Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 154




Tiểu Ngọc khi thấy cảnh tượng đó, hành động đầu tiên của cô chính là chạy thẳng tới trước mặt Lâm Thần. Bàn tay dính máu khiến cho Tiểu Ngọc rất đau xót, cô nhanh chóng dìu anh ấy vào trong phòng cô.

May là cô nhận ra sớm, nếu chỉ cần muộn một tý thì cô cũng không biết sẽ có hậu quả gì nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngọc bỗng chốc ngưng trọng khi cô thấy cả đoàn xe đang dàn trước cửa sau. Với một đứa trẻ thông minh như cô, cô tin chắc khả năng anh ấy bị những người này truy đuổi.

Cô nhanh chóng xịt nước hoa để xóa tất cả dấu vết trên người cô, dùng rèm để che đi Lâm Thần đang nằm ngủ, cô lủi thủi một mình chạy ra ngoài.

Tuy cơn mưa đã đến nhưng dường như đối với Tiểu Ngọc thì nó chẳng là gì, cô nhìn thấy một cảnh tượng mà trong đời cô khó có thể tin được.

Rất nhiều, không, phải là không thể nhìn thấy được tận cùng có bao nhiêu chiếc xe. Những chiếc xe sang đi vào trong hẻm này làm kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người. Tuy nhiên không một ai dám đứng ra ngăn cản cả, những người đi những chiếc xe này chắc chắn là những nhân vật cực kỳ quyền lực, thậm chí là rất đáng sợ.

Đứng trước Tiểu Ngọc là một chiếc xe màu trắng, chiếc xe đó từ từ mở ra, một cô gái với thái độ ung dung bước xuống. Sự chênh lệch giữa người giàu và kẻ nghèo có thể nhìn rõ thông qua Tiểu Ngọc và cô gái đó. Cô gái bước xuống trên thân được chăm chút từng chi tiết. Đôi bông tai, chiếc giày, thậm chí là cái cài tóc cũng là đồ hàng hiệu. Trái ngược lại với Tiểu Ngọc ăn mặc khá đơn giản.

Tiểu Ngọc đương nhiên run sợ trước cảnh tượng này, tuy nhiên vì anh ấy, cô sẵn sàng đứng ra bảo vệ. Nếu để anh ấy rơi vào tay các “kẻ xấu” này thì chắc chắn lương tâm của cô sẽ không tha cho cô.

Thấy Tiểu Ngọc đứng ra đó, cô gái nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói:

-Cô có thấy một cậu nam sinh nào đi qua đây không?

Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu, nhìn dáng vẻ cao ngạo cùng với cả đám người đằng sau thì cô cũng đoán đây cũng là một đối tượng muốn chiếm lấy anh ấy.

Tiểu Ngọc giả vờ nghe không hiểu, ánh mắt vu vơ nhìn cô gái :

-Nam..nam sinh đó là ai vậy?

Nghe Tiểu Ngọc hỏi, tuy rất khó chịu nhưng cô gái xinh đẹp đó vẫn bảo người bên cạnh đưa cho Tiểu Ngọc bức ảnh. Vừa cầm ảnh thì cô đã nhận ra đây chính là Lâm Thần, vẻ đẹp kinh hồn đó không thể lẫn vào đâu được...

Thấy Tiểu Ngọc thất kinh, cô gái đó chỉ cười đắc ý, nam nhân cô nhìn trúng đương nhiên nó phải khiến người khác thành như vậy. Cô gái xinh đẹp đó lạnh lùng nói:

-Nếu có thông tin gì về người này thì hãy gọi điện tới số phía sau ảnh. Tôi sẽ trả ơn cô hậu hĩnh.

Thấy Tiểu Ngọc chỉ ngắm tấm ảnh, vẻ mặt cô gái xinh đẹp tỏa ra khí thế lạnh lùng, một giọng giống như cảnh cáo khiến cho Tiểu Ngọc không dám không nhìn:

-Hừ...anh ấy không giống như loại người “thấp kém” như cô. Nếu cô có ý đồ gì với anh ấy thì...hừ

Tiểu Ngọc lần đầu tiên trong đời cảm nhận được uy áp tràn ngập, một cô gái ăn mặc đơn giản cùng với một cô gái được dàn vệ sĩ bảo hộ cùng rất nhiều đồ hiệu, nó tạo ra sự tương phản cực lớn.

Tiểu Ngọc lúc này chỉ biết cúi đầu im lặng, cô hiện tại trong đầu cực kỳ lộn xộn, không biết phải nói gì cả.

Đang trong lúc này, một cô gái khác cũng mặc trên mình một chiếc váy xõa dài, khuôn mặt được trang điểm tỷ mỉ khiến cho nhan sắc được lộ rõ, bên cạnh cũng có rất nhiều người bao vây để bảo vệ.

Tiểu Ngọc nhận ra cô gái này. Đây chính là cô gái mà đã tỏ tình với anh ấy ngay trên sóng truyền hình, trên ảnh đã xinh đẹp mà bên ngoài này lại càng xinh đẹp hơn. Theo cô nhớ thì cô ấy tên Vương Tâm.

Hai cô nàng giàu có nhìn nhau, Vương Tâm cầm trên tay một cái quạt vẫy vẫy trông cực kỳ nghệ thuật, nói vu vơ:

-Cô ở đây làm gì vậy Từ Huệ...

Từ Huệ cũng tỏ vẻ bình tĩnh đáp lại:

-Tôi ở đây làm gì đâu phải là việc của cô...

Vương Tâm cười nhẹ, cô nhìn Từ Huệ bằng ánh mắt còn cao ngạo hơn Từ Huệ vừa nãy:

-Đúng vậy, chồng của tôi đâu có phải hạng người mà cô có thể để mắt tới...

Tiểu Ngọc lúc đầu không hề hiểu “chồng” ở đây là ai, sau một lúc thì cô mới nhận ra ẩn ý của Vương Tâm. Chẳng lẽ....

Chưa kịp nghĩ hết thì Từ Huệ cười giống như nghe được chuyện cười nhất trên đời, ánh mắt châm biếm nhìn Vương Tâm nói:

-Haha...chồng của cô...cô cũng tự đề cao mình quá... thế nếu đúng thì tại sao cô lại bị từ chối ngay trên sóng chứ...

Vương Tâm không để ý lời châm biếm, cô nói một cách nhẹ nhàng:

-Đó là vì anh ấy còn ngại, một cô gái giỏi giang như tôi thì đương nhiên rất phù hợp với anh ấy rồi...

Từ Huệ nhổ nước bọt bên cạnh một cách khinh bỉ, nói:

-Hừ...không biết xấu hổ...

Tiểu Ngọc nghe hai cô gái nổi tiếng tranh cãi nhau, thậm chí tranh cãi nảy nửa đến mức mà phải nhờ vệ sĩ can ngăn. Tiểu Ngọc chỉ biết ngồi đó nhìn trong sự run sợ, cô cảm nhận được càng ngày càng nhiều người nổi tiếng đến đây tìm.

Bây giờ cô mới nhận ra một điều rằng: Những nữ nhân khi có đủ tất cả mọi thứ thì họ sẽ cố chiếm những thứ cực kỳ hiếm bằng mọi giá. Nghe trong miệng những cô gái kia, cô nhận ra rất nhiều điều.

Những nam nhân khác ngoài Lâm Thần, họ muốn trở nên cuốn hút thì chắc chắn phải thông qua chỉnh sửa, mà cái cảm giác thuần khiết đến mê người chỉ xuất hiện trên Lâm Thần. Vẻ đẹp của dao kéo với tự nhiên nó giống như trời với đất, thậm chí vẻ đẹp của anh ấy không thể đo được bằng những từ ngữ thông thường, đó cũng là lý do khiến cho Lâm Thần bị nhiều cô gái truy đuổi như vậy. Hơn nữa, cô nghe thấy mấy cô gái xinh đẹp đó còn đang tranh luận về tài nấu ăn của cậu ấy. Có một số cô gái đã cực may mắn được nếm thử món ăn mà cậu ấy làm thời vụ trong nhà hàng…. Rất nhiều thứ nữa mà Tiểu Ngọc còn không thể tiếp thu kịp.

Thấy càng ngày càng nhiều cô gái nổi tiếng đến. Thậm chí có cả những đại tiểu thư khét tiếng cũng qua đây, một cô gái giản dị như cô không dám ở lại đây nữa. Cô nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Hành động của Tiểu Ngọc không có ai để ý, cô nhanh chóng đi vào nhà rồi đóng cửa lại. Cơn mưa đi đến nhanh rồi qua rất nhanh, cầu vồng xuất hiện cùng ánh nắng ban mai làm cho không khí dễ chịu lạ thường.

Các cô gái nổi tiếng đó cũng đang tranh luận với nhau rôm rả, còn cô thì đang cố gắng giúp Lâm Thần nằm. Cô vừa nuốt nước bọt vừa cởi chiếc mặt nạ ra, một khuôn mặt chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng xuất hiện trước mặt cô. Một cảm giác vừa hồi hộp lại vừa vui sướng bùng lên trong lòng Tiểu Ngọc