Lưu ý: Chương này không đi theo cốt truyện chính. Tác làm vì muốn đổi gió chút...
Trong một phòng học ở một mái trường nhỏ, khi mà các bạn học sinh đang vui chơi bên nhau một cách vui vẻ, thì ở cạnh đó, một cậu con trai đang ngủ ngon trên chiếc bàn học của mình. Dáng vẻ thoải mái khiến cho các bạn gần đó cũng chẳng thèm để ý đến. Đơn giản vì cậu ta quá tầm thường, chẳng có một chút nổi bật nào.
Khi vào trường, bất kỳ ai trong số những người bọn họ đều có một mong ước: Đó là có thể đạt được điểm cao, được mọi người chú ý, được cô giáo khen nức nở. Chỉ cần nghĩ đến thôi mà ai cũng thấy sôi trào rồi.
Ấy thế mà riêng chỉ có học sinh mới chuyển đến tên Lâm Thần này lại không giống như những người khác. Điểm thi lúc nào cũng chỉ vừa đủ trung bình, thường xuyên ngủ, thậm chí cậu ta còn chẳng thèm nói chuyện với ai. Một học sinh chẳng có gì nổi trội, đó cũng chính là lý do tại sao cậu ta lúc này còn chẳng quen được bất kỳ một người bạn gái nào.
Cũng vì cái tính bất cần đời này mà cậu ta lại tự dưng quen biết được một số bạn học là con trai. Bọn họ cũng na ná như Lâm Thần, chẳng có cái gì nổi trội để quen biết được những cô gái xinh đẹp trong lớp. Đây chắc có lẽ là mối liên kết giữa những con người cùng đồng cảm.
“ Ê, Lâm Thần, dậy đi, mày không dậy là cô cho ra ngoài hành lang đứng đó”
Một tên mặc đồng phục trường, dáng vẻ cao gầy vỗ vỗ vai Lâm Thần nhắc nhở. Cậu ta cũng là một trong những người bạn mới quen của Lâm Thần. Nhìn dáng vẻ gầy ốm đó thì ai cũng tưởng rằng cậu ta bị suy dinh dưỡng.
Bị người khác đánh thức, Lâm Thần tỏ vẻ mệt mỏi, thậm chí còn không mở mắt nói lại:
“ Biết rồi, còn tận mấy phút nữa cơ mà...”
Ngay sau đó, cả bọn con trai khác cũng ở xung quanh, vẻ mặt gian xảo hỏi Lâm Thần:
“ Mày hôm qua lại làm chuyện mờ ám gì phải không?”
“ Đúng vậy, đúng vậy, ngày nào mày cũng ngủ, chẳng lẽ đêm qua có chuyện gì gấp cần mày làm sao?”
Cả bọn nói nhiều như vậy nhưng chỉ được Lâm Thần đáp bằng một cái phất tay cùng cái giọng không quan tâm:
“ Chúng mày nói nhiều quá, biến đi.”
Nói xong, Lâm Thần cũng chẳng quan tâm, cậu cố gắng tận dụng khoảng thời gian ít phút còn lại để ôm mặt vào chiếc bàn...
Tuy nhiên, lúc này bọn họ đâu có để ý cậu. Sự chú ý của bọn họ đang hướng tới một câu nói rất vu vơ của một đứa trong đó:
“ Mà hôm nay chúng mày biết gì không? Giáo viên hôm nay đẹp kinh hồn lắm...”
“ Đúng rồi, đúng rồi. Tao xem hình rồi, cmn đẹp * *”
“ Tao còn nghe nói cô ấy còn được mời đi thi sắc đẹp nhưng bị từ chối cơ mà...”
“ Hừ, thế mà cũng nói. Tao còn nghe tin cô ấy còn đang sở hữu một công ty cơ. Cái việc dạy học chỉ là làm cho vui thôi!”
Cả đám hít một hơi khí lạnh, thực sự nếu đây là thật thì cô ấy đúng là một thánh nhân rồi... Cả đám ai cũng kính nể trước những câu nói.
“ Mẹ nó, nếu như cô ấy mà dạy riêng cho tao thì... hehe”
Một tên trong nhóm nở một nụ cười nham hiểm, rất nhanh lời nói đó đã được đáp trả bằng những cái cốc đầu cùng lời châm biếm đến từ đồng bọn:
“ Mày đừng tưởng bở. Cô ấy tên là Tô Nhan, xinh đẹp nhưng tính tình vô cùng nghiêm khắc. Mày có nhớ mấy chục đứa hôm trước bị đuổi học chỉ vì trêu ghẹo cô ấy không?”
Cả đám đều run lạnh trước lời nói này. Xinh đẹp thì cũng tốt đó nhưng nghĩ đến chuyện bị đuổi học làm cho cả đám không ai dám mơ tưởng tới cô ấy. Chả ai muốn đứa đứng trên bục cờ lại là mình cả... Tuy cô ấy rất đẹp nhưng đáng tiếc là một bông hồng đẹp có gai nhọn, không thể chạm nổi.
Trong lúc cả nhóm đang chán nản thì tự dưng một thằng khác lại khơi lên chuyện khác:
“ Chúng mày hình như cũng đã gửi hết thư cho nữ thần đó rồi phải không? Có thằng nào được cô ấy chấp nhận thì nói ra đi!”
“ Mẹ mày! Bọn tao đã đau rồi mà mày còn xát muối vào nữa à!”
Từ lời nói mà ai cũng biết sự thật đáng buồn cả, chả có ai được cô nàng đó phản hồi. Thậm chí, một tên ngu ngơ còn vứt thêm ớt vào chỗ đau của cả đám:
“ À, cô nàng Linh Nhi cực kỳ nổi tiếng đó phải không? Hôm qua tao thấy bác bảo vệ cầm cả tải thư tình của cô ấy vứt vào sọt rác đó?”
“ Hự...”
Một lời nói làm bao trái tim tan nát. Tuy bọn họ đều hiểu kết cục nhưng bị một người khác nói ra như vậy thì đúng là chẳng khác gì một con dao đâm trúng trái tim bọn họ.
Cũng phải thôi, dáng vẻ Linh Nhi quá xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền trải dài phía sau lưng, khuôn mặt trái xoan như một tác phẩm nghệ thuật, lông mày lá liễu cùng ánh mắt to tròn đen láy sẽ thu hồn bất cứ nam sinh nào dám nhìn thẳng.
Hơn thế nữa, cô ấy còn sở hữu cho mình một thân hình vô cùng quyến rũ... tuy không thể so được với Tô Nhan nhưng cũng là một chín một mười. Còn cặp chân đi quần tất đen kết hợp váy ngắn kia nữa, nó chính là một bảo vật nên được nâng niu gìn giữ nha... Nếu có thể được đôi chân đó chà đạp thì... chỉ cần nghĩ đến đó là bất kỳ nam sinh nào cũng sẽ thèm nhỏ dãi.
Cuối cùng, tất cả bọn họ lại chuyển hướng sang Lâm Thần. Ai cũng biết rằng chỉ có Lâm Thần là chưa thử tỏ tình với cô nàng đó. Vì anh em, bọn họ phải cho cậu ta biết cái mùi của sự đau khổ này mới được.
Cả đám dường như hiểu ý nhau, một tên vẻ mặt có đôi chút thư sinh vỗ vai Lâm Thần, sau đó cậu ta tỏ vẻ nghiêm túc nói:
“ Khụ...khụ... Lâm Thần à. Cũng đến lúc mà cậu nên thực hiện lời hứa rồi.”
Lâm Thần giống như nghe được chuyện quan trọng. Tuy rất mệt nhưng cậu vẫn cố gắng tỉnh dậy. Nhìn vẻ mặt có chút đần độn của Lâm Thần, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy hào hứng.
“ Được. Mày nói đi!”
Dáng vẻ khá nghiêm túc của Lâm Thần khiến cho cả đám con trai ai ai cũng tán thưởng. Giữ chữ tín chính là một đức tính phải có của một thanh niên trai tráng...
Thấy Lâm Thần có vẻ bình tĩnh, nam sinh vừa nói đó cười nhẹ nói:
“ Thôi được. Bây giờ mày chỉ cần đi tỏ tình với nữ thần ở lớp kế bên là được. Tao nghĩ chuyện này chắc cũng bình thường thôi mà nhỉ?”
Lâm Thần nghe thấy lời này, cậu nhíu mày hỏi lại:
“ Ngoại trừ chuyện đó được không? Mày cũng biết cô ấy khó tính như thế nào cơ mà!!!”
“ No no no, cả đám đều đã mặt dày tỏ tình rồi. Nếu chỉ có mình mày không làm thì nghe có vẻ không được tốt cho lắm.”
Nói xong, cả đám còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến trên. Mặc cho Lâm Thần có cố gắng giải thích như thế nào nhưng bọn họ vẫn muốn cậu ấy thực hiện thử thách trên.
Cuối cùng, Lâm Thần cũng phải gật đầu đồng ý trước sự đàn áp của cả đám con trai này.
“ Thế mới là anh em chứ. Phải trải qua cái này thì mới trưởng thành được.”
Một tên dáng vẻ lực lưỡng cười đùa nói.
Lâm Thần lúc này chỉ biết thở dài. Mà nhìn cái thân thể giả trang này trông vô cùng bình thường, cộng thêm cái thành tích chẳng ra gì của cậu thì có lẽ cô ấy cũng sẽ từ chối mà thôi. Nghĩ như vậy, cậu cũng an tâm chút được phần nào.