Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 4 - Chương 42




Editor: Dư

Beta: Cà ri

Lúc chạng vạng, mưa phùn kéo dài từng đợt tạt vào cửa sổ.

Trương Yên bưng một bát tuyết lê đường phèn đã được ninh rất lâu, trên bát còn tỏa ra từng đợt hơi nóng.

Cô ngây người nhìn chằm chằm bát sứ thanh hoa trên tay rồi lại mấy tờ báo trên bàn thật lâu, sau đó mới sợ hãi nhanh chóng ngước mắt nhìn chồng mình: "Tử Minh, sao anh không uống, canh cũng sắp nguội rồi. Hai đêm nay em thường nghe anh ho khan nên sợ anh bị bệnh, cố ý cho người ninh canh này, anh xem."

"Rốt cuộc là cô muốn thế nào!"

Người đàn ông phiền chán đánh gãy lời cô nói, mày rậm nhíu lại, hai tay chống trên eo cúi đầu đi vòng vòng có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

Cuối cùng hắn đứng lại cầm lấy vài tờ báo trên bàn mạnh tay mở ra. Tiếng động ồn ào này rơi vào tai Trương Yên lại giống như tiếng dao kiếm va vào nhau khiến cô hoảng sợ.

Cô liếc mắt nhìn mấy dòng chữ đầu đề được tô đậm không khống chế được rụt rụt cổ, tay run lên làm canh nóng tràn ra đổ trên mu bàn tay trắng mịn rất đau.

Đường Tử Minh nhìn không vừa mắt bộ dạng co đầu rụt cổ của nàng dâu này, trên mặt chỉ là biểu cảm phiền chán, tức giận đặt câu hỏi: "Tôi bảo cô đọc sách, biết chữ, cô học xong rồi sao?"

Trương Yên vội gật đầu, lấy lòng nói: "Tử Minh, em học rồi. Toàn bộ mấy bài văn của anh em đều đọc qua rồi, em.... em còn dựa trên bài đó viết một bài thơ ngắn, em viết cũng rất tốt đó. Em đọc cho anh nghe nha!"

Đường Tử Minh khinh thường cười nhạo. Người phụ nữ ngu ngốc đần độn này vì lấy lòng hắn lại làm bộ biết thưởng thức các tác phẩm của hắn còn tự cho là đúng, thật là quá buồn cười rồi!

Hắn không muốn nghe mấy cái câu chữ gọi là chắt góp từ tâm huyết của mình nhưng sáo rỗng không có hồn mà lại còn từ miệng của một người chỉ tiếp thu tư tưởng phong kiến mục nát, đây gọi là sỉ nhục văn chương.

"Nếu đã biết chữ vậy hẳn là cô đã thấy được." Đường Tử Minh chỉ mục li hôn được đăng trên báo.

Trương Yên thật sự hoảng sợ, tay run lên làm chén sứ từ trong tay rơi xuống, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã rơi trên đất vỡ nát.

Nước mắt rơi xuống, cô há miệng thở dốc nhưng không nói được câu nào hoàn chỉnh: "Tử Minh, anh đừng dọa em nữa...Ly, ly hôn cái gì chứ? Tử Minh, em không muốn ly hôn với anh. Không có anh em sống thế nào đây? Em đã làm gì sai, anh nói với em đi em sẽ sửa, em sẽ học được không? Anh cho em chút thời gian, em sẽ chuyên tâm học chữ, em.... em cũng có thể giống như Kiều tiểu thư vậy, cùng anh ngâm thơ làm câu đối, cùng anh đi gặp gỡ bạn bè, em... "

Đường Tử Minh nhíu mày chặt mày lạnh lùng quát một tiếng: "Đủ rồi!"

Trương Yên sợ tới mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Đường Tử Minh đem tờ báo quăng trên bàn: "Cô cũng xứng để so sánh với Thu Lộ? Đúng là không biết xấu hổ! Thu Lộ là soul mate là linh hồn của tôi, trong cuộc sống mờ mịt này chỉ cô ấy mới có linh hồn đồng cảm với tôi thôi! Về phần cô, Trương Yên, cô có thể nói ra chỗ ưu tú trong văn chương của tôi sao?"

soul mate* Bạn đời, tác giả để vậy nên mình không sửa đâu nga^^

Trương Yên cúi đầu vừa vội lại sợ, ngón tay xoắn lại cùng nhau, hận không thể chà xuống một lớp da.

Vài lần muốn mở miệng nhưng trong ngực trong cổ giống như có một tảng đá, khiến cô nói không ra tiếng.

Hắn nói rất đúng.

Cô không thể nào là Kiều Thu Lộ.

Kiều tiểu thư là đại tài nữ nổi tiếng khắp nơi, có thể xuất khẩu thành thơ, chuyện xưa hay nay tùy tiện cũng có thể hạ bút thành văn. Lúc đi du học ở hải ngoại vô tình gặp gỡ cùng Đường Tử Minh, hai người mới gặp tựa đã quen, rất nhanh liền rơi vào bể tình.

Chỉ tiếc, Kiều tiểu thư trên người có hôn ước, mà vị hôn phu là Thẩm Cảnh Niên tiếng tăm lừng lẫy có thể hô mưa gọi gió ở bến Thượng Hải, người nước ngoài thấy cũng phải nể mặt Thẩm nhị gia ba phần.

Mà đường Tử Minh cũng có cô.

Trương gia cùng Đường gia là có giao tình, từ lúc cả hai còn rất nhỏ cha mẹ hai bên liền định ra hôn sự. Nhưng hai đứa trẻ càng lớn thì tính tình và tầm mắt cũng có sự chênh lệch rất lớn, càng lúc càng không xứng đôi.

Đường Tử Minh theo bậc thầy văn học đến Bắc Bình, tới trường tốt nhất để học, sau này lại xuất ngoại để học. Đường gia thường tiếp đãi học giả uyên thâm, bạn bè của hắn cũng toàn là nhân tài không có người nào tầm thường cả.

Trương Yên được nuôi dưỡng trong khuê phòng, hơi một tí cũng phải bó chân, không được học chữ vì từ nhỏ đã được dạy nữ tử không tài mới là đức. Quan trọng nhất chính là cô ngay cả trang điểm như thế nào cũng không biết.

Lúc chưa gả còn dùng chút son bột nước, gả cho người rồi thì cả ngày lo trong lo ngoài lo liệu chuyện nhà, làm gì có thời gian quan tâm tới khuôn mặt như thế nào, mỗi ngày đều muốn có nhiều hơn một đôi tay, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc tốt cho người chồng chỉ biết đọc sách suốt ngày giống như bản thân là người không nhiễm khói lửa nhân gian, còn phải chăm nom đứa em chồng mới có sáu tuổi.

Đường Tử Minh nói là chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt, trong đầu cô tất cả toàn là củi gạo dầu muối.

Dùng lời của Đường Tử Minh khái quát về Trương Yên chính là người tục khí, kiến thức thiển cận là người phụ nữ quê mùa cục mịch.

Bởi vậy khi cô học chữ đều là miễn cưỡng thì làm sao có thể cảm nhận sự văn vẻ trong văn chương của Đường Tử Minh đây?

Đừng nói thưởng thức, vừa rồi khi chồng mình thốt ra tiếng nước ngoài, cái gì ôi thiu mai đặt, cô căn bản nghe không hiểu. Đường Tử Minh nói với cô tựa như đàn gảy tai trâu.

Bạn bè của Đường Tử Minh khi nói đến vị phu nhân này của hắn đều nói đáng tiếc.

Đáng tiếc đại tài tử trăm năm khó gặp có thể nói kinh tài tuyệt diễm như Đường Tử Minh, mỗi ngày khi về nhà chỉ có thể nói chuyện với người vợ như đầu gỗ, tài hoa của hắn không người lý giải, buồn khổ của hắn không người nào hiểu được.

Cho đến khi hắn xuất ngoại du học, cho đến lúc hắn gặp gỡ Kiều Thu Lộ mới coi là Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô số.

Đường Tử Minh không chỉ học được tư tưởng tiến bộ ở nước ngoài mà hơn hết là hắn cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Hắn cùng Kiều Thu Lộ ước định sau khi về nước thì cả hai đều sẽ hủy bỏ hôn ước để thành toàn cho đoạn tình duyên này nên bọn họ đã đánh cược một lần xem như là được ăn cả ngã về không, nhất định không hối hận.

Nhưng hai lão của Đường gia lại phản đối. Khi Đường Tử Minh nhắc tới ly hôn, cha mẹ liền mắng hắn. Mẹ hắn nói nếu hắn dám bỏ vợ chính là ép chết hai lão già này để xem thằng con bất hiếu như hắn còn mặt mũi nào mà xuất đầu lộ diện.

Họ không hiểu quyết định của hắn. Ở trong mắt họ, Trương Yên là nàng dâu tốt không chỗ nào có thể soi mói, khi hắn đọc sách Trương Yên hầu hạ hắn, khi hắn rời nhà Trương Yên cũng có thể đem cái nhà này sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chăm sóc tốt hai lão và em chồng Đường Tử Duệ còn nhỏ. Hắn điên rồi mới muốn bỏ một nàng dâu tốt như vậy.

Đường Tử Minh vì thế tức giận đến cơm nuốt không trôi. Những người này căn bản không hiểu thứ hắn theo đuổi, không hiểu so với sinh mệnh thì tự do yêu đương còn quan trọng hơn. Đường gia tựa như một cái lồng giam tỏa ra mùi hôi thối gắt gao vây khốn hắn, muốn kéo hắn vào những thứ phong kiến mục nát để hắn ngây ngốc vượt qua cả đời rồi sau đó mồ yên mả đẹp ở đây.

Hắn cùng cha mẹ giằng co kéo dài chiến tranh lạnh.

Cha mẹ không đồng ý hắn cũng không chịu thỏa hiệp, chuyện cứ kéo dài như vậy một năm rồi lại một năm. Mãi cho đến mùa đông năm kia, hai lão nối tiếp nhau nhiễm bệnh qua đời. Tang sự do Trương Yên một mình lo liệu khiến Đường Tử Minh không thể lập tức ly hôn chỉ có thể lại nhẫn nại đợi hai năm... Cuối cùng đợi đến hôm nay hắn liền viết một phần giấy thỏa thuận li hôn, cũng đăng một tin thông báo trên báo cho mọi người biết.

Kiều Thu Lộ đã về nước, khẳng định cũng thấy được.

Đường Tử Minh nghĩ đến Kiều Thu Lộ nội tâm giống như một trận lửa đốt, hận không thể lập tức chắp cánh bay về phía hắn người yêu sâu đậm. Bởi vậy khi đối mặt với khuôn mặt khóc sướt mướt của vợ mình, hắn càng cảm thấy ghét.

"Tử Minh..."

Trương Yên xoa xoa mu bàn tay bị phỏng đến đỏ bừng của mình tội nghiệp giữ chặt tay áo của hắn khóc thút thít nói: "Ba mẹ trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy anh bỏ em đâu."

"Không phải tôi bỏ cô mà là ly hôn." Đường Tử Minh nghẹn một bụng tức giận, nhìn Trương Yên liền cảm thấy phiền muộn vì giống như ông nói gà bà nói vịt.

Hắn đặt tay ở ngực nặng nề nói: "Trương Yên, tôi nói cho cô biết tôi muốn ly hôn với cô. Không chỉ vì tôi, vì Thu Lộ mà còn vì cô cùng với cái thời đại đen tối này! Ép duyên, hôn nhân không tình yêu vốn dĩ là một nhà tù, việc này xem như là hoàn toàn đánh vỡ nó đi. Dù sao cũng phải có người châm lửa đốt đuốc làm gương tốt xông lên phía trước vì thời đại này, vì một tương lai sáng lạng phía trước cho nên tôi muốn trở thành người ly hôn đầu tiên trong tất cả mọi người...Cô hiểu không?"

Trương Yên khóc lem hết mặt, thanh âm run run: "Nhưng em không muốn ly hôn, em không thể không có anh được."

"Xem đi, đây là tập tục xấu của phong kiến!" Đường Tử Minh thở dài một tiếng, nắm lấy đôi vai gầy gò của cô: "A Yên, cô là một linh hồn độc lập, con gái thời đại mới nên sống có ý nghĩa, không nên cái gì cũng dựa vào chồng mình được."

Trương Yên chỉ biết lắc đầu: "Em không cần, em không muốn ly hôn...Tử Minh, anh đừng bỏ em, anh trai sẽ chê em làm mất mặt gia đình, ba mẹ chồng đều đi rồi, em...em thật sự sống không nổi."

Đường Tử Minh ánh mắt thâm thúy nhìn cô như kiểu trẻ con không thể dạy. Hắn nói: "A Yên, đừng khóc."

Trương Yên khịt khịt mũi, nghĩ là hắn đã hồi tâm chuyển ý nên trưng ra một khuôn mặt tươi cười nhưng hơi khó coi:"Nói nhiều như vậy, Tử Minh, anh có khát không? Có đói bụng không? Đều do em tay chân vụng về làm đổ mất chén canh rồi, để em gọi người ninh lại một chén tuyết lê đường phèn cho anh."

Đường Tử Minh lắc lắc đầu, trầm giọng hỏi: "Cô yêu tôi sao?"

Trương Yên dùng sức gật đầu.

Đường Tử Minh thở dài một tiếng, lại hỏi: "Vì sao?"

Trương Yên không chút nghĩ ngợi, đáp: "Anh là chồng của em, em đương nhiên là yêu anh."

Đáy mắt Đường Tử Minh xẹt qua một tia đau xót, tiếc hận nói: "Tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, cô không thể thấy được vẻ đẹp của nó có khác gì người mù không thấy được ánh sáng đâu... A Yên, tôi cảm thấy cô thật đáng thương."

*

Trương Yên cuối cùng cũng thỏa hiệp ký vào đơn ly hôn. Hai chữ ly hôn này là mới mẻ tới cỡ nào chứ?

Có một đoạn thời gian rất dài cô hay mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy mình bị Đường Tử Minh bỏ...Thật ra sâu trong nội tâm cô cũng biết mình và Đường Tử Minh là hoàn toàn không thích hợp với nhau. Đúng ra mà nói thì chính là cô không xứng với hắn, hắn chắc chắn sẽ là người lưu danh tài tử về khả năng văn chương còn cô chính là vết bẩn trong cuộc đời hắn khiến cho người ta thấy tiếc hận.

Như vậy cũng tốt, hắn được ở cùng Kiều tiểu thư hoàn thành một đoạn tình duyên sẽ trở thành giai thoại lưu danh thiên cổ này, hắn chắc chắn sẽ rất vui.

Mà cô...luôn có thói quen thỏa hiệp với tất cả mọi thứ, thỏa hiệp với anh trai, thỏa hiệp với cha mẹ chồng, thỏa hiệp với chồng nên cô sớm quên mất thế nào là cự tuyệt người khác. Cho nên cô khóc lóc ký tên, cho nên cô "ly hôn ", cho dù quyết định này có phải đánh đổi bằng cả mạng của cô.

Nên tiếp tục sống như thế nào đây? Trương Yên không biết.

Đường Tử Minh không quan tâm tiền tài, hắn nói đồ cưới của cô cứ đem về toàn bộ đi hắn một phân tiền cũng không cần, còn tài sản cha mẹ chồng để lại hắn thoải mái vung tay chia cho cô một nửa.

Hắn thật là người tốt. Bề ngoài cao lớn anh tuấn, bên trong lại tài hoa hơn người, nhiệt tình buông thả tâm hồn xem tiền tài như cỏ rác, trọng tình trọng nghĩa. Chỉ duy nhất chính là đối với cô không nặng tình.

Trương Yên thở dài nhìn bản thân trong gương nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua rồi lại giống như bị ánh sáng mạnh đập vào nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Người phụ nữ trong gương có bề ngoài phổ thông, dáng vẻ của một người phụ nữ luống tuổi đã có gia đình. Đem ra so sánh với Kiều tiểu thư giống như một trên trời một dưới đất khác nào lấy minh châu so với bùn đen.

Trương Yên vẻ mặt mất mát đứng lên lục ra mấy khối vải tốt nhất từ trong tủ vốn định để tới lúc mừng năm mới sẽ may cho chồng mấy bộ đồ mới nhưng giờ không cần dùng tới nữa rồi.

Còn có ba thước Bạch Lăng, nhìn độ dài này chắc là hơn ba thước một chút màu tím hồng vừa quê mùa lại vừa tục khí đúng là rất hợp với cô.

Cô là người phụ nữ bị chồng bỏ làm mất hết thể diện Trương gia, cho dù anh trai đón cô về nhưng có thể đối mặt với lời đồn thổi nhảm nhí không phân thị phi trắng đen sau này không?

Lời người đáng sợ. Chết đi ngược lại thoải mái hơn, còn có thể xuống dưới cùng với đứa bé phúc mỏng của cô.

Lúc Đường Tử Minh vừa đi du học cô đã mang thai, mười tháng sau sinh hạ một bé trai nhũ danh là Phán Nhi.

Đứa bé này đáng yêu cỡ nào chứ...lúc vừa sinh ra vừa nhỏ lại vừa gầy nhưng không bao lâu liền nuôi được trắng trẻo mập mạp, chọc bé một cái là cứ cười khanh khách không ngừng, bàn tay nhỏ bé mềm mại khi ngủ chỉ thích nắm lấy ngón tay cô.

Cuộc đời cô vui vẻ nhất có lẽ là trong một năm Phán Nhi còn sống.

Cô không ngừng viết thư cho Đường Tử Minh hưng phấn mà kể từng chút từng chút chuyện liên quan tới Phán Nhi. Mới đầu là cô đọc cho người ta viết giúp, sau này học biết chữ rồi thì nhịn không được dùng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo tự mình viết kể hết cho hắn nghe.

Mỗi lần trong thư hồi âm hắn chỉ cần nhắc một câu hay nửa chữ về Phán Nhi cũng có thể làm cô vui cả ngày.

Sau này khi Phán Nhi chết rồi thế giới của Trương Yên như sụp đổ một nửa, cô không ăn không uống mỗi ngày chỉ có thể cố chịu đựng từ hừng đông cho tới tối mịt, ngày hay đêm sáng hay tối cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Sau này khi Đường Tử Minh trở về lại đem hy vọng đến cho Trương Yên. Hắn đau khổ hối hận thương tiếc đối với đứa con chưa từng gặp mặt.

Hắn ở cạnh cô nghe cô khóc, nghe cô nói chuyện về Phán Nhi, lăn qua lộn lại như vậy nên hắn an ủi cô khuyên cô. Hắn thậm chí vì con viết một bài văn thương tiếc tình ý chân thật, lời văn thống thiết khiến người thấy thương tâm người nghe rơi lệ.

Hắn làm đến nổi Trương Yên từng sinh ra ảo giác là hắn yêu cô, yêu con của họ. Nhưng sau này khi Đường Tử Minh ngồi thuyền đi lần nữa, sau khi quay về lại đòi ly hôn với cô.

Trương Yên mới đầu còn nghi ngờ do hắn từng vì chuyện con chết mà đau khổ hối hận chứng tỏ hắn cũng có chút tình cảm với cô nhưng tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Cho tới hiện tại, rốt cục cô cũng nghĩ thông suốt rồi. Không phải người đọc sách bọn họ bạc tình mà là bọn hắn quá thâm tình, tất cả tình cảm đều thông qua con chữ trên giấy nhưng đến hiện thực thì cũng chỉ như vậy thôi.

Nghĩ thông suốt nên không còn chấp niệm nữa, hắn không thương cô, vậy thì không thương đi.

Cô hy vọng hắn và Kiều tiểu thư sống hạnh phúc. Về phần cô vẫn nên làm tốt một vai phụ ảm đạm rời khỏi sân khấu này dù sao đây cũng chưa chắc là kết cục không tốt vì cô cũng cảm thấy rất mệt rồi, đời người vốn dĩ có quá nhiều thứ không như ý miễn cưỡng sống chỉ thêm giày vò mà thôi.

Cạnh cái gối trên giường luôn đặt một đôi hài nhỏ do cô tự tay làm cho Phán Nhi, đôi hài nhỏ để bé tự đi phía sau mình. Đôi hài luôn được đặt cạnh gối nhưng nếu ban đêm quá nhớ con cô liền thắp sáng đèn thức trắng đêm nhìn vật nhớ người.

Trương Yên quý trọng vuốt ve mũi hài, cười khổ một tiếng, trong tay nắm chặt đôi hài, đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Cô muốn đi gặp Phán Nhi rồi!