Chương 83: Dã tâm của Vân Trọng Nguyên
"Này, hôm nay đi đâu giải toả đi!" Hồ Đại vừa đi vừa hỏi Trọng Lâm.
"Giải toả cái gì?" Trọng Lâm ngơ ngác.
"Là đi chơi a! Đi dạo ngắm cảnh, đi tán gái, đi uống bia..." Hồ Đại liệt kê ra một đống thứ.
"Đúng đúng! Đi chơi đi, tao cũng rất ít khi đi. Hôm nay giải toả một bữa!" Lý Dương hứng thú.
Lý Dương là con mọt sách, hắn cũng chẳng có tiền mà đi vui chơi. Hôm nay sống ký sinh ở đại gia, không nhân cơ hội đi sao được.
"Dừng dừng, bọn mày đang nói cái gì thế?" Trọng Lâm ngơ ngác.
"Thôi đi, không phải mày từng là thiếu gia ăn chơi trác táng còn gì!" Lý Dương biễu môi.
Trọng Lâm bất ngờ, tay chỉ vào mặt mình. "Tao? Thiếu gia ăn chơi?"
Trọng Lâm vội vàng lục lại ký ức của mình. Hắn phát hiện ra đúng là đã từng ăn chơi thật, nhưng không có trác táng a! Hắn chỉ là hay la cà quán net, thỉnh thoảng ra quán ven đường uống vài chai. Có thể đó là ăn chơi?
Trọng Lâm thật sự không biết từ ăn chơi nghĩa là gì! Kể cả hai đời Trọng Lâm, hắn cũng chưa bao giờ biết xài hoang phí là gì. Trọng Lâm Địa Tinh thì có cha là võ sư, sống theo nếp võ sư, chưa bao giờ tiêu xài hoang phí, mặc dù có nhà ngoại là đại gia nhất nhì thành phố Khánh Nha, còn Trọng Lâm Vẫn Tinh, nếu nói b·ị t·ruy s·át là một cuộc chơi, thì hắn chơi mười mấy năm không nghỉ rồi, hắn đã từng ước gì được nghỉ chơi.
"Mày thật sự không biết?" Hồ Đại nghi hoặc nhìn Trọng Lâm.
Trọng Lâm lắc đầu như trống bỏi. Lý Dương thì hoàn toàn không tin. Tên này hay đi đêm về muộn, thế mà không ăn chơi, còn chưa kể cái gia thế đồ sộ của hắn. Lý Dương là bạn thân cũng không tin. Hồ Đại thì càng không tin.
"Cứ đi đi, coi chừng lòi đuôi!" Hồ Đại cười hắc hắc.
Thật sự Trọng Lâm chỉ muốn đi về tu luyện tiếp, Âm Quyển hắn vẫn chưa tu luyện. Hắn cũng đã nóng lòng muốn biết tu luyện Âm Quyển sẽ như thế nào. Nhưng mà nhìn Hồ Đại, có lẽ tên này có tâm sự, Hồ Đại hai ngày nay quá khắc khổ, còn trước đó có lẽ cũng đã rất mệt mỏi. Thôi thì cứ chiều bọn chúng.
...
Một buổi sáng, Trọng Lâm như khai mở tâm trí, một đống thứ lỉnh kỉnh hắn mang về, nào là máy tập chạy, tạ tay, tạ nâng... toàn những thứ để tập luyện. Thật sự một nhóm con trai mà nói đi mua sắm, chẳng có gì ngoài đồ thể thao. Nhưng Trọng Lâm được cảm nhận thế nào là đi mua sắm.
"Tiếp tục đi chơi chứ?" Hồ Đại phấn khích. Lần đầu tiên hắn rời đi sư môn được thoả thích thế này, rất nhiều thứ đồ hắn thèm muốn, nhưng chẳng có tiền mua, hôm nay được thổ hào bao, không phấn khích mới lạ.
Ting! Ting!
Đúng lúc này, điện thoại của Trọng Lâm vang lên. Là mail của Nguyễn Long gửi tới. Trọng Lâm nhíu mày. Hắn mở mail ra xem.
Trong mail là tin tức về Tỳ Ma Phái.
Trong trận chiến hôm qua, người của Vận Quốc cũng xuất hiện. Bắt được rất nhiều người của Tỳ Ma Phái, nhưng Giáo Chủ và Nhị Trưởng Lão hoàn toàn không có tin tức, không ai biết bọn chúng đi hướng nào. Nhưng may mắn bắt được một tên đệ tử nòng cốt, là Đại đệ tử của Đại Trưởng Lão.
Qua thu thập tình báo, Nguyễn Long thu thập được hướng đi tạm thời của Giáo Chủ là ra biển. Còn đi về hướng nào, thì hắn không biết, chỉ nghe nói là đi về phía thánh địa của Thất Đại Tu La.
"Thất Đại Tu La?" Trọng Lâm nhíu mày. "Hồ Đại, mày biết thứ này không?"
Hồ Đại cũng nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe về thứ này. "Hỏi sư phụ của mày xem, không chừng sẽ có thông tin."
Trọng Lâm gật đầu, nhưng cũng cười khổ, sư phụ hắn đi, không để lại phương thức liên lạc. Chỉ bảo Trọng Lâm đến lúc đấy hắn sẽ tìm Trọng Lâm.
Trọng Lâm lắc đầu. "Thôi bỏ đi, không liên quan đến tao, kệ nó. Bát quái mà thôi!"
Trọng Lâm không quan tâm đến tin bát quái đấy nữa, nhưng Hồ Đại thì vẫn nghi hoặc.
"Về đi!" Trọng Lâm quyết định đi về, hắn không muốn đi nữa.
"Tốt,chiều nay tao cũng sang nhà Dương Thiến, xem thử nàng ta thế nào rồi!" Lý Dương đồng ý.
"Còn mày? Tính đi đâu?" Trọng Lâm hỏi Hồ Đại.
"Về luyện tiếp, tao ở đây biết đi đâu?" Hồ Đại nhún vai.
"Vậy về thôi, cha tao cũng gọi tao sang nhà ngoại, không biết là có chuyện gì!" Trọng Lâm đồng ý.
Cha hắn cũng vừa mới gửi tin nhắn, bảo hắn sang nhà ngoại, có vẻ gấp gáp, không biết là chuyện gì.
"Tốt, vậy giờ về thôi!"
...
"Bố, như thế có quá sớm hay không?" Trọng Cường nhíu mày nhìn Vân Trọng Nguyên.
Vân Trọng Nguyên quyết định chuyển giao quyền lực cho Trọng Lâm.
"Lúc này không tốt thì còn lúc nào?" Vân Trọng Nguyên ngắt lời.
"Nhưng Trọng Lâm còn quá trẻ!" Trọng Cường mày nhíu càng chặt hơn.
Vân Trọng Nguyên lắc đầu. Vân Trọng Nguyên nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
"Lúc ta bằng tuổi nó, đã xông xáo khắp nơi rồi. Không còn sớm nữa. Còn có, ta đã già, cần một người kế tục. Nhưng con lo lắng cái gì? Chỉ là kế tục Vân Ám Vệ của ta thôi mà."
Vân Ám Vệ là q·uân đ·ội của Vân Gia, đội này do Vân Trọng Nguyên thành lập đã từ lâu, đây là đội chuyên giúp Vân Gia làm những việc không tiện lộ ra ánh sáng. Và còn có một điều quan trọng nữa, đội này bảo vệ an toàn cho Vân Gia.
"Nhưng con có biết ý nghĩa thật sự của đội Vân Ám Vệ?" Vân Trọng Nguyên cười cười.
"Không phải chỉ là đội quân bảo vệ riêng của gia tộc thôi sao?" Trọng Cường bĩu môi. Hắn không biết bố vợ hắn vẽ ra đội này làm gì, trong khi có thể bỏ tiền ra thuê là được, đằng này Vân Trọng Nguyên lại chi tiền để nuôi cả đội.
Đội Vân Ám Vệ gồm có hơn một trăm người. Một trăm người này, hoàn toàn trung thành với Vân Gia. Chỉ nghe lệnh từ Vân Trọng Nguyên, ngoài ra không nghe bất kỳ ai.
"Vân Ám Vệ là sức mạnh mà ta muốn dùng để đưa Vân Gia thành một Cổ Môn!" Vân Trọng Nguyên tung ra một câu nói nặng ký.
Đội Vân Ám Vệ yêu cầu gia nhập rất khắc khe, phải đạt được một trong hai điều kiện sau thì mới gia nhập được. Một có dị năng, hai đã từng tu luyện qua cổ võ. Hai điều kiện này, chỉ cần đạt được một cái, sẽ có điều kiện để gia nhập Vân Ám Vê. Sau đó Vân Trọng Nguyên sẽ xét duyệt gia thế, không phải t·ội p·hạm, không phải dạng cùng hung cực ác và thề trung thành với Vân Gia, sẽ được gia nhập Vân Ám Vệ.
Phúc lợi của Vân Ám Vệ rất đơn giản, bao nuôi toàn bộ cả gia đình và bản thân. Từ tài nguyên tu luyện đến tài chính cho gia đình, Vân Trọng Nguyên bao hết. Vậy nên rất nhiều người tranh giành gia nhập Vân Ám Vệ, nhưng số lượng cũng cực ít.
Trọng Cường nghe Vân Trọng Nguyên nói thì bất ngờ, không ngờ dã tâm của bố vợ lại lớn đến như vậy. Cổ Môn là truyền thừa, cực kỳ ít ỏi gia tộc thế tục trở thành Cổ Môn, mấy trăm năm qua, số lượng gia tộc thế tục có thể trở thành Cổ Môn đủ để đếm trên đầu ngón tay.
"Còn có, không phải con muốn trả thù Tiên Tông sao? Sức mạnh của hai cha con con là đủ à? Vân Ám Vệ sẽ là sức mạnh để con có thể thực hiện điều đó!"
"Bố..." Trọng Cường nghẹn ngào, không ngờ bố của hắn lại nghĩ đến việc này.
Vân Trọng Nguyên cười cười nhìn Trọng Cường. Vân Trọng Nguyên nhẹ nhàng nói:
"Trọng Kình Thiên dù sao cũng là huynh đệ của ta, cũng là thân gia của ta. Từ khi anh Thiên c·hết, ta luôn cảm thấy nợ anh ấy. Ta không có luyện tập được võ thuật như các con, cũng không có dị năng, không thể giúp gì được cho các con, không thể báo thù cho anh. Đây là điều ta cảm thấy buồn nhất. Vậy nên từ đó ta lập nên Vân Ám Vệ. Nhưng thứ kia ta không có, nhưng tiền ta không thiếu. Vốn dĩ vị trí này, là dành cho con. Nhưng bây giờ, ta quyết định giao cho Trọng Lâm, con không ý kiến chứ?"
Trọng Cường nghẹn ngào. Hắn cứ nghĩ bố chỉ đau buồn lúc đó rồi thôi, không ngờ bố đã lập kế hoạch từ mấy chục năm nay, âm thầm nuôi dưỡng Vân Ám Vệ chỉ vì báo thù cho cha của hắn.
"Trọng Lâm tốt hơn con, tuổi nó còn trẻ, tài năng lại rất đáng sợ. Cha giao cho nó là đúng đắn. Nhưng hiện tại quá sớm cha à!" Trọng Cường dù cảm động nhưng vẫn cố gắng từ chối. Hắn không muốn Trọng Lâm lưng vác gánh nặng quá sớm.
Vân Trọng Nguyên lắc đầu. "Con đang nuôi chiều nó đấy! Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng cao. Bây giờ nó đã là đệ tử của Chiến Thần, còn là kỳ tài võ học. Chuyện binh gia này, cũng nên rèn luyện từ sớm. Chưa kể, ta nghe vài thông tin từ Trung Ương, bí cảnh đang có biến động. Hiện tại lực lượng đang bị điều động đi. Ta không muốn đến một ngày nào đó, gia tộc b·ị đ·ánh bất ngờ mà không có sức tự vệ, hoặc là khi đấy Trọng Lâm không thể đứng ra để điều động. Tiền không thể vạn năng, không thể trung thành khi mạng sống đe doạ, chỉ có thực lực tuyệt đối, làm người khác tuyệt vọng, mới có thể lãnh đạo, khiến người khác trung thành. Trọng Lâm có thể làm được điều đó, bây giờ nó cần là thời gian."
Vân Trọng Nguyên lúc này uy nghiêm toả ra, đây là khí thế của một lão tướng trên chiến trường thương trường.
"Trước mắt, ta sẽ giao cho nó, nhưng cần con quản lý giúp. Còn ta, ta đã già, ta muốn nghỉ ngơi." Vân Trọng Nguyên đột nhiên khí thế suy sụp, trở lại già nua tuổi 70, không còn khí thế như trước.
"Bố..." Trọng Cường muốn nói gì đó.
Vân Trọng Nguyên ngắt lời. "Nghe ta đi!"
"Vâng!" Trọng Cường đành im lặng.
...
p/s: ta đã dành hai tiếng để viết chương này, lúc đầu là viết trang bức, yy cho giải trí, vì Trọng Lâm có một tuần giải toả. Kết quả ta tự đánh mặt mình, viết xong đọc chả ra thể thống gì. Thật sự không hợp. Bỏ thôi.