Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 357




Nhận được thứ quý giá nhất trong đời, Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thứ mà cô mong chờ bấy lâu nay, không thể nào ngừng nghĩ về nó... cuối cùng cũng được thực hiện.

Chiếc nhẫn cưới? Nó tượng trưng cho điều gì??? Chẳng phải chứng minh cho việc cô chính là người quan trọng nhất trong lòng anh ấy hay sao? Hơn nữa, cô cũng tin chắc rằng: Mình chính là người được anh ấy trao tặng chiếc nhẫn đầu tiên.

Mặc dù, trong phong th, anh ấy đã kể cho cô toàn bộ mọi chuyện: Từ việc anh ấy sinh sống ở đâu, tại sao lại vướng vào một mớ rắc rối... rồi lý do tại sao lại đến gặp cô. Mọi thứ giống như giấc mơ ! Cô mặc dù tự tin là rất hiểu anh ấy, thế nhưng khi đọc những dòng chữ đó, cô lại cảm thấy mình chẳng hề hiểu gì về anh ấy cả, giống như một con ếch ngồi ở dưới giếng vậy.

Cô không phải là người duy nhất có trong lòng của anh ấy, còn có cả cô gái tên Thanh Tuyết, Ngọc Băng, rồi còn cả Linh Nhi... Ai cũng là cô gái đều si tình giống như cô bây giờ.

Cô cũng là người đã dính vào bẫy tình yêu này, vậy nên cũng hiểu một chút cảm giác của bọn họ. Những cô gái đó đã hi sinh rất nhiều, làm mọi thứ vì anh ấy hiện tại, thứ duy nhất bọn họ mong chờ chỉ là một chút tình cảm nhỏ nhoi, một thứ mà có lẽ nó rất đơn giản, nhưng là mong ước của tất cả bọn họ.

Sẽ như thế nào khi mà anh ấy từ chối hết bọn họ chỉ để đến với cô? Chẳng cần nói thì cô cũng hiểu sẽ xảy ra chuyện lớn như thế nào? Linh Nhi khủng bố đến đáng sợ, cô hiểu. Rồi còn cô gái tên Thanh Tuyết hay Ngọc Băng kia nữa... mặc dù cô chưa từng gặp nhưng cô có cảm giác dường như địa vị của họ cũng rất cao.

Họ đều là những cô gái có cảm xúc, lý trí giống cô. Cái cảm giác đáng sợ khi mà anh ấy rời xa nó khủng khiếp như thế nào? Cô hiểu chứ, chính cô cũng đã trải qua... và bọn họ cũng sẽ giống như vậy, cũng sẽ trở nên tiêu cực giống như cô tối qua.

Mặc dù cô cũng rất không thích có những cô gái khác nhăm nhe đến anh ấy, nói đúng hơn là căm ghét. Thế nhưng cô cũng là một người thông minh, vậy nên cô cũng hiểu một chút tình cảnh hiện giờ rắc rối đến mức nào?

Con người của Lâm Thần cô biết rõ, vậy nên nếu như cô cưỡng ép đến với cô thì chẳng khác nào đang hành hạ tâm hồn yếu ớt của anh ấy cả, mà đây là thứ cô vô cùng lo sợ. Cô không muốn chính mình lại là kẻ hủy diệt con người của anh ấy. Cô chỉ muốn Lâm Thần hạnh phúc, như thế cũng là đủ rồi.

Vậy nên, cô mới trở nên vui vẻ như vậy, cô chấp nhận những cô gái khác ở chung với anh ấy. Chỉ cần cô có một vị trí trong lòng thì cô cũng cảm thấy vui lòng.

Một tay sờ lấy chiếc nhẫn, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa sổ, mái tóc tung bay trong gió, cô ngọt ngào nói:

“ Em sẽ chờ anh”

Ở một bên khác, Lâm Thần mệt mỏi ngồi cạnh giường bệnh Linh Nhi, bên cạnh thì Tư Hạ đang nghiêm túc đứng đó. Ánh mắt cô ấy đầy lo lắng nhìn Lâm Thần.

“ Cậu chủ, cậu đã ngồi đó rất lâu rồi. Có cần tôi...”

Chưa kịp nói hết, Lâm Thần xoay mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, hỏi:

“ Tư Hạ, tôi có một câu hỏi, cô có thể giúp tôi trả lời được không?”

Lâm Thân làm ra bộ dáng nghiêm túc như vậy lại khiến cho cô có một cảm giác rất lạ.

Trong lòng cô, cậu chủ là một đấng toàn năng, không chuyện gì là không làm được. Ngay từ việc quản trị công ty mà chỉ trong vài ngày, toàn bộ công ty đã quay về quỹ đạo, thậm chí còn đi lên. Chưa hết, cậu ấy còn chỉnh sửa luật lệ, thay đổi cấu trúc... mà không hề có chút sai lầm nào.

Thử hỏi, con người tài năng như vậy thì lại bị chuyện gì làm khó nữa chứ. Đó là cô nghĩ như vậy, cho đến khi nhìn thấy cậu chủ hiện tại.

Nhìn ánh mắt của cậu ấy, giống như một đứa trẻ lạc mất cha mẹ, bơ vơ giữa dòng người tấp nập, không biết nên phải làm gì? Chỉ cần như thế đã khiến cho cô cảm thấy vô cùng sốc.

Rốt cuộc, chuyện gì đã khiến cậu chủ ra nông nỗi này?

Cảm nhận được ánh mắt Lâm Thần nhìn chằm chằm đợi câu trả lời, cô không hề do dự, nhanh chóng gật đầu lễ phép:

“ Dạ, cậu chủ cứ hỏi, chỉ cần tôi biết thì tôi sẽ trả lời.”

Cảm nhận được ánh mắt đầy tự tin của Tư Hạ, Lâm Thần thở dài, xoay người lại nhìn Linh Nhi trên giường bệnh, tâm sự:

“ Cô có cảm thấy tôi quá đáng không? Linh Nhi nếu không gặp tôi thì đâu thành ra nông nỗi này. Lẽ ra, cô ấy hiện tại phải giống như phượng hoàng tung bay trên trời xanh...Chứ không phải nằm đây chỉ vì một người bình thường như tôi bây giờ.”

Lời nói đầy đắng chát như muốn tự trách bản thân, Tư Hạ nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu, khuyên nhủ Lâm Thần:

“ Không, cậu chủ nghĩ vậy là sai rồi. Tôi cho đây chính là định mệnh của hai người. Cô chủ yêu cậu, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, đó chính là tình yêu. Và tôi cũng biết, chỉ có cậu mới là người làm cho cô ấy hạnh phúc, mỉm cười vui vẻ như bao cô gái khác. Vậy nên, cậu đừng xem nặng vấn đề này. Tôi chỉ mong cậu có thể ở bên cạnh cô chủ, đó chính là một món quà hạnh phúc nhất dành cho cô ấy.”

Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu như muốn rỉ máu. Rốt cuộc, cô ấy chỉ muốn tình yêu của cậu, một cô gái mà khiến cho cả thế giới chao đảo, là một mỹ nữ băng giá lại làm tất cả mọi thứ vì cậu. Thử hỏi, một cô gái hi sinh, làm mọi thứ vì cậu như vậy thì phải yêu cậu đến mức nào chứ?

Lúc trước, cậu còn tưởng đó chỉ là hứng thú nhất thời của cô ấy, cũng là một nỗi ám ảnh vì cậu. Vậy nên cậu vẫn chưa mở lòng để đón nhận cô ấy. Thế nhưng bây giờ thì đã khác, cậu đã coi cô ấy chính là bạn gái của mình, một thứ mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Cầm lấy bàn tay ấm áp của Linh Nhi, ánh mắt Lâm Thần trở nên nhu tình hơn bao giờ hết.

Không thấy Lâm Thần trả lời, thế nhưng cô lại cảm thấy rất vui vì hành động của cậu chủ. Phải chăng, cậu ấy đã nhận ra tình yêu của mình dành cho cô chủ. Sau bao nỗ lực, cuối cùng thì hai người cũng được ở bên nhau? Điều này không khỏi khiến cho cô tự nói những điều tốt đẹp nhất dành cho hai người.

Cô muốn nói một vài điều dành cho cậu chủ, thế nhưng khi cô ngoảnh lại thì cậu ấy đã ngủ từ bao giờ không biết, hai tay cậu vẫn nắm chặt bàn tay của cô chủ, cảnh tượng vô cùng ngọt ngào.

Cô giật mình, nhanh chóng bịt miệng mình lại, sau đó nhẹ nhàng lấy chiếc chăn nhỏ đắp lên cho Lâm Thần. Xong xuôi, cô mới rón rén đi ra ngoài, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, không hề gây ra tiếng động.

Đây chính là thứ đẹp nhất cô thấy ở trong đời. Cô chủ được cậu chủ tận tình chăm sóc, ân cần chu đáo. Giống như một người chồng đang cố gắng chăm sóc cho người vợ của mình vậy.

Không chỉ thế, khi cô tiến đến ban nãy, một hộp nhỏ màu đỏ đã thu hút sự chú ý của cô. Và tất nhiên, chính nó cũng đã khiến cho cô hiện tại vẫn còn mỉm cười.

Là một thư ký, cô vừa nhìn thì đã nhận ra chiếc hộp đỏ tinh xảo đó chính là hộp nhẫn, mà nói thẳng ra chính là chiếc nhẫn cưới.

Cô đoán khả năng rất lớn, khi cô chủ tỉnh giấc, cậu ấy sẽ ngay lập tức cầu hôn cô chủ. Ôi thật là lãng mạn làm sao!

Nghĩ đến đây, cô giật mình quên mất là mình phải chuẩn bị cho việc này, để buổi cầu hôn đó diễn ra long trọng.