đã bị tổn thương. May mắn nội tạng của hắn mạnh mẽ, thương thế không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn phải điều trị. Nội tạng là nơi yếu hại nhất của tất cả mọi người, dù rằng Võ Giả có rèn luyện nội tạng, nhưng khi trọng thương nội tạng vẫn rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến thực lực về sau.
Trần Chiến mở mắt liếc Thiền Minh. Ánh mắt của hắn khinh bỉ, khi hắn chiến với Phan Chí Thanh, tên này nằm sấp dưới đất giả c·hết, giờ nhảy ra kiếm chiến quả. Trần Chiến im lặng không nói tiếng nào. Hắn cùng Phan Chí Thanh nhìn bề ngoài b·ị t·hương nghiêm trọng, thực lực giảm mạnh, nhưng thực chất, cả hai vẫn chưa tung ra hết sức. Hắn vẫn còn át chủ bài chưa ra, Phan Chí Thanh cũng vậy. Phan Chí Thanh hiện tại đang là Ma Vật mạnh nhất của Địa Tinh, có thể nói là đệ nhất thiên hạ về chiến lực, trong trận chiến vừa rồi, Phan Chí Thanh vẫn chưa dùng đến sát chiêu của hắn, Ma Thần Chân Thân chỉ là thức đầu tiên của Ma Thần Bí Điển, Phan Chí Thanh chỉ dùng mỗi thức đầu tiên, nhưng Trần Chiến cũng đã hơi chật vật, chiêu mạnh nhất của hắn là Ma Thần Giáng Lâm Tu La Ma Giới vẫn chưa xuất hiện, nếu Phan Chí Thanh dùng đến chiêu thức này, trận chiến này sẽ đi về đâu thì Trần Chiến cũng không biết. Nhưng hắn dám chắc là sau khi hắn cùng Phan Chí Thanh đều dùng sát chiêu, dù ai thắng, người còn lại đều phải c·hết. Bởi vì, thế giới này không cho vượt qua cực hạn.
Địa Tinh có cực hạn, hiện tại Thần Cấp là cực hạn của Địa Tinh, thực lực Trần Chiến đã đạt đến mức cực hạn của Địa Tinh, Phan Chí Thanh cũng như vậy. Trần Chiến dù có tu luyện bao nhiêu đi nữa, thực lực của hắn vẫn không có tiến bộ, nội khí hay linh khí của hắn khi tu luyện đều bị biến mất. Dựa theo tính toán của Trần Chiến so với thực lực của Vẫn Tinh Động Thiên thì Địa Tinh cực hạn là Luyện Tạng cảnh hậu kỳ. Tại trong giới chức nghiệp giả của Địa Tinh gọi cảnh giới đấy là Thần Cấp hậu kỳ.
Tất cả năng lượng, sức mạnh, chiêu thức hay lực p·há h·oại đều không thể vượt qua mức này, chỉ cần đạt đến mức hậu kỳ, vết nứt hư không sẽ xuất hiện, giống như một tên tuần tra viên, chỉ cần ngươi đi quá giới hạn, hắn không ngần ngại một kiếm làm ngươi biến mất.
Trần Chiến đã đọc qua rất nhiều cổ tịch, gần như chưa có ai vượt qua được hạn mức này. Người xưa tiên đoán, có thể đây là biện pháp tự bảo vệ của Địa Tinh, giới hạn chịu đựng của Địa Tinh chỉ có thể đến đấy, không thể vượt qua. Khi vượt qua hạn mức này có thể Địa Tinh sẽ sụp đổ, hoặc là năng lượng Địa Tinh không cung cấp đủ cho người tu luyện, hoặc Địa Tinh không gánh chịu nổi uy áp của người vượt qua mức đấy mà sụp đổ. Dù có lý do thể nào đi nữa thì vẫn không có ai kiểm chứng được, người vượt qua cực hạn, hầu như đều biến mất hết rồi.
Cực hạn của Trần Chiến và Phan Chí Thanh đều chỉ đến đấy? Tất nhiên là không, hai tên này đã vượt qua giới hạn từ lâu rồi, nhưng Trần Chiến cũng như Phan Chí Thanh đều phải áp chế thực lực của mình. Trận chiến vừa rồi là một ví dụ, Trần Chiến chỉ sử dụng một biến thể của lĩnh vực, sức mạnh hơi vượt qua hạn mức một chút, đã bị vết nứt hư không liên tục cắt chém, đuổi g·iết đến khi Trần Chiến tán công, thu liễm toàn bộ chiêu thức và uy áp của bản thân.
Thiền Minh cười gằng, Phan Chí Thanh đã trọng thương, lúc này không bắt hắn còn chờ đến khi nào?
"Phật Quang Phổ Chiếu!" Thiền Minh hai tay chấp lại, Đại Phật lại hiển hiện, khí thế to lớn. Một chưởng đánh về phía Phan Chí Thanh.
Phan Chí Thanh không thèm liếc nhìn Thiền Minh. Hắn cười thật to sau đó nhìn sang Trần Chiến. Ma khí trên người Phan Chí Thanh lại xuất hiện, hình bóng Ma Thần hiện ra, tay vung cự phủ. Một phủ đánh xuống, hư ảnh Đại Phật b·ị đ·ánh thành từng mảnh như thuỷ tinh vỡ, sau đó biến mất. Thiền Minh miệng phun máu tươi, cự phủ theo thế đánh xuống bổ lên người Thiền Minh. Thiền Minh lại một lần nữa b·ị đ·ánh lún vào lòng đất.
Ánh mắt của Phan Chí Thanh vẫn chưa từng nhìn về Thiền Minh, hắn vẫn chỉ chú ý đến Trần Chiến.
"Trọng thương? Yếu vậy sao?" Phan Chí Thanh cười cười. "Chắc ngươi cũng đoán được?"
Trần Chiến im lặng không trả lời, hắn vẫn đang cảnh giác Phan Chí Thanh.
"Cực hạn của chúng ta! Nơi này như một lồng giam, giam giữ chúng ta, không cho chúng ta tiến bước. Chỉ đến đây là hết!" Phan Chí Thanh cười cười, trong giọng nói của hắn mang theo chua chát.
Hắn là thiên tài của thế giới này, tuổi thọ của hắn cũng đã hơn trăm năm, nhưng vẫn là một thanh niên, thực lực này của hắn, cách đây hơn bảy mươi năm, hắn đã đạt đến rồi, nhưng đến bước này là dừng, không thể tiến hơn nữa.
"Ta từng suy đoán, có lẽ do Vương biến mất, nên thế giới này đã tự động bảo hộ chính mình. Nó tự phong bế bản thân!" Phan Chí Thanh như tự thuật.
Trần Chiến nhíu mày, hắn cảm giác Phan Chí Thanh như đang bị điên. Tại sao lại nói với hắn những chuyện này?
"Ta đã từng là thiên tài của một tông môn, hai mươi bảy tuổi đạt đến Thần Cấp, ba mươi ba tuổi đạt đến Thần Cấp hậu kỳ, sau đó mười năm..." Phan Chí Thanh giọng như tự giễu tự thuật lại chính mình.
"Vẫn giậm chân tại chỗ... Ha ha ha!" Phan Chí Thanh cười lớn. "Buồn cười không? Ta từng tự nghĩ mình sẽ là người phá vỡ giới hạn của thế giới này, sẽ phi thăng, từng nghĩ đến phía trên Địa Tinh còn một thế giới cao tầng hơn. Ta phấn đấu, mười năm... ta vẫn giậm chân, ta không tin tà, ta nghĩ do ta không cố gắng. Mười năm tiếp theo... ta vẫn như vậy!"
"Thần cấp... hậu kỳ!" Thiền Minh run rẩy bò ra khỏi hố. Vừa nghe được thực lực của Phan Chí Thanh, hắn run rẩy, không ngờ tên này từ lâu đã mạnh đến mức này, vậy hơn bảy mươi năm qua, hắn đạt đến thực lực kinh khủng cỡ nào. Thiền Minh im lặng, tiếp tục nằm sấp giả c·hết.
"Cổ tịch của thế giới này, là do con người viết ra, vậy nên nhiều thứ, rất nhiều thứ đều không có. Ta may mắn tìm được chân lý của thế giới này." Phan Chí Thanh ánh mắt sùng bái nhìn lên bầu trời.
"Ma khí, thế giới này vốn dĩ là tu la tràng, ma khí mới là chí cao của thế giới này." Phan Chí Thanh ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết khi nói đến ma khí
"Ma khí nơi đó có rất nhiều thông tin, ta đã đạt được một trong số đấy! Có một tin tức mà ta biết được, đó là từ ngày Vương biến mất, linh khí tràn vào thế giới này, Địa Tinh tự mình làm ra một vòng bảo hộ, chờ ngày Vương trở lại. Có lẽ đó là lúc giới hạn được tháo dỡ."
Trần Chiến càng nhíu mày, tu la tràng, hắn biết, nhưng Vương là sao? Chuyện này hắn không hề biết được, hắn biết được tu la tràng là từ ý chí của tiền nhân thông qua linh hồn truyền thừa nói cho hắn biết. Quả thật không có cổ tịch nào ghi lại chuyện này, chỉ có miệng truyền miệng và linh hồn truyền thừa mới có, nhưng phải là cực kỳ xa xưa mới được.
"Ngươi đang kỳ quái, tại sao ta lại nói với ngươi đúng không?" Phan Chí Thanh cười hắc hắc, ánh mắt của hắn lúc này lại như một đứa trẻ đang phát hiện ra một chuyện rất là lý thú.
"Ngươi có thấy kỳ quái không? Thế giới này, Thần cấp hậu kỳ rất nhiều, nhưng đạt đến cực hạn và vượt qua nó, cực kỳ hiếm thấy, kể cả trong lịch sử. Có lẽ hiện tại, chỉ có ta và ngươi. Ta rất cô đơn, hôm nay gặp ngươi ta rất sảng khoái. Cực kỳ sảng khoái!" Phan Chí Thanh lại cười to.
"Ta truy cầu cực hạn, có lẽ ngươi cũng truy cầu cực hạn, nhưng thế giới sẽ rất buồn nếu chỉ có truy cầu mà không có đối thủ, ngươi là đối thủ mà ta cần!" Phan Chí Thanh ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn Trần Chiến.
"Ta hy vọng ngươi đi cùng ta đến lúc thế giới này mở ra cực hạn, chúng ta lại tái chiến!"
Phan Chí Thanh vốn dĩ là cuồng nhân chiến đấu, cuộc sống của hắn chỉ có chiến đấu và truy cầu cực hạn mang lại niềm vui cho hắn. Nhưng từ khi hắn đạt đến cực hạn của thế giới này, cuộc sống của hắn trở nên buồn tẻ. Không thể mạnh hơn, không có đối thủ. Hắn phải giả yếu ớt hoặc chỉ mạnh hơn một chút để đùa với kẻ khấc, nhưng vẫn không thú vị bằng chiến đấu hết sức. Cuộc sống dần dần trở nên buồn tẻ, hắn đắm chìm trong nghiên cứu, tìm kiếm Vương của hắn. Hắn tìm những thú vui khác để quên đi nỗi buồn.
Hôm nay một trận chiến với Trần Chiến, hắn tìm lại được khoái cảm chiến đấu của bản thân. Điều này làm hắn cực kỳ yêu thích Trần Chiến.
Phan Chí Thanh nhìn sang Thiền Minh, ánh mắt lạnh lẽo.
"Biến đi lừa trọc, hôm nay không phải ta đang vui, ngươi đ·ã c·hết chắc!"
Trần Chiến lúc này mới nhìn về Thiền Minh, thầm nghĩ tên này tụng kinh đến ngu muội rồi. Chiến đấu cực hạn cũng không nhìn ra, những người vượt qua cực hạn nào dễ dàng mất sức chiến đấu đến như thế, thế mà tên này còn nhảy vào, không đ·ánh c·hết hắn đã là may mắn.
Trần Chiến lườm Phan Chí Thanh, hắn vẫn im lặng không nói lời nào. Chớp mắt Trần Chiến biến mất, đi đến bên cạnh Trọng Lâm. Lúc này cả đám vẫn còn đang hôn mê.
Nhìn Trần Chiến quan tâm đến Trọng Lâm. Phan Chí Thanh bỗng nhiên cười cười.
"Này Chiến Thần, đó là đệ tử của ngươi?" Phan Chí Thanh dò hỏi.
"Chưa! Nhưng qua hôm nay sẽ là như thế!" Trần Chiến khẳng định.
"Tốt tốt! Ta và ngươi đánh nhau cũng không phân được thắng bại. Cùng chơi trò chơi đi!" Phan Chí Thanh vỗ tay.
Trần Chiến nhíu mày, hắn không tiếp lời này. Trò chơi? Ai rảnh mà chơi chứ.
"Ta rất khoái trò nuôi dưỡng đệ tử. Tông môn ta không có, nhưng một đám hiếu chiến thì có, ngươi nuôi dạy đệ tử của ngươi, ta nuôi dạy lính của ta, rồi cho tụi nó đánh nhau, xem ai dạy dỗ đệ tử tốt hơn!" Phan Chí Thanh cười đắc ý, hắn tìm ra được trò chơi mới, và tìm ra người đủ trọng lượng để chơi với hắn.
"Không hứng thú!" Trần Chiến khẳng định.
Phan Chí Thanh ánh mắt bỗng lạnh lẽo, sát khí dâng lên.
"Không cho ngươi từ chối. Ta đã quyết, bằng không ta g·iết sạch người nơi này!"
Một giây trước còn cười nói, một giây sau đã nổi sát ý. Phan Chí Thanh là người điên chính hiệu.
Trần Chiến đau đầu. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
"Tốt, vậy xem như ngươi đồng ý. Thời gian thi đấu..." Phan Chí Thanh suy nghĩ một lát.
"Khi nào ta thích thì ta cho người tìm đệ tử của ngươi đánh một trận! Hy vọng hắn không b·ị đ·ánh hết! Ha ha!"
Nói xong Phan Chí Thanh không chờ Trần Chiến trả lời, ma khí dâng lên, kéo hết toàn bộ người của hắn biến mất, bao gồm cả Nguyễn Bân đang b·ất t·ỉnh và lão quản gia Phan Đào.
"Tên điên!" Trần Chiến lắc đầu ngán ngẩm.
Đệ tử thì chưa nhận, nhưng kẻ thù thì hắn đã giúp đệ tử kéo một mớ!
Trần Chiến thầm cười cười nhìn Trọng Lâm. Trọng Lâm đang hôn mê nhưng bỗng nhiên run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra trên đầu!
...
p/s1: mời các bạn đọc chương sớm nhất tại: https://vtruyen.com/truyen/ta-biet-vo
p/s2: end arc nhé. Mai ta bắt đầu bận rộn lại liên tục, nhưng ta sẽ đảm bảo ngày 1 chương, hôm nào có thời gian sẽ 2 chương. Hy vọng các đạo hữu vẫn ủng hộ ta! Cảm tạ tất cả mọi người đã luôn ủng hộ ta trong thời gian qua.