Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 75: Sư đồ (2)




Chương 75: Sư đồ (2)

Trở về Trọng Gia, Trọng Lâm lập tức quay lại phòng luyện tập. Bây giờ, phòng của hắn đã chuyển thành võ đường rồi, căn phòng bí mật của cha hắn, cũng đã trở thành phòng ngủ của hắn.

Trọng Lâm lần nữa nội thị cơ thể của hắn. Kinh mạch săn chắc, cường độ cơ thể lại tăng lên một mức cực kỳ cao. Ngoại tu võ giả dưới Đấu Thiên được chia làm ba cấp: Sơ Kỳ, Trung Kỳ và Hậu kỳ. Về phần sức mạnh, cũng không rõ ràng mức nào là mức trung kỳ, mức nào là mức hậu kỳ, người khác chỉ phân chia như vậy ước chừng theo thực lực của Luyện Huyết, Luyện Cốt và Luyện Tạng. Riêng cấp bậc đầu tiên, Luyện Thể vẫn như vậy, võ giả bước đầu tiên đều là luyện thể, dù là ngoại tu hay nội tu võ giả, đều phải bước qua Luyện Thể.

Trọng Lâm ước lượng sức mạnh nhục thân của mình, khoảng chừng đã là nửa bước Trung Kỳ, tức là gần bước vào Luyện Cốt cảnh hoặc cấp 7 của Địa Tinh.

Nhưng nếu so sánh với Luyện Cốt cảnh hoặc Cấp 7 Chức nghiệp giả, hắn vẫn kém một đoạn. Nhưng cũng xem như quái vật rồi, vì nếu đo lường sức mạnh hiện tại của Trọng Lâm, chỉ là nửa bước Cấp 4, hắn còn thiếu một chút nữa. Nhưng nếu á·m s·át cấp 6, chỉ cần sơ ý hắn có thể miễu sát.

Trọng Lâm vẫn nhíu mày, hắn lúc này cũng có phần không hài lòng. Bởi vì, hiện tại hắn không biết phải đi tiếp như thế nào. Con đường của hắn hiện tại, quá khác so với hắn tại Địa Tinh. Là tốt hay xấu, hắn không biết, nhưng hắn hiện tại so với hắn lúc trước cùng cấp, mạnh mẽ hơn không chỉ một hai lần, mà là một trời một vực. Nhưng mà, điều này hắn không thích, bởi vì hắn không biết tại sao hắn lại trở nên như vậy. Có lẽ hệ thống hiểu, nhưng Tiểu Trí hiện tại đã hôn mê, không ai giải đáp cho hắn. Hắn như một kẻ mù đang mò đường trong bóng tối.

Và một điều quan trọng hơn, hắn không biết lúc này nội khí trong cơ thể mình gọi là cái thứ gì. Đen ngòm, khí huyết cũng một màu đen. Như vậy là sao? Hắn hoàn toàn không biết. Một màu đen huyền bí và nồng nặc mùi ma khí, nhưng lại không giống ma khí, không có khí tức bạo ngược, chỉ có âm lãnh. Trái ngược hoàn toàn với linh khí nóng rực và đau rát khi tiếp xúc, ma khí lại đem đến cho Trọng Lâm cảm giác rét lạnh, nơi ma khí đi qua như bị một tảng băng áp lên. Lạnh đến tê buốt.

"Cái này có còn gọi là ma khí?" Trọng Lâm trăm ngàn câu hỏi, nhưng lúc này không ai giải đáp được cho hắn.

Lúc này Trọng Lâm thử đánh vài quyền, kình phong như lưỡi đao sắc bén, liên tục đánh lên vách tường vang lên tiếng kim loại.

"Keng! Keng!"

Trọng Lâm nhíu mày, hắn nhìn nắm tay của hắn.

"Cái này..."

Linh khí không dùng được!!!

"Bốp! Bốp!" Mấy tiếng vỗ tay vang lên.

"Giỏi lắm nhóc con, ta mới đi có mấy hôm, ngươi đã cưỡi hoả tiễn đuổi theo. Kiểu này, chắc ngươi sẽ cho ta dưỡng già sớm quá!"

Trọng Cường từ ngoài đi vào, hắn đã quan sát một lúc. Nhìn thấy Trọng Lâm dừng lại, hắn mới bước vào. Nụ cười vẫn luôn nở trên môi hắn, nụ cười tự hào. Con của hắn, hiện tại đã gần đuổi kịp hắn, dù nhìn bên ngoài chỉ là một tên cấp 3, nhưng đánh với cấp 5 có lẽ không thành vấn đề.



"Cha! Người đến khi nào thế?" Trọng Lâm cười cười, thu liễm lại khí tức.

Trọng Lâm lúc này lại như một tên học sinh thực thụ, gương mặt non nớt và tuổi trẻ, khí tức thu liễm không còn một chút ma khí hay sát khí nào. Và một điều quan trọng nữa, khí tức và cảm xúc hay tức giận của hắn, biến mất hoàn toàn, hắn luôn có thể tỉnh táo. Trước kia dù bình thường, nhưng Trọng Lâm luôn cảm thấy một sự bực bội rất khó chịu trong lòng, nhưng hiện tại, không có!

Vì sự bực bội đó, một khoảng thời gian dài, Trọng Lâm không giống người, chỉ giống tảng băng, cự người ngàn dặm. Mày luôn nhíu lại, ánh mắt khó chịu đăm đăm, người lạ chỉ cần nhìn vào là muốn tránh xa. Hiện tại Trọng Lâm đã giống như một người bình thường, cảm xúc khống chế tuyệt đối.

"Nhìn con thoải mái nhỉ, nhưng mà có tâm sự?" Trọng Cường đã phát hiện từ lâu, nhưng lúc này hắn mới dò hỏi.

Trọng Lâm gật gật đầu. Trọng Cường đã tu luyện công pháp Vẫn Tinh Động Thiên, nên Trọng Lâm không ngại nói ra.

"Không dùng được linh khí?" Trọng Cường cũng nhíu mày.

Nếu vấn đề khác hắn cũng có thể giúp đỡ Trọng Lâm, dù gì hắn cũng là chức nghiệp giả cấp 8. Nhưng nếu dính đến vấn đề huyền ảo này, hắn xin chịu thua. Kể cả gia tộc họ Trọng, cũng xin thua mà thôi.

"Haizzz, ta thật sự đã già, cứ ngỡ giúp được con, dù gì kinh thư của nhà họ Trọng, ta không nói đọc hết, nhưng cũng gần hai phần ba là ta đã đọc qua. Nhưng trường hợp của con, ta thật sự không giúp đỡ được. Vì chính ta cũng phải mò mẫm."

Trọng Lâm không nói ra ma khí, hắn chỉ nói hắn không dùng được linh khí. Vì hắn biết có nói ra chỉ khiến cha hắn lo lắng mà không giúp được gì, như vậy khiến cha hắn khó chịu mà thôi. Vậy nên không nói thì hơn.

"Không sao, chuyện của con, con tự xử lý được!" Trọng Lâm mỉm cười.

Cảm giác được quan tâm thật ấm áp, dù cha không giúp được cho hắn, nhưng cũng đủ cho hắn cảm giác ấm áp của tình thân.

"Luyện tập một chút chứ cha?" Trọng Lâm cười cười.

Trọng Cường cười ha hả. "Nhóc con, mới mấy hôm đã tự tin như thế?"

Trọng Cường từ từ cởi áo ra, khoe ra thân thể cường tráng của bản thân. Cơ bắp săn chắc như thép nguội, bình thường cha hắn luôn mặc áo dài tay để che kín thân thể, nhìn cha hắn mặc dù rất lạnh lùng, nhưng mấy ai biết cha hắn có thân thể cơ bắp đáng sợ như thế này chứ.

"Tốt!" Trọng Lâm cười cười.



Thân pháp, quyền pháp, Trọng Lâm cùng Trọng Cường chiêu đối chiêu. Cả hai đều không dùng đến linh khí, nội khí, chỉ đơn thuần đối chiêu. Một lúc sau, hai cha con cùng nằm thở phì phò.

"Thật sảng khoái, haha, lâu rồi ta mới được tập luyện sảng khoái thế này!" Trọng Cường cười rất sảng khoái.

Hắn có mơ cũng không mơ tới có ngày cùng con mình tập luyện như thế này. Hắn chỉ luôn nghĩ có thể hắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con hắn học võ, chứ chưa từng nghĩ cả hai sẽ đối luyện như thế này.

"Ha ha! Cha, về sau cha dự tính thế nào?" Trọng Lâm cười hỏi. Hắn cũng không muốn cha hắn rời đi tiếp. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, nếu không phải cha hắn gặp Trần Chiến, có lẽ cha hắn đ·ã c·hết rồi. Võ học của thế giới khác, đó không phải là chuyện đùa.

"Chờ xong chuyện của con, có lẽ ta lại rời đi!" Trọng Cường ngồi dậy, tay nắm chặt lại.

"Chuyện của con? Chuyện gì chứ? Mà sao cha không ở lại đi, vừa về không bao lâu!" Trọng Lâm khó chịu.

"Không thể, thù của gia tộc, ngày nào chưa báo, lòng ta chưa an tĩnh lại được!"

"Nhưng mà, nơi này còn có gia đình của cha đấy!"

Trọng Cường bất chợt im lặng. Trọng Lâm nói đúng, nơi này còn có gia đình của hắn, hắn đã chịu nỗi đau mất đi gia đình, rồi chính bàn tay của hắn đã gây dựng lại một gia đình mới, nếu hắn mất đi, chẳng phải Trọng Lâm cũng phải cảm nhận cảm giác như hắn lúc trước. Ham muốn báo thù của hắn chợt vơi đi một nửa.

"Dù cha có làm gì, thì vẫn còn con, vẫn còn gia đình phía sau. Nếu một ngày cha mất đi, cha nghĩ con sẽ thế nào? Còn có mẹ nữa? Mẹ sẽ ra sao nếu không có cha?" Trọng Lâm càng nói càng khó chịu, hắn nhất định không muốn cha hắn rời đi.

"Nhưng mà...!" Trọng Cường do dự.

"Con trai của ngươi nói đúng, ngươi không nên rời đi, võ học của ngươi quá lộ liễu, rất dễ b·ị b·ắt, còn có, sau hôm nay, có lẽ ta sẽ dẫn Trọng Lâm rời đi, ngươi nên ở lại trông coi vợ của ngươi thì tốt hơn."

Trần Chiến từ bên ngoài bước vào, chẳng ai phát hiện được. Chỉ thấy Trần Chiến đã bước vào căn phòng này, mặc dù cửa phòng vẫn đang đóng kín.

"Ngươi...làm sao vào được trong này!" Trọng Cường nghiêm mặt cảnh giác.

Trần Chiến ánh mắt nhìn chằm vào Trọng Lâm.



"Ngươi ra ngoài đi!" Trần Chiến ra lệnh cho Trọng Cường.

"Ta...!" Trọng Cường ngàn vạn lần không muốn. Tên này quá nguy hiểm, không biết hắn sẽ làm gì Trọng Lâm, mặc dù hắn nói hắn muốn nhận Trọng Lâm làm đệ tử, nhưng ai biết được có thật hay không.

Trọng Cường không suy nghĩ như vậy không được, vì lúc này, trên người Trần Chiến, sát khí hiện ra, sát khí của Trần Chiến quá nặng, khiến cho mọi người xung quanh trở nên khó thở.

"Ta muốn g·iết người, thì ở đây không ai sống sót cả! Ta chỉ có chuyện riêng muốn nói với hắn, ngươi ra ngoài. Nếu không phải ngươi là cha hắn, ngươi đã biến mất từ lâu rồi!" Ánh mắt của Trần Chiến càng lúc càng lạnh.

Trọng Cường nghiến chặt răng, ráng đè nén cảm giác khó chịu xuống.

"Cha, ra ngoài đi! Chuyện nơi này, người không quản được đâu!" Trọng Lâm mỉm cười với Trọng Cường.

"Nhưng mà..."

"Tin tưởng con, ra ngoài chờ đi, có lẽ không lâu đâu!"

"Hừ!" Trọng Cường hừ lạnh liếc nhìn Trần Chiến.

Trần Chiến vẫn không đoái hoài đến Trọng Cường, chỉ nhìn Trọng Lâm.

Ầm!!!

Cánh cửa phía sau đóng sầm lại.

Trần Chiến lúc này mới mở miệng, cùng Trọng Lâm đối thoại.

"Ngươi là ai!" Đây là câu nói đầu tiên của Trần Chiến

Sát khí của Trần Chiến hoá thành thực chất, như một tên đao phủ đang lăm lăm thanh đao trong tay, chuẩn bị một đao bổ xuống Trọng Lâm.

"Khí tức thật kinh khủng... đây là thần cấp!" Trọng Lâm đã âm thầm cảnh giác, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến như vậy.

Ánh mắt của Trần Chiến trở nên đỏ ngầu! Sát phạt, lạnh lùng, uy nghiêm!

"Ta là... Trọng Lâm!" Trọng Lâm gian nan mở miệng.