Giữa dòng người tấp nập trong thành phố, một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng di chuyển nhanh chóng trên con đường. Xe ấy đi đến đâu là sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Vì đơn giản, nó là chiếc xe giành cho giới siêu giàu, thậm chí có tiền còn chưa chắc mua được.
Thế nhưng, tốc độ chiếc xe đó quá nhanh, lướt nhanh như một cơn gió. Điều này làm cho mọi người xung quanh đều hối tiếc, giá như chiếc xe đó đi chầm chậm hơn một chút thì họ đã có thể chứng kiến cận cảnh chiếc xe này.
Đâu ai có thể cưỡng lại sức cuốn hút của những chiếc xe đắt tiền. Con người đều ưa thích cái đẹp và sự giàu có cơ mà. Hơn nữa, mặc dù chiếc xe chạy qua rất nhanh, thế nhưng từ thiết kế tinh tế của chiếc xe, bọn họ đều đoán được người lái chiếc xe là một cô gái.
Điều này làm sao có thể? Phải biết chiếc xe này trên thị trường giá rẻ nhất cũng tính bằng triệu đô, chưa kể đến những con limited( giới hạn). Khi này, tiền cũng không thể cân đong đo đếm được giá trị của chúng.
Nếu như có thể làm quen được cô ấy, rất có thể bọn họ sẽ một bước lên mây. Đó chính là suy nghĩ của rất nhiều người khi nhìn thấy chiếc xe. Thế nhưng, rất nhanh bọn họ đều lắc đầu loại bỏ cái suy nghĩ ấu trĩ đó, đơn giản là vì nó rất buồn cười.
Bạn không có gì: Không tiền không quyền không đẹp... lại đi quen với một cô gái giàu có, đi chiếc xe đắt tiền thì có khác nào trò cười cho mọi người không. Tốt nhất bạn nên về nhà, tìm cho mình một chiếc chăn thật ấm, sau đó đánh chén một giấc, may ra trong giấc mơ, bạn sẽ có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời đó.
Ai ai cũng nghĩ rằng: Cô ấy rất cao ngạo, vậy nên mới đi nhanh như vậy, hơn nữa, sẽ chẳng có một chàng trai nào chiếm được cô nếu không có tiền bạc cả.
Thế nhưng, nếu như bọn họ biết được cô ấy lại tự thân làm tất cả mọi thứ để lấy lòng cha mẹ một chàng trai nghèo hơn bọn họ. Chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng sốc, thậm chí sẽ có một số người tan nát cõi lòng, hoài nghi nhân sinh.
Thanh Tuyết ngồi trên chiếc xe, vẻ mặt xinh đẹp, hai mắt lấp lánh như ánh sao chăm chú nhìn con đường trước mặt. Mặc dù cô là một tiểu thư cao quý, rất ghét phải vội vàng nhưng đối mặt với chuyện này, mọi tôn nghiêm của cô xây dựng đều bị đập bỏ. Cô hiểu chuyện hiện tại quan trọng đến nhường nào, nó chính là bước ngoặt để thực hiện giấc mơ của cô, một giấc mơ mà cô cho là rất xa vời.
Xưa kia, cô nghĩ rằng chuyện độc chiếm được Lâm Thần làm riêng là một chuyện vô cùng bình thường. Cô xuất thân cao quý, lại còn xinh đẹp tài giỏi, tiền tài vô số kể... chẳng có một chàng trai nào cưỡng lại được sức hấp dẫn này. Thế nhưng, khi mà cô gặp lại anh ấy, mọi chuyện đã khác.
Không chỉ mình cô, Linh Nhi- một vị tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, âm độc và vô cùng điên rồ lại nhúng tay vào mối tình này của cô. Có thể nói, ngoại trừ nhan sắc không thua kém ra, toàn bộ những thứ khác cô đều thua cô ấy.
Cô khó khăn lắm mới xây dựng được đế chế của mình, thế nhưng khi nghe anh ấy nói, cô mới hoảng sợ phát hiện cả công ty trong thành phố này chỉ là một thứ vô cùng nhỏ trong tay cô ấy. Hơn nữa, không chỉ trong nước, mà ở nước ngoài, cô nàng Linh Nhi cũng đã xây dựng một đế chế to lớn, không thua kém bất kỳ công ty nào cả. Với một cô gái tài giỏi, giàu có hơn cô cả trăm lần, thậm chí sẵn sàng tặng cả một công ty cho anh ấy thì thử hỏi cô sẽ đối đầu bằng cách nào.
Cô lúc này có chút hối hận, lẽ ra khi anh ấy rời đi, cô không được mềm lòng mà phải trói lại, nhốt vào tầng hầm mới đúng. Khi đó, anh ấy sẽ thuộc về cô, không bao giờ rời khỏi cô nữa.
Chuyện sai thì không thể sửa lại, cô nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ, tập trung lái chiếc xe.
Trời rất nhanh đã chuyển tối, ánh trăng dần dần thay thế, hành động của con người cũng bắt đầu ít dần. Mọi người cũng chuẩn bị quay trở về mái ấm của mình.
Lâm Thần khi này mới mở mắt dậy, vẻ mặt mệt mỏi nhìn lên trần nhà, nhăn mặt nói:
“ Đau...đau đầu quá... chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Cậu muốn sờ lấy chiếc điện thoại của mình bên cạnh, thế nhưng khi cậu dùng tay vươn sang bên cạnh, một cảm giác mềm mại như cầm phải một hòn bông làm cho cậu nhíu mày.
“ Tại sao...nó lại mềm như vậy! Hơn nữa, nó còn rất vừa tay mình!”
Dường như để kiểm tra thêm vài lần, cậu bóp thêm một lần nữa. Khi này, ngoài cái cảm giác vô cùng mềm mại ấm áp thì một tiếng thở dốc cùng với giọng nói vô cùng kỳ lạ vang lên:
“Anh...anh đừng bóp chúng nữa... Anh đã bóp chúng suốt hai tiếng rồi mà!”
Vẻ mặt cậu trở nên trắng bệch chưa từng có, cảm giác sợ hãi khiến cho mồ hôi lạnh của cậu nhanh chóng xuất hiện. Ngay sau đó, cậu nhảy ra khỏi giường như một con ếch, hai mắt vô cùng lo lắng nhìn ra xung quanh.
Đến khi này, cậu mới nhận ra là trên người cậu chẳng hề có miếng vải nào. Đáng sợ hơn nữa, cậu nhận ra hai cô gái trên giường của mình. Đó chính là Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương.