Note: Tác hôm nay hơi mệt nên chương sẽ hơi ngắn một tý nha, rất mong được mọi người thông cảm.
Tiểu Ngọc giống như từ địa ngục trở ra. Một cảm giác xúc động đến tột độ bao trùm lấy tâm trí của cô. Cô rất sợ, cảm giác đó khiến hiện tại cô vẫn còn rất run rẩy. Toàn thân run rẩy cùng với bùn đất và máu trộn lẫn ở bàn tay, ai nhìn vào cũng sẽ rất thương xót. Đương nhiên là cậu nam sinh vừa cứu Tiểu Ngọc đó cũng không phải ngoại lệ.
Cô thấy cậu ta lại gần, hiện tại cơ thể của cô không còn chút sức lực nào. Không lẽ cậu ta cũng muốn giở trò đồi bại với cô sao... không lẽ ông trời muốn tuyệt đường sống như vậy ư...
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn suy nghĩ của cô. Cậu ấy chỉ quỳ xuống rồi lấy trong túi ra một lọ thuốc, từ từ thoa nhẹ vào vết thương của cô. Một cảm giác đau xót truyền đến khiến cho Tiểu Ngọc không nhịn được kêu:
-Đau...đau..đau..
Cậu nam sinh đó cố dùng động tác ôn nhu nhất có thể, cậu vừa sát trùng vết thương cho cô vừa nói:
-Cô hãy cố chịu một chút. Nếu để lâu vết thương sẽ bị nhiễm trùng...
Lúc đầu thì cô đau đến muốn dãy dụa, nhưng sau khi nghe thấy lời khuyên của cậu ta thì cô cũng bình tĩnh lại một chút. Cô hiện tại cũng rất hoảng sợ, cô rất muốn cảm ơn nhưng miệng của cô không thể cạy ra một tiếng nào...
Cảm giác như cô ấy đang hoảng sợ, cậu nam sinh liền tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:
-Không có chuyện gì nữa đâu. Cô đừng sợ... cũng may là tôi tới kịp...
Thấy cô ấy cũng bắt đầu bình tĩnh, nam sinh bí ẩn đó lúc này mới bắt đầu dìu cô ấy dậy. Tiểu Ngọc cũng không phản đối, cô hiện tại rất kiệt sức, trong tâm trí cô đang rất cảm kích cậu nam sinh bí ẩn này.
Tuy nhiên, một điều kỳ lạ là khi cô ở sát gần cậu nam sinh này thì cô không hề cảm giác mình bị chiếm tiện nghi. Thậm chí, cô còn cảm giác cậu ấy dường như không hề để ý đến vẻ đẹp của cô. Điều này làm cho niềm tự tin về vẻ đẹp của cô bị lung lay...
Đáng sợ hơn là giọng nói đó lại giống y hệt với giọng anh trai mới của cô. Tất nhiên là trong lòng cô không bao giờ tin được người này lại là anh trai cô cả.
Vừa đi, Tiểu Ngọc lấy tất cả dũng khí nói:
-Cậu có thể cho tôi biết tên được không? Nếu được nhất định tôi sẽ báo đáp...
Nam sinh bí ẩn đó nghe vậy, tâm trí không chút dao động. Nó khiến cho Tiểu Ngọc càng bất ngờ. Một mỹ nữ như cô nói như vậy cũng không thể lay động được cậu ta, chẳng lẽ...cậu ta là...
Nam sinh bí ẩn đó thở dài rồi đáp:
-Tôi cũng chỉ là một nam sinh bình thường thôi, cứ coi như là tôi với cô có duyên...
Một câu nhưng khi nghe vào tai của Tiểu Ngọc lại có hàm ý khác hẳn. Mặt cô đỏ bừng, cảm giác xấu hổ tràn ngập, cô lại hỏi thêm để tránh xấu hổ:
-Vậy tại sao cậu lại ở đây...
Nam sinh bí ẩn đó cười nhẹ, đáp lại:
-Tôi đang định mua quà để tặng cho em gái sắp tới của tôi. Trong lúc đó tôi nhìn thấy cô chạy vào trong góc, đằng sau có vài tên biến thái nên tôi cũng chạy theo...
Tiểu Ngọc nghe vậy, mắt cô sáng ngời nói:
-Em gái cậu mà có người anh trai như này chắc hạnh phúc lắm...
Nam sinh bí ẩn đó nghe vậy, cậu thở dài nói:
- Tôi cũng mong như vậy. Chỉ mong em ấy có thể chấp nhận người anh trai này.
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô chỉ cười nhẹ nói:
-Cậu nói đùa, chẳng có ai lại chê trách một anh trai tuyệt vời như cậu cả.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô đi qua vũng nước làm cho nước bắn thẳng theo hướng nam sinh đó. Vì để tránh cho Tiểu Ngọc bị bẩn nên nam sinh nhanh chóng kéo cô ấy ra phía sau. Kết quả là nam sinh bí ẩn đó ướt sũng...
Tiểu Ngọc không ngờ nam sinh này lại làm vậy vì cô, cô muốn chạy lại hỏi thăm cậu ấy thì một cảnh tượng cô không thể bao giờ quên đã xảy ra. Mặt nạ cậu ấy lộ xuống...
Một khuôn mặt, không, phải nói nó là một tác phẩm tuyệt đẹp. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như muốn mê hoặc chúng sinh, làn da thậm chí còn đẹp hơn cả của cô. Cô không biết phải diễn tả vẻ đẹp này như thế nào. Nếu vẻ đẹp có thước đo đến mười thì cậu ấy đã vượt trên giới hạn của vẻ đẹp . Trái tim của Tiểu Ngọc đập thình thịch giống như đã trúng tiếng sét ái tình...
Lúc này, cô lại nhớ đến đám bạn nói về cậu nam sinh Lâm Thần đó. Chẳng lẽ...
Đúng vậy, nam sinh bí ẩn đó chính là Lâm Thần. Cậu không biết rằng nữ sinh mà cậu cứu lại chính là em gái sắp tới của cậu. Lâm Thần thấy cô gái đang nhìn chằm chằm mặt cậu, cảm giác phản xạ khiến cậu dùng tay sờ sờ mặt mình.
“ Không ổn” Lâm Thần nghĩ như vậy rồi nhanh chóng đeo lại chiếc mặt nạ, nhìn cô gái vẫn còn đang nhìn cậu. Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề:
-Tôi đưa cô đến bệnh viện gần nhất rồi. Cô nhanh chóng vào đó khử trùng vết thương. Tôi xin phép....
Có vẻ như mị lực của cậu là quá lớn, Tiểu Ngọc nhanh chóng bắt lấy tay cậu. Vẻ mặt cúi xuống xấu hổ nhưng cô vẫn cố gắng nói:
-Có..có phải anh...anh là Lâm Thần cực kỳ nổi tiếng đó hay không???
Tiểu Ngọc suy đoán như vậy cũng là có lý do. Từng cử chỉ, từng hành động đều giống y hệt so với đám bạn kể. Trên người anh ấy còn mặc đồ còn khá cũ, chẳng giống như một người giàu có và nổi tiếng gì.
Lâm Thần xoa đầu Tiểu Ngọc, nói:
-Đúng, anh tên là Lâm Thần. Em nhớ giữ bí mật nhé...
Được xoa đầu khiến cho Tiểu Ngọc đứng hình. Cảm giác vi diệu, cô không ngờ người cứu cô lại chính là anh ấy. Thật là hạnh phúc. Tính cô ghét nam sinh hiện tại vì anh ấy mà bắt đầu rung động một chút.
Tuy nhiên, lúc cô tỉnh hồn thì anh ấy đã đi khuất mắt cô rồi. Chỉ còn nữ y tá mời cô vào bệnh viện. Tiểu Ngọc lúc này hạ quyết tâm nói:
-Mình sẽ cố gắng kết bạn với anh ấy....