Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 233




Lúc này, Nguyệt Sương lại vô cùng bình tĩnh. Mặc dù trên cơ thể toàn là vết thương bầm tím, thậm chí rỉ cả máu trông vô cùng đáng thương nhưng cô lại không hề kêu lên một tiếng nào.

Nếu theo đúng lời của cô ta, Nguyệt Sương lại phỏng đoán một chuyện vô cùng đáng sợ.

Chẳng lẽ... cái cô gái đáng sợ đó lại thích anh ấy?

Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tin. Linh Nhi là dạng tồn tại gì? Một người có thể định đoạt được số mệnh của nguyên một đại gia tộc, thậm chí còn có ảnh hưởng lớn đối với thế giới. Ấy thế mà lại đem lòng yêu một chàng trai. Chính cô trước kia cũng chẳng bao giờ tin.

Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với anh ấy, một người hoàn mỹ đến mức cô phải mê đắm, kết hợp với lời nói của cô ta thì cô mới bắt đầu có chút tin tưởng.

Tại sao anh ấy che mặt? Ngày trước cô cũng chỉ hiểu là anh ta muốn thử cảm giác lạ, tuy nhiên, cô có cảm giác là anh ấy che mặt, đổi danh tính chỉ vì chính cô nàng này. Điều này thật đáng sợ.

Phải biết, Linh Nhi cũng là một vị tiểu thư khó tính, nhớ thù rất dai. Có lần mẹ cô từng nói, chỉ vì một chút sự cố không mong muốn mà làm cho Linh Nhi không vui, kết quả là cả nhà người đó đều bị phá sản, cả cơ ngơi mấy trăm năm đều bị sụp đổ chỉ trong vài ngày.

Như thế còn chưa đủ, toàn bộ các người liên quan tới cái gia phả xấu số đó thì đều bị lây. Toàn bộ đều phá sản. Vậy nên mẹ của cô đã căn dặn một cách vô cùng nghiêm túc:

“ Nếu con gặp được cô ấy thì nên tránh càng xa càng tốt.”

Nguyệt Sương lúc này nghĩ lại, miệng của cô lại nở nụ cười. Cái nụ cười chẳng biết là cô đang cười trong sung sướng hay cười trong đau khổ nữa. Bởi vì, khả năng lớn là cô đang tranh giành tình nhân với cái người mà mẹ cô cũng phải sợ hãi như này. Cô chỉ sợ, nếu mẹ mà biết thì chắc chắn sẽ tức đến ngất mất mà thôi.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, đó là xóa sạch dấu vết rồi cuốn gói chạy khỏi đây. Cũng may là cô cũng đã che giấu tung tích, vì vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, khả năng cao là cô sẽ an toàn.

Sau khi hoàn tất công đoạn cuối cùng, bộ dạng của cô nhem nhuốc, bẩn thỉu từ bụi cát trông chẳng khác gì cô lao công cả.

Chẳng thèm quan tâm, cô cúi xuống cạnh Lâm Thần cùng với vẻ mặt thỏa mãn. Dáng người thướt tha quay lưng lại, quàng hai tay Lâm Thần lên vai, sau đó từ từ nhấc cả thân thể... Rất nhanh, cô đã cõng thành công Lâm trên vai của mình.

Cảm nhận được hơi ấm cùng cái mùi hương dễ chịu, trong lòng cô trào ra một cỗ nhu tình. Có lẽ, cho dù người cô đối mặt là một thế lực đáng sợ, khủng bố nhưng tất cả cô đều không hề sợ, miễn là có người này bên cạnh.

Đi vòng ra cửa sau, tránh khỏi camera, dùng bột ớt để xóa dấu vết trên đường đi. Cô dễ dàng đi ra sau một cách an toàn.

Ngay ở cửa, một chiếc xe khá cũ đang đặt ở nơi đó. Cô không hề chần chừ, một thân cõng một người chạy thẳng vào trong xe.

Ở trên xe, cô cũng chẳng hề thả lỏng. Ánh mắt căng như dây đàn chạy thật nhanh trên đường.

Một người đang đậu xe để hút điếu thuốc bên đường, chuẩn bị châm lửa cho điếu thuốc thì bỗng dưng có một thứ gì đó vụt qua. Cơn gió mạnh của thứ đó làm cho cả bật lửa và điếu thuốc đều bay vút ra xa.

“ Cái đ*o gì vậy? Thằng đó bị điên hay sao mà lái xe như vậy!” Người tài xế căm tức nói lớn.

Nếu phải nói Nguyệt Sương bị điên thì nó cũng có một ý đúng. Một cô gái chạy xe với vận tốc sắp đạt 100km/giờ, một cái vận tốc mà chính Lâm Thần cũng chưa dám làm vậy. Một vận tốc mà chỉ cần xảy ra lỗi nhỏ là có thể khiến cả hai người gặp nguy hiểm.

Nguyệt Sương trong lòng đương nhiên hiểu. Thế nhưng, cho dù nguy hiểm như vậy thì đã sao? Nếu không chạy nhanh khỏi đây, thứ chờ đợi cho cô chính là sự trả thù điên cuồng đến từ Linh Nhi. Cô không sợ mình làm sao cả? Cô chỉ sợ chính mình sẽ liên lụy tới người nhà. Đến lúc đó thì cho dù cô có hối hận thì cũng chẳng kịp nữa rồi.

Đúng như những gì Nguyệt Sương nghĩ, chỉ sau mười năm phút, toàn bộ công ty nhỏ nhoi đó đã xảy ra một việc chấn động. Có lẽ, nó chính là chuyện đáng sợ nhất trong lịch sử từng xảy ra với cả cái thành phố này. Nữ cận vệ của vị tiểu thư đáng sợ đó lại bị thương trong chính công ty của mình.

Toàn bộ công ty bị giới nghiêm, không có một ai có thể thoát được cả. Từng đoàn cảnh sát cùng bác sĩ được điều động đến nơi này một cách nhanh chóng và gấp rút.

Thậm chí, toàn bộ tuyến đường đi ra khỏi nơi đây đều bị phong tỏa. Nếu không phải Nguyệt Sương chạy nhanh thì có lẽ chính cô cũng bị chặn rồi. Phải nói là Nguyệt Sương vẫn còn quá coi thường sức ảnh hưởng của Linh Nhi.

Ở một nơi gần đó, trong một căn phòng nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, xung quanh toàn bộ đều là dụng cụ y tế, một cô gái với những vết băng gạt đang nằm trên giường bệnh. Mắt hai cô ấy lúc đầu nhắm tịt, sau đó từ từ mở ra.

Người đó không ai khác chính là nữ cận vệ đó. Mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên đó chính là cô chủ của mình – Linh Nhi.

Linh Nhi hiện tại đang mặc cho mình một bộ đồ công sở. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn phía sau cùng với đôi giày cao gót khiến cho dáng người được cao thêm đôi phần. Cũng vì thế mà Linh Nhi trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, không vì cách ăn mặc này mà khiến cho vẻ đẹp của cô ấy sụt giảm. Ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu quyến rũ vẫn còn y nguyên... trên người cô ấy.

Ngay khi thấy cô chủ, câu đầu tiên mà cô chủ hỏi cô chính là:

“ Cô thấy ổn hơn chưa Tư Hạ? Nếu thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho tốt!”


“Đây...đây là lời hỏi thăm của cô chủ hay sao?” Tư Hạ trong lòng cảm động.

Từ trước đến giờ, cô chủ luôn luôn trong tình trạng bận bịu, thậm chí cô ấy đôi khi còn phải bỏ bữa. Ấy thế mà, khi cô bị bệnh, người đầu tiên đến thăm cô chính là cô chủ.

Tư Hạ lần đầu cảm nhận được cái ấm áp đến từ người cô chủ. Nhìn bộ đồ của cô ấy mặc, chắc chắn là cô ấy đang làm việc mà phải chạy tới đây...Chỉ như vậy, trong lòng cô lại càng yêu quý cô chủ của mình hơn.

Cố gắng gạt bỏ suy nghĩ xúc động, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở và nói:

“ Dạ! Tôi hiện tại đã ổn. Cô chủ không cần lo cho tôi đâu ạ!”

Linh Nhi nghe vậy, cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Ngay sau đó, vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, ánh mắt căm thù nhìn cái công ty xa xa nói:

“ Dám làm cho cô bị thường. Hừ... cái công ty này được lắm!”

Tư Hạ thấy cô chủ bắt đầu nổi giận, cô mới nhớ lại sự việc trước của mình.

Không chần chờ, cơ thể bị thương của Tư Hạ quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau khổ cộng thêm hối hận nói với Linh Nhi:

“ Xin cô chủ trách phạt tôi. Chỉ vì một sai sót nhỏ, tôi đã làm cho cậu chủ có cơ hội chạy thoát.”

Ngay khi nghe thấy lời này, toàn bộ xung quanh phòng đều lạnh như băng. Ánh mắt Linh Nhi trở nên trống rỗng nhìn Tư Hạ và nói:

“ Cô...nói cái gì? Anh ấy hiện tại đang ở đâu?”

Tư Hạ cũng không giấu giếm, một mình kể lại toàn bộ sự việc đó. Đương nhiên, để loại trừ thì cô đã giấu đi các sự việc không cần thiết, ví dụ như lúc cậu chủ đánh cô để bỏ chạy... Toàn bộ lỗi lầm cô đều đổ hết lên đầu cái cô gái điên kia.

Nói xong, ly rượu trong tay Linh Nhi không biết từ bao giờ mà đã bị chính cô ấy bóp nát. Máu từ tay hòa lẫn với rượu vang đỏ chảy xuống đất.

Dường như chính Linh Nhi cũng không hề biết mình đang bị thương như vậy, vẻ mặt của Linh Nhi âm trầm cùng đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.

Đến cả Tư Hạ, người mà làm nhiều trong quân đội, chính cô cũng phải sợ hãi lùi lại phía sau. Cả thân thể cô chưa bao giờ run rẩy đến mức này. Đây...cô chủ dường như trở thành một con người khác...

Đến lúc này, Linh Nhi mới thấy bàn tay của mình dính máu. Tuy nhiên, thay vì trị thương, cô lại liếm lấy cái vết thương rỉ máu của mình. Ánh mắt căm thù nhìn xa xa, đôi môi dính máu nói với giọng vô cảm:

“ Được...được lắm. Một con chuột nhắt mà dám mơ tưởng đến anh ấy. Có lẽ cả cái thành phố này quên mất sự tồn tại của mình rồi. Thật sự quên rồi...haha...”

Nói xong, Linh Nhi cười một cách đáng sợ. Có lẽ, hôm nay chính là ngày mà cả giới tài phiệt chao đảo.