Chương 91: Lên đường!
- "Sư phụ, thật sự cần thiết phải làm như vậy sao?"
Trọng Lâm đứng từ một toà nhà đối diện nhìn về phía luyện võ trường của Vân Ám Vệ.
Trần Chiến tay mân mê một ly rượu đắt tiền của Vân Gia. Tại nơi này, Trần Chiến xem như nhà của mình, muốn thứ gì là lấy thứ đó, mà Vân Lão cũng ngầm đồng ý. Hắn còn cầu Trần Chiến lấy nhiều hơn nữa, gắn kết với Vân Gia càng sâu hơn nữa.
- "Cần, rất cần là đằng khác." Trần Chiến nhìn xa xa về phía luyện võ trường. "Một đám có cốt khí đấy, đám này sử dụng được."
Trần Chiến quay người nhìn Trọng Lâm. Từ từ giải thích, miệng vẫn không quên hớp rượu.
- "Đúng rượu đắt tiền! Nơi này không giống Vẫn Tinh, nhưng nhiều thứ vẫn giống Vẫn Tinh. Đó là cách thức hoạt động. Con có biết tại sao những người mạnh mẽ lại thường lập môn phái, lập gia tộc? Có biết không?"
Trọng Lâm hoàn toàn không biết vấn đề này, cũng như không quan tâm, vì những thứ đó luôn đuổi g·iết hắn, hắn chỉ muốn lật tung toàn bộ, chứ không phải là muốn thành lập.
- "Đơn giản vì thực lực của bản thân người đứng đầu!" Lắc lắc ly rượu trong tay, Trần Chiến lại nhấp một ngụm rồi lại tiếp tục giải thích. "Người đứng đầu rất nhiều việc phải làm, nhất là phải tu luyện. Nhưng sự vụ quanh thân thì lại rất nhiều, như tìm kiếm bảo địa, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, kết minh thế lực khác... Rất rất nhiều thứ mà võ lực bản thân dù cao cũng không thể làm được. Vậy nên mới cần môn phái, cần gia tộc, đơn giản dễ hiểu là tìm kiếm tay chân!"
Trần Chiến nhìn về phía luyện võ trường, tay bấm các đốt ngón tay.
- "Một trăm lẻ tám người, không nhiều không ít, dù võ lực thấp, nhưng bồi dưỡng được, chỉ riêng cốt khí và lòng trung thành là hiếm thấy, khó mà bồi dưỡng được. Con may mắn có một đám. Với đám người này, con chỉ việc tu luyện, việc còn lại bọn họ lo."
Trọng Lâm hoàn toàn không đồng ý. Vì tài nguyên gắn liền với cơ duyên, nhưng cơ duyên sao có thể san sẻ được chứ? Trọng Lâm trước giờ vẫn luôn tư tưởng độc hành, hắn không muốn ràng buộc với thế lực nào hết, kể cả thế lực của bản thân.
- "Nhưng thật sự, con không cần!" Trọng Lâm dứt khoát từ chối.
Trần Chiến thấy vậy mỉm cười. Không có quát mạng Trọng Lâm ngu ngốc, chỉ từ từ giải thích cho hắn.
- "Tại Vẫn Tinh có lẽ con luôn độc hành, một mình đục nguyên một phái. Nhưng kết quả thế nào? Chạy khắp chân trời không nơi nương tựa, nhưng nếu như con có một thế lực cũng mạnh mẽ như bọn hắn. Liệu bọn hắn dám đuổi g·iết? Không cần mạnh ngang một liên minh, chỉ cần có thể liều cá c·hết lưới rách cùng một phái một gia tộc trong liên minh là đủ."
- "Lòng người rất khó đoán, khi yếu họ kết thành một đoàn cho hùng mạnh. Nhưng khi sinh tử, ai cũng dè chừng sợ hãi, sợ mình là kẻ c·hết trước, kẻ sau hưởng lợi. Vậy nên, con có thể không kết minh, nhưng thế lực của bản thân vẫn phải có. Không phải chỉ vì kiếm tay chân, mà còn vì an toàn của bản thân mình."
Trọng Lâm nghiền ngẫm từng lời nói của Trần Chiến. Hắn gật đầu đồng ý. Nếu tại Vẫn Tinh Động Thiên, hắn cũng có một thế lực của riêng mình, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Còn về tài nguyên tu luyện, chuyện đó tính sau, hiện tại ông ngoại của hắn vẫn có thể lo cho Vân Ám Vệ.
- "Tay chân miễn phí thì cứ nhận, mà còn lại là tay chân trung thành! Tìm không có dễ đâu!" Trần Chiến liếc nhìn trong luyện võ trường, nhìn Đặng Thái Sơn tuyên bố. "Mà lại, nếu như con không cần, vẫn cứ nhận, để cho ta dùng a! Ta có nhiều việc phải làm lắm, mà không có thời gian!"
Trọng Lâm đang nghiền ngẫm thì cảm giác như một con chuột rớt lên đầu. Hoá ra đây mới là lý do chính, sư phụ cần tay chân.
- "Không phải sư phụ có đám Tiên Tông sao? Sao không sai bảo bọn hắn?"
- "Bọn đấy không được! Không phải là thứ ta muốn. Ta cần người phải trung thành! Bọn chúng chỉ là sợ hãi mà không phải trung thành. Kẻ như vậy chỉ có phản!" Trần Chiến lắc đầu.
- "Chuyện Vân Ám Vệ con cứ để ta lo. Việc của con hiện tại là luyện thành Âm Quyển!" Trần Chiến ánh mắt trở nên nghiêm trọng nhìn về phía Trọng Lâm.
- "Lần này, ta muốn con đi đại bí cảnh!" Trần Chiến nói.
- "Đại bí cảnh? Bí cảnh còn có cả phân chia?" Trọng Lâm khó hiểu.
- "Bí cảnh chia làm ba loại chính, bí cảnh cỡ nhỏ, bí cảnh cỡ trung và đại bí cảnh. Trong đó bí cảnh cỡ nhỏ và cỡ trung chỉ là những bí cảnh bình thường, có cái có người, có cái chỉ toàn thú vật, mặc dù có nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là nguy hiểm chứ không có sinh tử. Với chúng ta, bí cảnh loại đấy, chỉ là nơi khai thác tài nguyên, một số môn phái thì cho đệ tử lịch luyện bằng cách săn g·iết dã thú hoặc thổ dân trong các bí cảnh. Còn đại bí cảnh, nơi đó như một thế giới hoàn toàn khác, có quốc gia, có môn phái, có tu luyện, và đôi khi đại bí cảnh còn mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều lần, nơi đó mới là nơi khảo nghiệm sinh tử. Các đại bí cảnh không cái nào giống nhau, và cũng chẳng ai có thể khám phá hết cả một đại bí cảnh. Và quan trọng nhất, đại bí cảnh không có ma khí!" Trần Chiến bỗng nhiên nghiêm nghị.
- "Ta tìm hiểu vài đại bí cảnh, phát hiện ra rằng, nơi đó hoàn toàn không có ma khí, chỉ có vài nơi đặc thù mới có. Không giống Địa Tinh chúng ta, ma khí trộn lẫn linh khí. Các đại bí cảnh, ma khí lại rất đặc thù!"
- "Giống Vẫn Tinh Động Thiên?" Trọng Lâm hỏi.
- "Đúng! Chỉ có ma khí đầu nguồn mới có ma khí. Còn không thì rất khó tìm thấy ma khí! Chỉ có ở đại bí cảnh, cơ thể con mới không phụ trọng hai nơi ma khí là bên trong và bên ngoài. Con cần phải điều chỉnh linh khí cân bằng với ma khí từ bên trong nhanh chóng luyện thành Âm Quyển!"
- "Khi nào thì bắt đầu?" Trọng Lâm không cần hỏi tiếp, chỉ cần Trần Chiến nói là hắn hoàn toàn tin tưởng và làm theo.
- "Đã từ biệt gia đình chưa?" Trần Chiến hỏi. "Lần này đi, có thể không còn quay về..."
- "Đã làm, chỉ là ta nói với mẹ ta là ta đi lịch luyện vài tháng mà thôi. Nhưng mẹ ta cũng khóc sướt mướt không muốn ta đi. Cha ta thì chỉ im lặng mà thôi. Cha ta cũng không dám hé lời, sợ mẹ ta đau lòng!" Trọng Lâm ỉu xìu. Hắn nhớ hôm đó Vân Linh đã khóc ròng, lo cho sự an toàn của hắn, còn nói hắn không nên luyện võ các thứ. Trọng Cường đã phải gằn giọng nói nam nhi chí tại bốn phương, phải phiêu lưu chân trời góc bể mới có thể mài ra góc cạnh của đàn ông. Kết quả Trọng Cường bị Vân Linh mắng cho im miệng.
Trọng Cường thì biết chuyến đi này của Trọng Lâm, là chuyến đi sinh tử. Lúc đó hắn chỉ im lặng vỗ vai Trọng Lâm và bảo "Mẹ ngươi chờ ngươi trở về!"
- "Tốt, vậy tối nay đi luôn! Chờ một người nữa rồi đi, tối nay chắc nàng ta sẽ đến!" Trần Chiến đáp.
- "Nàng? Con gái? Thêm gánh nặng cho ta sao sư phụ yêu dấu?" Trọng Lâm nhíu mày khó chịu. Hắn đi sinh tử chứ có phải đi hẹn hò đâu, sư phụ sắp xếp một nữ tử đi cùng hắn?
- "Đúng, là nữ, còn là người quen của ngươi! Việc của ngươi ta đã bàn giao cho nàng! Ngoài ra, khi có sinh tử, có thể vứt nàng cản hậu, còn ngươi t·ẩu t·hoát!" Trần Chiến trầm giọng nói với Trọng Lâm. "An Toàn của ngươi là hàng đầu, không cần quan tâm nàng, xem nàng như cái khiên thịt đi!"
- "Thật biết dùng người!" Trọng Lâm mỉa mai.
...
Trời tối, tại một vùng biển vắng lặng cách xa Khánh Nha vài chục km về phía Đông. Nơi này xung quanh yên tĩnh và tối tăm, nhưng xa xa lại có một chiếc du thuyền sang trọng, đèn đuốc sáng ngời. Nhưng chiếc du thuyền này lại im lặng yên tĩnh đến đáng sợ, trong thuyền lại truyền ra tiếng nhạc buồn nghe não lòng. Trái ngược với sự náo nhiệt và ồn ào của các du thuyền khác.
Trên boong thuyền đứng lấy một thiếu nữ, vóc người như ma quỷ, nét mặt như tiên nữ, với tóc dài đến tận thắt lưng đang tung bay theo gió. Hạ Vũ tĩnh lặng nhìn ra phía trước. Ánh mắt lại lạnh lùng không một chút cảm xúc. Nàng nhìn về phía hai người đang phi hành trên bầu trời.
Trọng Lâm cùng Trần Chiến đáp xuống boong thuyền.
- "Tới!" Trần Chiến nói.
- "Là nàng ta? Sư phụ cảm thấy con mạng dài?" Trọng Lâm bất ngờ khi thấy Hạ Vũ. Đây là kẻ thù a! Sư phụ đưa kẻ thù đến bên cạnh mình!
- "Không, bây giờ nàng là người hầu của con!" Trần Chiến nhìn về phía Hạ Vũ. "Tới!"
Hạ Vũ ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía Trọng Lâm. Nàng đi đến trước người Trọng Lâm, sau đó quỳ một chân.
- "Tham kiến thiếu chủ!"
- "Đây là...!" Trọng Lâm nói lắp. Bỗng nhiên ra một người hầu là sao?
- "Nên nhớ những gì ta đã nói với con!" Trần Chiến nói với Trọng Lâm, sau đó nhìn về phía Hạ Vũ. "Ngươi nhớ bổn phận của ngươi?"
Hạ Vũ cúi đầu. "Mạng của ta thuộc về thiếu chủ, và xin Chiến Thần cũng ghi nhớ lời của mình, nếu ta bỏ mạng nơi bí cảnh, xin ngài hãy báo thù cho người của thôn làng ta!"
- "Được rồi, đi thôi, không mất thời gian nữa!"
Trần Chiến bắt lay tay của Trọng Lâm và Hạ Vũ, sau đó phi độn xuống dưới nước biển. Tốc độ nhanh đến đáng sợ. Trọng Lâm cùng Hạ Vũ không kịp phản ứng, đã bị sặc nước đến tối tăm mặt mũi. Liên tục phi hành trong nước với tốc độ cao. May mắn Trọng Lâm cùng Hạ Vũ là võ giả nên có khả năng chống chịu, chứ với người bình thường, có lẽ đã tan xương nát thịt vì áp lực của nước và tốc độ.
Trần Chiến thấy cả hai đều muốn ngất đi, lúc này mới dùng trọng kiếm của mình đi về phía trước, ngăn cản bớt lực cản của nước tác động lên bọn họ.
Phi hành liên tục hơn nửa giờ, với tốc độ của Trần Chiến, Trọng Lâm thầm đoán cũng phải đi sâu hơn ba mươi km dưới biển. Lúc này xung quanh đen như mực, không có một chút ánh sáng. Bỗng nhiên lại có từng tia ánh sáng màu xanh dịu nhẹ lan tới.
- "Đã tới!" Trần Chiến nói xong phi tốc cực nhanh về hướng ánh sáng.
Nơi này là một vách đá dưới đáy biển. Một hang động rất nhỏ, chỉ cao rộng đủ một người trưởng thành đi vào, và điều kỳ lạ là xung quanh hang động lại không có một giọt nước nào.
- "Đây là lối vào bí cảnh?" Trọng Lâm tò mò. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được cổng vào bí cảnh.
Một vòng xoáy tròn thăm thẳm, bên trong đen như mực không thấy gì hết, nhưng bên cạnh lại tràn ra ánh sáng màu xanh huyền bí.
- "Thật kỳ diệu!" Trọng Lâm cảm thán
- "Đây là bí cảnh do ta phát hiện ra được, bên trong ta chỉ mới thăm dò có vài lần, nơi xuất phát không có gì nguy hiểm, nhưng đi sâu vào thì ta không biết được. Và nơi này chưa được các quốc gia khác khai phá được, nên sẽ không có bất kỳ thông tin nào có thể giúp đỡ con đâu! Hãy tự dựa vào bản thân mình." Trần Chiến lần nữa nhắc nhở Trọng Lâm. "An toàn là trên hết, và nhớ lấy mục đích của chính mình! Âm Quyển!"
Trọng Lâm trịnh trọng gật đầu. Hạ Vũ thì vẫn luôn giữ im lặng nhìn về phía bí cảnh.
- "Đi đi! Một tháng sau ta đến nơi này đón con!" Trần Chiến từ biệt.
Trọng Lâm nắm chặt nắm đấm. Sau đó cười cười nhìn về phía Trần Chiến.
- "Yên tâm, con sẽ về, Vẫn Tinh sát cơ đầy rẫy con vẫn sống được, chỉ là lão thiên ghen tị tài năng của con mới đưa con đến đây mà thôi! Lên đường!"
Trọng Lâm phất tay từ biệt, cùng Hạ Vũ đi vào cổng bí cảnh!
Thân ảnh cả hai dần dần mờ đi và biến mất phía sau bí cảnh. Trần Chiến vẫn lặng lẽ nhìn lấy bóng lưng Trọng Lâm.
"Bảo trọng!"