Chương 8: Võ Đạo Địa Tinh (2)
"Đại ca, tại sao lại phải g·iết luôn hai tên kia?" Một tên đàn em của Văn Dũng tò mò.
Ánh mắt của Văn Dũng thì vẫn luôn nhìn cằm chằm vào Dương Thiến. Nếu không phải kế hoạch không cho phép, thì có lẽ hắn đã g·iết luôn Dương Thiến.
Hắn vốn dĩ có tương lai tốt đẹp tại nhà họ Dương. Hắn vốn xuất thân thấp kém. Được Dương Kỳ Vũ nhận nuôi, hắn coi đó là kỳ ngộ của đời hắn. Hắn luôn cố gắng vươn lên trong nhà họ Dương, hắn không muốn trở lại làm cô nhi bần cùng nghèo khó như trước kia. Từ đó, Văn Dũng trở thành cánh tay đắc lực cho nhà họ Dương, leo lên tổng quản gia của cả gia tộc. Những sự vụ lớn nhỏ trong nhà, ngoài Dương Kỳ Vũ và các con của Dương Kỳ Vũ, thì hắn nắm quyền lớn nhất. Sau nhiều lần nếm trải quyền lực, tiền bạc và danh vọng. Lòng tham của hắn càng lúc càng lớn, hắn không cam chịu, hắn cảm thấy tài năng của hắn càng có thể làm nhiều viẹc lớn hơn nữa. Tham vọng càng lúc càng nhiều, từ từ khiến cho Văn Dũng càng lúc càng biến chất. Hắn bắt đầu nhúng tay vào phần tối của xã hôi, lén lút thu nhận các tên đầu đường xó chợ, tự gây dựng quyền lực của mình, mong muốn một ngày vượt qua nhà Dương. Trong tay hắn cũng đã nắm sẵn một phần quyền lực của nhà họ Dương, và hắn cũng muốn thâu tóm luôn nhà họ Dương.
Mọi việc tiến triển vẫn thuận lợi, hắn cảm thấy quyền lực, tiền bạc và địa vị càng lúc càng nắm trong tay, thì lúc này kế hoạch của hắn bại lộ. Nhà họ Dương phát hiện và muốn g·iết hắn, để rửa mối ô nhục cho gia tộc. Bởi vì hắn dùng danh dự của nhà họ Dương để hoạt động trong phần tối của xã hội, dùng địa vị tổng quản nhà họ Dương mà thu mua lòng người. Khiến cho người khác nghĩ rằng, những hoạt động phạm pháp của hắn là của nhà họ Dương. Điều này đã khiến cho nhà họ Dương một phen điêu đứng, bị cơ quan điều tra, bị đối thủ t·ấn c·ông tài chính của công ty nhà họ Dương, cổ phiểu tập đoàn bị giảm sút. Nhà họ Dương chưa kịp đem Văn Dũng ra lột da nấu cao thì Văn Dũng đã t·ẩu t·hoát.
Văn Dũng sau khi bỏ trốn đã tiếp tục con đường tà đạo của mình, gom góp đàn em, và nuôi ý định báo thù nhà họ Dương. Hắn cho rằng tương lai của hắn đã bị nhà họ Dương phá huỷ.
"Ra ngoài thành, chuẩn bị kế hoạch bước tiếp theo" Văn Dũng lạnh lùng ra lệnh. Chiếc xe đen lao v·út ra bên ngoài ngoại ô của thành phố.
...
"Chuyện này tao cần lời giải thích đó Lâm. Bỗng nhiên mày biết võ, là cao thủ võ thuật?" Lý Dương ngồi bên cạnh Trọng Lâm, đối diện là Hồ Đại.
Trọng Lâm cũng nhức đầu, không biết giải thích thế nào? Không lẽ nói rằng Trọng Lâm hiện tại đ·ã c·hết, còn ta là Trọng Lâm đoạt xá? Thật là phiền phức.
"Thật ra tao vẫn luôn tập luyện, chỉ là mày không biết mà thôi" Trọng Lâm trả lời qua loa vấn đề của Lý Dương, rồi nhìn Hồ Đại. "Còn anh bạn Hồ Đại này, có lẽ nên cho tôi lời giải thích chứ nhỉ?"
Trọng Lâm vẫn canh cánh, tên này tự nhiên lao ra đánh mình một trận, dù biết là không có ác ý. Nhưng ăn một trận đòn, Trọng Lâm vẫn khó chịu trong lòng.
"Ha ha, mình xin lỗi, thật sự là ngứa tay, nên ra tay với cậu, nhưng mà..." Hồ Đại xoắn xuýt một trận, liếc liếc Lý Dương.
Trọng Lâm nhìn ra vấn đề, có lẽ tên này không muốn nói khi có Lý Dương. "Không sao, đây là bạn thân của tôi, chẳng có gì phải giấu cả."
"Được rồi! Vậy tớ hỏi câu này. Cậu biết cổ võ chứ?" Hồ Đại trực tiếp hỏi thẳng.
"Cổ võ? Là cái gì?" Trọng Lâm ngạc nhiên? Thời đại này còn có cả cổ võ? Hay là một môn phái cổ truyền nào đấy?
Hồ Đại thấy Trọng Lâm bất ngờ hỏi ngược lại. Hồ Đại nhớ lại Trọng Lâm bảo rằng mình là tán tu, lúc này Hồ Đại chắc chắn Trọng Lâm là tán tu thật. Nhưng kỳ quái, hắn là tán tu sao lại biết cổ võ.
"Cổ võ là một thế hệ võ thuật được truyền thừa từ xa xưa. Đến nay vẫn còn, nhưng..." Hồ Đại giải thích cho Trọng Lâm.
"Khoan... Cổ võ được truyền thừa? Hiện tại chẳng phải là không có võ thuật, võ chỉ là thể thao? Không phải như vậy sao?"
"Thể thao?" Hồ Đại cười cười, có lẽ đây là tâm lý của người thế giới bên ngoài. Hay còn gọi là phần sáng mà dân chúng biết."Sai rồi, ngoài cổ võ, còn có rất nhiều thứ, như Dị Năng, Ma pháp sư, Quỷ Linh... rất nhiều hệ thống khác nhau. Các người tin ma pháp có thật chứ?
Lý Dương trợn mắt, hắn nghe thấy gì đây? Cái gì Ma Pháp Sư, cái gì Quỷ Linh... Cái thứ quỷ gì nghe cứ như trong các quyển tiểu thuyết vậy?
Trọng Lâm cũng không ngoại lệ, hắn bất ngờ, ở đây còn có mấy thứ này, nhưng sao chưa bao giờ nghe thấy.
Nhìn cả hai đang ngẩn ra, Hồ Đại càng chắc chắn hai tên này không biết gì hết.
"Thật sự không biết? Mình thắc mắc không biết Trọng Lâm học võ ở đâu mà không biết những thứ này" Hồ Đại nghi hoặc nhìn Trọng Lâm.
"Thật sự không biết và cũng chưa từng nhìn thấy." Trọng Lâm lắc đầu, khẳng định mình không biết.
"Địa Tinh chia làm năm khối, cái này chắc biết chứ?" Hồ Đại hỏi thăm, hy vọng không gặp ngớ ngẩn không biết chuyện này.
Trọng Lâm và Lý Dương gật gật đầu.
"Dị Năng là những người có khả năng sử dụng các loại năng lực khác nhau, quốc gia chúng ta có cổ võ và dị năng, một số ít pháp sư và vài chức nghiệp khác. Dị năng và cổ võ phân phối khá nhiều ở đại lục phía đông, phía tây là Ma Pháp Sư và Quỷ Linh, phía nam là pháp sư và thần điện, phía bắc là cổ võ, hoàn toàn cổ võ, không có thứ khác, nếu có thì cũng giấu đi, vì nếu bị phát hiện thì đám dân phương bắc coi là mọi rợ và đ·ánh c·hết. Còn trung tâm đại lục, tụ hội toàn bộ, các loại chức nghiệp nào cũng có. Và đặc biệt, khu vực trung tâm còn nghe nói có thánh địa, và bọn họ tu tiên. Trong đó mình hiểu rõ nhất là Cổ Võ, Dị Năng Giả, Ma Pháp Sư, và Thần Điện, các chức nghiệp khác chỉ biết sơ bộ, còn tu tiên, mình hoàn toàn chẳng biết gì cả." Hồ Đại giải thích cho Trọng Lâm và Lý Dương. "Cổ võ thì như Trọng Lâm và mình, sử dụng võ thuật thuần tuý. Dị Năng là người bẩm sinh có năng lực đặc biệt như phóng hoả, phóng thuỷ, độn thổ... Ma Pháp Sư thì biết điều khiển lửa nước gió v.v... Thần Điện thì thờ phụng thần linh, và kêu gọi thần linh ban cho năng lực để chiến đấu."
Trọng Lâm bỗng giật mình, Vẫn Tinh Động Thiên cũng có a, đây không phải là Linh Năng Giả gọi chung sao. Tại Vẫn Tinh Động Thiên, không có mấy chức nghiệp kia, chỉ có Võ Giả và Linh Năng Giả, điều khiển lửa gió nước hay làm bất kỳ cái gì đều liên quan đến linh khí, và bọn họ đều được gọi chung là Linh Năng Giả, nhưng là Linh Năng Giả hậu thiên và Linh Năng Giả Tiên Thiên. Hậu Thiên là người về sau tập luyện và điều khiển được linh khí gọi là Hậu Thiên. Còn Tiên Thiên là bẩm sinh đã có.
"Toàn bộ đều được chia làm 9 cấp. Từ cấp 1 đến cấp 3 là Sơ cấp, từ cấp 4 đến cấp 6 là Trung cấp, và 7 đến 9 là Cao Cấp. Trên Cao Cấp có có một cấp được gọi là Thần Cấp. Đến cấp bậc này được xem như thần tiên trong loài người, cả Địa Tinh, cũng có trên mười Thần Cấp. Đó là mặt nổi, còn giấu đi bao nhiêu Thần Cấp thì mình cũng không biết. Như Trọng Lâm hiện tại được xem như là chuẩn cấp 1, vẫn chưa hẳn là cấp 1."
Trọng Lâm phát hiện khá giống với Vẫn Tinh Động Thiên. Cấp 1 đến 3 có lẽ tương đương với Luyện Thể Cảnh, 4 đến 6 tương đương với Luyện Huyết Cảnh, 7 đến 9 là Luyện Cốt Cảnh. Sau đó là Luyện Tạng Cảnh. Chỉ cần bước vào Luyện Tạng Cảnh, đã có thể xem như thần tiên trong phàm nhân, hầu như không thể bị bất kỳ v·ũ k·hí nào thương tổn được bên ngoài.
"Đó là cơ bản nhất về các chức nghiệp của Địa Tinh. Các quốc gia khác mình không biết thế nào, còn ở nước mình, Dị Năng do quốc gia quản lý, Cổ Võ do các Cổ Tông quản lý. Các chức nghiệp khác, đều có một chút, nhưng đều thuộc quản lý của Cục Dị Năng. Kể cả Cổ Tông, cũng phải chịu một phần quản lý của Cục Dị Năng. Chỉ cần là có hại cho dân thường thì sẽ bị xử lý. Cổ Tông chỉ xử lý Cổ Võ Giả, còn Dị Năng xử lý toàn bộ. Vậy nên Trọng Lâm, cậu cẩn thận, nếu là tán tu thì nên đăng ký xác nhận ở Cổ Tông, nếu không sẽ bị xử lý như kẻ lạc đàn. Bị cầm tù hoặc g·iết, tuỳ theo mức độ."
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Trọng Lâm ngạc nhiên. Hắn hoàn toàn không hiểu, tại sao lại nghiêm khắc như vậy. Tu luyện không phải tự do của mỗi người hay sao?
"Nghiêm trọng? Không nghiêm trọng đâu, cậu không thấy là trong thế giới phàm nhân, không ai biết về những thứ này à? Phàm nhân chiếm 99% dân số, cò lại 1% là các chức nghiệp, nhưng chỉ cần một người có chức nghiệp cường đại, có thể đồ sát toàn bộ một thành phố chỉ trong một ngày, Thần cấp thì có lẽ một quốc gia trong một ngày, nếu không ước thúc thì có lẽ loạn hết cả lên rồi, còn đâu cho cả đám ngồi đây tán chuyện." Hồ Đại cười cười giải thích.
Lý Dương càng lúc càng cảm thấy mình lạc lỏng. Hắn thầm nghĩ: " Trời ạ, con xuyên không sao? Đây là đâu, ma pháp, dị năng... toàn bộ chỉ có trong truyện tranh hoặc tiểu thuyết mà thôi. Sao bây giờ... Con muốn về nhà, thế giới bên ngoài nguy hiểm quá!!!"
Lý Dương nhớ trong tiểu thuyết có các tình tiết như một ma đầu đồ sát cả thành để tu luyện, hắn tưởng tượng có một ngày, bỗng nhiên xuất hiện một tên rồi nói"Máu của ngươi tốt cho ta tu luyện" và thế là mạng hắn ô hô ai tai. Hắn rùng mình, mồ hôi rịn ra trên trán. Nguy hiểm, thế giới này nguy hiểm quá!
Trọng Lâm thấy Lý Dương bất thường, dò hỏi "Dương, mày bị sao thế? Bị bệnh à?"
"Không không, tao muốn về nhà, thế giới bên ngoài nguy hiểm quá" Lý Dương mặt mày nhăn nhó nhìn Trọng Lâm.
"Mày sợ?" Trọng Lâm cười cười. Hắn thì không thấy nguy hiểm. Hắn thấy thật thú vị, hắn không là người cô đơn. Thế giới này còn có điểm đặc sắc.