Lâm Thần nghĩ một đằng nhưng trong lòng Ngọc Băng lại nghĩ một nẻo. Lâm Thần trong lòng không muốn ai bị rắc rối cả. Cậu đang là mục tiêu của tiểu thư Linh Nhi, chẳng biết cô ấy sẽ làm gì khi có người khác ở bên cậu. Trước khi cậu có đủ thực lực và quyền lực để đứng sòng phẳng với cô ấy thì cậu phải giữ an toàn với tất cả người xung quanh.
Ngọc Băng ánh mắt long lanh như hạt ngọc, em ấy cúi đầu nghĩ gì đó. Lâm Thần cũng không làm phiền em ấy. Cậu rất biết ơn Ngọc Băng đã cứu cậu một pha như vậy. Tuy nhiên, trong lòng cậu có chút cảm giác bất an...
Cảm giác này giống như cậu đã bỏ qua chuyện gì. Điều này làm cho Lâm Thần suy nghĩ, tuy nhiên cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được.
Đúng lúc này, Ngọc Băng mới nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt của một cô gái đang ngưỡng mộ thần tượng, nói:
-Vâng, em hiểu mà. Em sẽ cố gắng để anh không cần bảo vệ em nữa...
Lâm Thần chợt bừng tỉnh khi nghe lời ngon ngọt của cô nàng này. Thật sự Ngọc Băng dễ thương chẳng khác gì em gái cậu cả, tuy rằng tình cảm Ngọc Băng dành cho cậu nó khác so với em gái cậu. Lâm Thần không tự chủ được xoa đầu Ngọc Băng nói:
-Được, anh tin em...
Một điều khác biệt là Ngọc Băng chỉ cúi đầu đỏ mặt khi được cậu xoa đầu, còn em gái dễ thương của cậu sẽ hưởng thụ bằng cách chà chà má vào bàn tay cậu y hệt chú mèo nhỏ vậy.
Lâm Thần thở dài, nếu Linh Nhi mà như vậy thì tốt biết mấy( edit: có cái nịt!). Tuy nhiên, tính tình của Linh Nhi như vậy cậu cũng hiểu, vậy nên cậu cũng không trách gì cả, chỉ mong cô ấy đừng quá quan tâm đến một người xa lạ như cậu.
Lâm Thần cùng Ngọc Băng nói chuyện rất vui vẻ. Lâm Thần giống như một người anh trai, giải đáp mọi thắc mắc cho Ngọc Băng vậy. Ngọc Băng cũng rất vui sướng khi được trò chuyện cùng Lâm Thần, niềm vui đó còn tràn ngập hạnh phúc khi cô có thể được ôm lấy cánh tay của anh ấy. Chỉ cần như vậy là làm cho Ngọc Băng hạnh phúc rồi.
Đột nhiên, âm thanh điện thoại từ trong túi Ngọc Băng phát ra. Lâm Thần thấy Ngọc Băng khó xử, cậu cũng cười nói:
-Em nói chuyện đi, người ta đang chờ...
Ngọc Băng gật đầu vui vẻ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy số ở trên màn hình, Ngọc Băng tâm tình trầm xuống. Cô vẻ mặt không mấy vui vẻ gọi điện thoại, càng nghe thì Ngọc Băng càng tức giận, cô nói lớn:
-Con đã nói rồi, con không thích người đó, ba mẹ đừng bắt ép con... con sẽ không về nhà đâu...
Nói xong, Ngọc Băng cúp máy. Lâm Thần cũng là người thông minh, cậu đoán rằng cha mẹ cô ấy đang ép cô ấy đi xem mặt. Đột nhiên, Ngọc Băng sà vào lòng cậu, khóc lớn nói:
-Huhu...em không muốn về...huhu...
Lâm Thần xoa đầu nhè nhẹ nói:
-Em không nên nghĩ thế được. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi...
Ngọc Băng nghe vậy, cô càng buồn hơn:
-Em không muốn như vậy...nếu ép em như vậy thì thà để em chết đi còn hơn...
Lâm Thần vừa vỗ vai vừa khuyên. Trong lòng thở dài, tuy rằng cậu cũng không phải là người lắm chuyện nhưng cậu vẫn muốn làm cho Ngọc Băng vui vẻ. Em ấy không nên phải chịu cảnh như vậy...
Lâm Thần chỉ hỏi:
-Hay là để anh đến nói chuyện cùng ba mẹ em được không? Anh nghĩ nếu anh đứng ra thì chắc sẽ được...
Ngọc Băng nghe vậy như mở cờ trong bụng. Tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ buồn bã lắc đầu nói:
-Không được, em không muốn phải liên lụy anh...
Câu nói giống như chọc tức Lâm Thần, cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói:
-Không sao đâu, chút chuyện này em đừng nghĩ ngợi nhiều...
Tuy nhiên, Ngọc Băng lại càng có ý không muốn nhờ cậu. Tuy nhiên, Lâm Thần cực lực bác bỏ, nhìn dáng vẻ đáng thương như thế này, cậu rất sợ em ấy sẽ làm chuyện dại dột gì đó, lúc đó thật sự cậu cũng sẽ không thể tha thứ chính mình.
Sau một hồi, Ngọc Băng mới miễn cưỡng đồng ý. Lâm Thần lúc này mới nói:
-Chúng ta không phải người xa lạ gì. Anh giúp được chắc chắn sẽ giúp, em chỉ cần đi cùng anh thôi...
Ngọc Băng gật đầu, ánh mắt vẫn còn đỏ nhưng cô vẫn cười nói:
-Vâng...em yêu anh nhất...
Lâm Thần sắp bị sự dễ thương của Ngọc Băng làm đau tim mất thôi. Thật sự Tiểu Ngọc dễ thương bao nhiêu thì Ngọc Băng cũng dễ thương bấy nhiêu vậy. Lâm Thần mỉm cười lấy chiếc khăn ra lau nước mắt cho Ngọc Băng, cậu vừa lau vừa nói:
-Con gái không được khóc, như thế em sẽ nhanh già lắm...
Ngọc Băng đang hưởng thụ thì nghe được lời nói đùa của Lâm Thần, cô vẻ mặt không chịu dùng tay đánh đánh nhẹ vào tay của Lâm Thần :
-Không chịu, em không muốn già sớm đâu...
Lâm Thần cười vui đùa cùng Ngọc Băng. Cả hai hẹn nhau rồi Lâm Thần còn cố ý dẫn Ngọc Băng về. Cậu chỉ muốn chắc chắn rằng em ấy sẽ về nhà an toàn.
Lâm Thần cố ý hỏi ông lão đó ờ đâu nhưng chủ quán chỉ trả lời là lão đã thanh toán tiền rồi rời đi, đó là lý do Lâm Thần phải chở Ngọc Băng về.
Nhà Ngọc Băng ở gần đây nên rất nhanh cậu đã chở được cô ấy về, trước khi đi, Ngọc Băng cho cậu một bất ngờ rất to.
Lúc cậu mở cửa đi ra thì Ngọc Băng nhảy lên người cậu khiến cho cậu ngã xuống sàn, sau đó cô ấy nhảy lên hôn “chụt” lấy môi của Lâm Thần. Sau đó Ngọc Băng đỏ mặt đứng dậy nói:
-Đó...đó là phần quà của anh...
Ngọc Băng nói xong chạy một mạch vào nhà, Lâm Thần ngơ ngác không hiểu câu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, cậu mới nghĩ ra được sự nguy hiểm đó:
-Không ổn rồi...
Lâm Thần rất nhanh đã nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu đang rất căng thẳng, cậu dám nghĩ chắc chắn Linh Nhi sẽ tìm đến nơi đây. Chỉ việc cậu thừa nhận cậu là Lâm Thần thì đó chính là điểm yếu chết người của cậu, hiện tại cậu nên nhanh chóng cùng em cậu trở về nhà ngay. Nơi đây không thể ở lâu được nữa