Chương 9: Ma Khí
"Tóm lại là thế giới này còn có rất nhiều chức nghiệp khác nhau, trăm hoa đua nở. Cổ võ không là duy nhất đúng không?" Trọng Lâm tổng kết vấn đề của Hồ Đại.
"Khoan khoan, tao có thắc mắc. Cổ võ khác với võ thuật thế nào? Hiện đại võ thuật tại sao không được gọi là cổ võ mà chỉ là thể thao?" Lý Dương cắt ngang vấn đề. Hắn thật sự tò mò. Càng nghe hắn càng không hiểu.
Hồ Đại lúc này hơi có vẻ đắn đo, hắn nhìn về phía Trọng Lâm, như đang hỏi " Có muốn nói hay không?"
Trọng Lâm nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan đến ta. "Tuỳ ý, tôi thì không giấu gì với Lý Dương, còn cậu, tuỳ ý, muốn làm gì thì làm."
Hồ Đại lắc đầu " Thật đúng là... Chức nghiệp giả không nên thể hiện trước thường dân. Tớ có lẽ đã làm sai."
Lý Dương nhanh chóng bắt trọng tâm "Không nên tức là vẫn có thể."
"Đúng vậy" Hồ Đại cười khổ. "Vì khi người thường biết, có kể ra thì người khác nghĩ là bị điên, bị ảo tưởng. Còn người nghe, sẽ có nguy hiểm. Tò mò hại c·hết mèo."
"Mình không phải là mèo." Lý Dương nhanh chóng đáp trả.
"Được rồi, được rồi" Hồ Đại đành chịu thua. "Nhìn nhé."
Hồ Đại đưa chiếc ly nước ra xa. Ly nước nằm ở đầu mép bàn, hắn ngồi phía đầu bên kia mép bàn. Hồ Đại nắm tay lại, hời hợt đấm nhẹ phía trước. Chiếc ly bỗng nhiên vỡ tung.
Lý Dương choáng, đây khá khác với hắn nhìn trên tivi, tivi từng có tạp kỹ như vậy, còn được đặt cái tên mỹ miều "cách sơn đả ngưu".
"Đây chỉ là võ thuật bên ngoài, có thể làm được bằng cách nắm đấm cực nhanh và nén áp suất không khí làm tác động lên chiếc ly, khiến chiếc ly vỡ. Còn cổ võ."
Lý Dương càng bất ngờ, đây không phải là cổ võ, thế cổ võ còn thế nào?
Hồ Đại lại đẩy một chiếc ly khác ra. Sau đó hắn búng một ngón tay. Không còn là đấm vào không khí mà chỉ là một búng nhẹ nhàng. Chiếc ly nát vụn ra như cám.
"Đây là cổ võ. Lực sát thương gấp ngàn lần so với võ thuật. Và còn có, cổ võ là chủ tu nội khí. Võ thuật thì chỉ có thế mà không có khí, tức là luyện thế võ nhưng không có nội khí. Như vậy cậu có hiểu?" Hồ Đại nhìn Lý Dương.
Lý Dương lúc này đang tiêu hoá những gì Hồ Đại nói, bỗng nhiên Lý Dương hỏi Trọng Lâm một câu " Mày làm được như thế không Lâm?"
"Được, nhưng không nhẹ nhàng như thế, vì tao còn yếu."
Trọng Lâm cũng ném một chiếc ly tương tự như Hồ Đại. Sau đó tung ra một đấm, chiếc ly bỗng nhiên dừng lại trên không trung, sau đó thành cát vụn.
Rất may cho cả ba, là lúc này hầu như quán chẳng có ai, và cả ba lựa chọn cũng là vị trí hẻo lánh. Nếu không, có lẽ ngày mai cả đám đã được lên tivi với tin hot "Người ngoài hành tinh t·ấn c·ông Địa Tinh."
"Nói tóm lại, tớ là người của cổ võ, thuộc Bắc Cương Tông - Cổ Tông Môn. Người thường và tớ, là hai thế giới." Hồ Đại kết luận một điều như vậy.
Lý Dương lại cười cười "Mình là người thường a, bạn nói với mình như thế, có giống hai thế giới đâu?"
"Không không, cả hai lại khác. Trọng Lâm biết cổ võ, trước sau gì cũng gia nhập Cổ Tông như tớ, còn cậu Lý Dương. Cậu đã bị nhiễm ma khí."
Trọng Lâm và Lý Dương lúc này giật mình, nhìn chằm chằm Hồ Đại.
"Ma khí, lại là gì nữa đây?"
"Là tụ tập của tất cả mọi cảm xúc sai trái, tà ác, dục vọng, tham lam... những nơi nhiễm ma khí, đều là sinh linh đồ thán, kẻ nhiễm ma khí, chắc chắn phải g·iết, vì ma khí có khả năng l·ây l·an." Trọng Lâm lúc này lại thay Hồ Đại trả lời.
Hồ Đại ngạc nhiên nhìn Trọng Lâm, cái này càng ít người biết hơn cả cổ võ, thế mà Trọng Lâm lại biết.
Trọng Lâm thì càng cảnh giác nhìn Hồ Đại. Lý Dương tiếp xúc ma khí khi nào? Vì Trọng Lâm biết rất rõ, người nhiễm ma khí, chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó là chém g·iết. Càng sớm càng tốt, vì người nhiễm ma khí, sẽ từ từ hấp thu hết các loại khí sai trái xung quanh và lớn mạnh bản thân, sau đó mất đi lý trí và trở thành ma đầu. Sư phụ của Trọng Lâm c·hết chính là vì ma khí. Giết người nhiễm ma khí, dù là chính phái hay tà phái đều phải làm. Tà phái làm việc đôi khi còn có quy tắc, còn kẻ nhiễm ma khí, chỉ có điên cuồng g·iết chóc không có điểm dừng. Khi đó, sư phụ của Trọng Lâm vì g·iết kẻ nhiễm ma khí mà trọng thương, sau đó bị kẻ thù phát hiện và g·iết c·hết.
"Bất ngờ thật, hoá ra cậu cũng biết. Lý do tớ chặn đường hai cậu, thách đấu vì ngứa tay với Trọng Lâm là một. Và mục đích chính, là ma khí trên người cả hai. Nhất là Trọng Lâm, còn Lý Dương, cậu chưa tiếp xúc trực tiếp với ma khí, nên trên cơ thể chỉ có phảng phất một tí ma khí, nên có thể cứu vãn. Nhưng Trọng Lâm lại khác, trên người tiếp xúc trực tiếp với ma khí, sau đó... ma khí biến mất." Hồ Đại nghi hoặc nhìn Trọng Lâm.
"Khoan khoan, làm sao bạn biết bọn mình bị ma khí xâm nhập? Nghe thật phi lý!" Lý Dương lúc này đã hoàn toàn sa đoạ. Thường thức tam quan của hắn đang bị đả kích, một lần lại một lần, giờ thì hắn triệt để buông tay. Cái gì người thường thì sống, siêu nhân trong phim. Bây giờ thì hoàn toàn khác, Lý Dương muốn hỏi Hồ Đại trong chức nghiệp giả có ai mặc sịp đỏ bên ngoài với áo choàng và bay trên không hay không? Bây giờ hắn nhập bọn.
Hồ Đại cười cười, chỉ chỉ chiếc đồng hồ trên tay. Kim đồng hồ có hai kim trắng và đỏ, quay vòng vòng liên tục. Nó quay như vậy là do có ma khí, càng gần ma khí nó quay càng nhanh. Sau đó Hồ Đại ấn một nút trên đồng hồ, chiếc kim trắng chỉ thẳng hướng Lý Dương. Hồ Đại di chuyển đồng hồ hướng về phía Trọng Lâm, nhưng chiếc kim trắng vẫn quay sang Lý Dương.
"Đây là la bàn ma khí, nó có thể phát hiện ma khí, nếu cả hai kim đều quay sang Lý Dương, thì đó là phải g·iết mục tiêu, còn nếu chỉ kim trắng, thì vẫn còn khả năng cứu." Hồ Đại giải thích cho Lý Dương. "Nhưng cách cứu thì tớ chưa biết, phải về hỏi sư phụ."
"Hiện tại tớ đang xuống núi lịch luyện. Có hai nhiệm vụ, phải hoàn thành một trong hai thì tớ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà trở về, một là tiến lên cấp 4, làm một cổ võ sư trung cấp, hoặc triệt phá một nơi có ma khí. Vốn dĩ ma khí chỉ là thêm vào, vì hiện tại có rất ít nơi có ma khí, và nếu có thì cũng có các cao thủ đi trấn áp. Gặp hai cậu có ma khí, thật sự là ngoài ý muốn. Hai cậu có thể cho tớ biết, hai cậu tiếp xúc với ma khí từ khi nào không? Như Trọng Lâm là vào sáng nay, lúc cậu đánh nhau với tên tóc nhuộm, tên đấy trên thân có ma khí, còn Lý Dương, cậu có gặp kẻ nào lạ mặt nào hay là đến nơi nào kỳ lạ hay không?" Hồ Đại dò hỏi Trọng Lâm và Lý Dương. Vì đây là cơ hội hắn hoàn thành nhiệm vụ, nếu chỉ đơn giản tấn cấp trở về, thì đó là quá bình thường, còn nếu triệt phá được một nơi có ma khí, thì đó lại là đại công. Vậy nên Hồ Đại kiên nhẫn cả buổi để giải thích cho Trọng Lâm và Lý Dương.
"A đúng, nhắc đến chuyện gặp người kỳ lạ mình mới nhớ. Trọng Lâm, mày cũng gặp được người xưng là người nhà họ Dương t·ấn c·ông hả?" Lý Dương quay sang hỏi Trọng Lâm.
Trọng Lâm nhìn Lý Dương sau đó gật đầu, đây cũng là vấn đề hắn đang muốn hỏi Lý Dương thì Hồ Đại xuất hiện. Lúc này mới nhớ ra.
"Sáng nay, lúc tao đến trường thì gặp một tên thanh niên, cũng nói là người nhà họ Dương, muốn t·ấn c·ông tao, thì lúc đó vệ sĩ của Dương Thiến xuất hiện, đánh tên này một trận rồi bắt đi. Sau đó xuất hiện chuyện Dương Thiến b·ị b·ắt cóc, chuyện lúc sau thì mày biết rồi đó" Lý Dương kể lại chuyện lúc sáng.
"Vậy xem ra, cả hai tên đều cùng một bọn, bọn chúng đều có ma khí, xem ra là tổ chức của bọn hắn, có người điều khiển ma khí. Lý Dương, lúc đấy cậu không tiếp xúc trực tiếp với tên kia?" Hồ Đại suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi Lý Dương.
"Đúng, tên đó đánh mình, nhưng mình đã né tránh được." Chính xác là Lý Dương lúc đó sợ quá mà lăn ra đất, nên né được tên kia t·ấn c·ông. Thành ra khi lên lớp, mặt Lý Dương tái mét, chỉ vì quá sợ.
"Xem ra chỉ là tiếp xúc sơ qua, không cần nhờ sư phụ, ma khí của cậu sẽ từ từ hết hẳn." Hồ Đại nhìn nhìn Lý Dương, sau đó cười nhẹ, xem ra chuyện của Lý Dương không quan trọng, mà quan trọng là Trọng Lâm, hắn làm sao giải quyết được ma khí?
"Trọng Lâm, còn cậu, làm sao cậu lại giải quyết được ma khí? Vì ma khí muốn giải trừ chỉ có mang lên bảo vật của phật môn bên mình, hoặc nhờ cao thủ dùng nội khí tách ra, nói chung có rất nhiều cách, nhưng tự biến mất thì chỉ có bảo vật của phật môn, hoặc các vật thánh khiết. Cậu có bảo vật như vậy sao?"
Trọng Lâm lắc đầu, hắn nào có bảo vật gì? Ngoại trừ một cái "hệ thống hút máu".
"Xem ra tớ vẫn cần phải về hỏi thăm sư phụ, nhưng trước đó tớ muốn cùng hai cậu điều tra việc này. Hai cậu không phiền chứ?" Hồ Đại đưa ra yêu cầu đi cùng cả hai để giải quyết việc này, vì Hồ Đại thấy khả năng hoàn thành nhiệm vụ đang trước mắt, hắn không thể bỏ qua được.
"Nghe hai cậu nói, thì có lẽ là băng nhóm b·ắt c·óc bạn của hai cậu là đám người có ma khí trong người. Tớ cần giải quyết người mang ma khí, còn hai cậu cần cứu bạn. Vậy là chúng ta chung một mục tiêu rồi! Hắc hắc, cùng hợp tác nhé!"
"Quá được..." Lý Dương mừng rỡ vội đồng ý ngay, vì Lý Dương cũng lo lắng cho Dương Thiến, nhưng hắn không biết phải làm sao. Giờ lại có một cao thủ trong "tiểu thuyết" đứng ra giúp đỡ, cầu còn không kịp.
"Ai mà thèm cứu con mụ đỏng đảnh đấy chứ!" Trọng Lâm hừ lạnh, hắn mới không quan tâm Dương Thiến sống c·hết. Dương Thiến c·hết liên quan gì đến hắn, mà c·hết thì càng tốt, đỡ phiền hắn vào mỗi ngày.
Trọng Lâm vẫn luôn canh cánh chuyện Dương Thiến luôn mạt sát hắn. Lý Dương lúc này nhìn Trọng Lâm, rồi nói " Này, dù gì cũng là bạn học, đừng vậy chứ, Dương Thiến nói chuyện hơi chua, nhưng cũng là bạn học, và đừng quên, Dương Thiến từng cứu mày đấy nhé!"
Là chuyện đưa Trọng Lâm từ bên bờ sông vào bệnh viện. Nghĩ tới chuyện này, Trọng Lâm càng bực mình hơn. Mất hơn trăm điểm khí huyết, còn nhập viện, còn bị mang tiếng chơi thuốc quá độ. Càng nghĩ Trọng Lâm càng tức tối, hừ lạnh và quay đi chỗ khác.
"Hiện giờ là cần phải tìm kiếm xem là bọn b·ắt c·óc đấy ở đâu, xem ra đây là một nhiệm vụ khó xơi." Hồ Đại xoa xoa đầu. Hắn cố suy nghĩ các manh mối, cố đoán xem là bọn chúng sẽ đi đâu. Thành phố Khánh Nha này khá lớn, không thể lục tung từng nhà để tìm, điều đó là bất khả thi.
Ting...!
"Phát hiện lượng lớn ma khí."
"Phán đoán lực lượng ma khí xung quanh trăm km"
"Dò xét hoàn tất"
Lúc này một bảng hệ thống bỗng nhiên xuất hiện trước mặt của Trọng Lâm. Tiểu Trí xuất hiện với vẻ mặt ngưng trọng.
"Chủ nhân, phát hiện có Ma Vật, chủ nhân cần phải tiêu diệt ngay trước khi Ma Vật này lớn lên."
"Ma Vật, là người ma khí lựa chọn làm kí chủ? Ở đây lại có Ma Vật sao? Ta chỉ tưởng là ma khí du đãng thôi chứ."
Trọng Lâm vội chạy vào toilet, hắn không muốn ngồi trước mặt Lý Dương và Hồ Đại nói chuyện với Tiểu Trí. Người khác nhìn không thấy Tiểu Trí, thấy hắn nói chuyện một mình không khéo là coi hắn bị điên.
"Nhiệm vụ chính của hệ thống là tiêu diệt tất cả mọi thứ liên quan đến ma khí. Nên nhiệm vụ này, chủ nhân bắt buộc phải làm." Tiểu Trí kiên trì quyết định.
"Thật phiền phức, vậy ma khí mà Hồ Đại nói trên người ta, là do ngươi hút mất?" Trọng Lâm nghi ngờ hỏi Tiểu Trí.
"Không phải hút mất, mà là tịnh hoá, hệ thống không phải ma vật, không có khả năng hút ma khí. Nhưng khi tịnh hoá thành công lượng ma khí vừa đủ, hệ thống sẽ có thưởng cho chủ nhân. Nên mong chủ nhân xem xét mà hoàn thành nhiệm vụ."
"Phần thưởng gì? À đúng rồi, nếu ngươi tịnh hoá được cho ta, vậy có tịnh hoá được cho người khác hay không?" Trọng Lâm bỗng nhiên hỏi một vấn đề khác, hắn lúc này nghĩ đến Lý Dương, hệ thống có khả năng tịnh hoá cho mình, vậy có khả năng tịnh hoá cho người khác chứ? Nếu là có thể thì chuyện của Lý Dương, có thể xử lý nhanh rồi.
"Có thể, chắc chủ nhân muốn nói đến Lý Dương, người ngồi bên cạnh chủ nhân khi nãy." Tiểu Trí hỏi lại Trọng Lâm, nhưng vẫn không quên nhắc nhở "Rút chủ nhân 1 điểm khí huyết vì đã trả lời câu hỏi".
"Mụ nội nó!" Trọng Lâm tức giận chửi một câu. Một cảm giác hơi nhức và mệt mỏi dâng lên, nhưng cũng rút đi khá nhanh. Mệt mỏi thì vẫn còn.
"Hệ thống cần chủ nhân cung cấp phí trả lời câu hỏi, khuyến mãi chủ nhân một câu trả lời khác, hỗ trợ tịnh hoá cho người khác mà không phải là tiêu diệt ma vật thì phải mất 5 điểm khí huyết."
Trọng Lâm bắt đầu nổi máu nóng. Cần hắn làm việc thì dùng giọng điệu ra lệnh, khi hắn cần thì thu phí. Hệ thống chó má gì thế này. Cái này
đúng điển hình là hút máu.
"Còn một vấn đề khác." Tiểu Trí gõ gõ lên không trung. Một bảng hệ thống khác hiện ra.
"Võ học: Bắc Cương Quyền Pháp
Thức thứ nhất: Bắc Đẩu Cương Quyền.
Thân pháp: Bắc Tinh Di Hình.
Tàn quyển."
"Chủ nhân đã giao đấu với người của Bắc Cương Tông, nên hệ thống đã ghi lại võ học của Bắc Cương Tông. Nhưng vì chủ nhân quá yếu, người ta chỉ dùng có một thức và một bộ thân pháp mà chủ nhân đã no đòn, vậy nên hệ thống cũng chỉ có thể ghi lại một thức một thân pháp" Tiểu Trí máy móc thuyết minh cho Trọng Lâm.
Trọng Lâm lại một lần nữa bị hệ thống khinh bỉ. Hắn yếu. Yếu là cái tội hay sao? Sao ta cứ bị hệ thống khinh bỉ mãi thế hả?
"Đúng, yếu là cái tội!" Trọng Lâm thở dài, thầm nghĩ. "Sẽ có ngày ta trở lại mạnh mẽ như xưa, để xem cái hệ thống hút máu này còn khinh bỉ ta hay không!"