Đêm đến rất nhanh, nhiệt độ bên ngoài giảm dần, từng cơn gió mang theo hơi lạnh bắt đầu tung hoành khiến cho cành lá đung đưa, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên tĩnh nhẹ nhàng.
Khi này, trước một căn nhà nhỏ, nơi mà thường ít ai để ý tới lại xuất hiện một chiếc xe. Nếu là chiếc xe bình thường thì sẽ chẳng có gì đáng nói, tuy nhiên từ ngoại hình chiếc xe, không khó để nhìn ra đó là một chiếc xe vô cùng sang trọng.
Sự chói lóa từ chiếc xe cùng với sự đơn giản của ngôi nhà khiến cho mọi người xung quanh đều không thể rời được mắt.
Nó quá đối lập nhau, sự đối lập này khơi gợi tò mò vô hạn của con người.
Hơn nữa, chiếc xe này lại có màu hồng, lại được trang trí trông vô cùng dễ thương. Điều này lại càng thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người hơn.
Một nam sinh đeo kính đi dạo buổi đêm, bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, sự vui vẻ này cũng chẳng diễn ra được lâu khi cậu ta nhìn thấy chiếc xe, ngay lập tức, miệng cậu ta há hốc mồm, bàn tay run run chỉ vào chiếc xe đó:
“M-Mày nhìn kìa... Đó...đó là Rolls-Royce... Rolls-Royce phiên bản dành cho quý tộc đó... N-Nó tại sao lại xuất hiện.”
Một tên đeo tóc vàng, dáng vẻ mập mạp tỏ vẻ không hiểu, hỏi nam sinh đó:
“ Quý tộc...quý tộc là như thế nào vậy mày? Chẳng lẽ ở cái thời hiện tại này lại có kiểu quý tộc ngày xưa sao?”
Vừa nói như vậy, tên béo mập đã bị nam sinh đeo kính cho ăn một cái gõ đầu. Tên béo mập chưa kịp tức giận vì hành động của nam sinh thì đã bị nhắc nhở:
“ Con mẹ mày! Mày nói to như thế không sợ người ta nghe thấy hả. Mày có biết là chỉ cần nói xấu quý tộc thì sẽ nhận hậu quả như thế nào không?”
Lời nói đầy vẻ nghiêm trọng khiến cho tên béo không dám nói ra bất cứ lời nào, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng. Cậu ta cảm nhận được tên bạn đeo kính này không hề nói đùa, nhất là khi cậu ta cũng thấy được chiếc xe đó vô cùng sang trọng, không giống như những chiếc xe khác mà hắn gặp qua.
Một tiếng lạch cạch, tên béo chưa kịp tỉnh hồn thì đã bị nam sinh đeo kính lôi thẳng vào trong bụi cây gần đó.
Ngay khi cậu ta vừa chui vào, trên chiếc xe sang trọng đó, một thân hình vô cùng xinh đẹp, yêu kiều bước xuống một cách bình thản.
“ Đẹp...đẹp quá...” Cả hai tên đều bị vẻ đẹp của cô gái mê hoặc, ánh mắt như nam châm dõi theo từng hành động của cô ấy.
Để nhận xét một người thì cần rất nhiều yếu tố, tuy nhiên, cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một ngoại lệ. Bởi vì chỉ cần đứng từ xa nhìn, bọn họ cũng có ảo giác mình thật thấp hèn, không xứng đáng với thân phận của cô ấy. Thứ duy nhất bọn họ làm chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cố gắng né tránh ánh mắt của cô ấy.
Không chỉ bọn họ nghĩ vậy mà tất cả những người xung quanh đều có suy nghĩ đó. Chưa bao giờ họ lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, kể cả khi nhìn thấy trên ti vi. Vẻ đẹp cao quý đến mức chỉ cần một ánh nhìn bẩn thỉu thì cũng là thiên tội, vẻ đẹp có thể trấn áp được muôn loài.
Rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào cô gái đó, ai chẳng thích cái đẹp, ngắm nhìn chúng thì đâu có gì sai.
Thế nhưng, suy nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt khi cô ấy xoay mặt lại, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn xung quanh, nói:
“ Ai... là ai đang nhìn bản tiểu thư! Mau ra đây!”
Lời nói vô cùng lạnh lùng, cao ngạo không coi ai ra gì nhưng lại có sát thương vô cùng lớn đối với mọi người. Mọi người đứng nhìn đều xoay mặt chạy đi, thậm chí đến cả thú vật như chó mèo cũng bị tiếng nói làm cho hoảng sợ, ba chân bốn cẳng mà chạy.
Rất nhanh, tiếng xì xào cũng đã hết, khi này, cô gái mới tỏ ra vô cùng đắc chí, cười mỉm:
“ Muốn ngắm nhìn tiểu thư ta, các người đừng có mơ. Chỉ có tên cặn bã Lâm Thần mới được ngắm bộ dạng của ta mà thôi.”
Đến lúc này, Thanh Tuyết mới để ý xung quanh. Cô cũng khá bất ngờ khi nhà của anh ấy lại trông vô cùng đơn giản như vậy.
Cô gọi là căn nhà chứ thực ra diện thích còn thua xa so với cái phòng của cô. Cũng may là căn nhà này có khu đất trống giúp cô có chỗ đỗ xe, nếu không thì hiện tại cô cũng chẳng biết nên đậu vào đâu.
Mặc dù nho nhỏ nhưng cô lại cảm thấy nơi đây chẳng hề bẩn thỉu như những nơi khác. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng có trật tự. Hơn nữa, trong sân lại có mùi thơm thoang thoảng của hoa, làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn trên chiếc điện thoại báo con chip của mình gần ở nơi này. Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng cầm giỏ quà, vẻ mặt cố gắng tỏ ra hòa nhã, sau đó mới ấn chuông.
Mặc dù anh ấy trong mắt cô thấp hèn, chỉ xứng đáng liếm chân cho cô, thế nhưng cô cũng không ngu ngốc đến mức không biết những nguyên tắc cơ bản này.
Muốn bắt anh ấy đi theo cô thì đầu tiên là phải mua chuộc ba mẹ anh ấy đã. Cô tự tin là sẽ chẳng có ai xứng đáng với anh ấy hơn cô cả. Cô hơn Linh Nhi chính là ở điểm có thể tùy cơ ứng biến. Chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành, là một người con gái lý tưởng thì ba mẹ anh ấy đâu có lý do gì để từ chối chứ. Nói đúng hơn thì cô đã nắm chắc kế hoạch trong lòng bàn tay.
Nụ cười bắt đầu nở rộ trên môi, như một đóa hoa nở trong mùa xuân, đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn nó, cô đứng đó, mong chờ cánh cửa mở ra.
Một phút...hai phút...rồi ba mươi phút trôi qua.
Từng cơn gió phả lạnh vào thân thể Thanh Tuyết khiến cho cô run rẩy. Vì để ra mắt ba mẹ anh ta, cô cố gắng chọn lựa những bộ đồ đẹp nhất, vì vậy nên nó rất mỏng, không đủ sức để chống lại cơn gió lạnh này.
Đến khi này, cô chẳng hề kiêng kị gì nữa, đã mắc công đến đây thì nhất định cô phải đạt được mục đích của mình, đó cũng là châm ngôn của cô, chưa bao giờ phá bỏ.
Một tay cầm lấy tay cửa, cô bắt đầu nhíu mày, bởi vì cánh cửa này đã bị khóa. Hơn nữa, đây có vẻ là khóa từ bên ngoài.
“ Đêm đến rồi...anh ta còn đi đâu nữa...”
Thanh Tuyết đi vào trong chiếc xe, vẻ mặt suy tư. Giữa đêm rồi, anh ấy còn đi đâu cơ chứ? Nếu anh ấy đi làm thì cũng không phải, vì chiếc xe ô tô của anh ấy vẫn còn ở đây. Hơn nữa, ba mẹ của anh ấy cũng không có nhà...
Cô ngắm nhìn xung quanh nhà hàng xóm, phát hiện có nhiều camera. Khi này, cô mới cười lạnh, vẻ mặt vô cùng tâm cơ:
“ Anh... cứ chờ đó xem”
Nói xong, cô lái xe rời đi, để lại một giỏ quà vô cùng sang trọng trước cửa nhà Lâm Thần...
...
“Đau...đau đầu quá!”
Trong một căn phòng kỳ lạ, một nam thanh niên mệt mỏi mở mắt. Ánh mắt đỡ đần nhìn lên trần nhà, nói một cách vô cùng mất sức.
Cái cảm giác quen thuộc này khiến cho cậu chợt nhận ra điều gì đó, đến khi cậu cố gắng cử động tay thì lại có một sợi dây giam cầm cậu lại.
Sợi dây này vô cùng kỳ dị, cậu càng dùng sức, nó càng siết chặt, không cho cậu bất cứ cơ hội thoát ra.
Cả thân thể cậu bị trói chặt trên chiếc giường, mặc dù cậu không hề có cảm giác đau nhưng trong tâm hồn cậu tràn ngập một cảm giác sợ hãi.