Chap 105 : Giang Hải Dậy Sóng.
Huyền Đô Đại Pháp Sư là con người đầu tiên được Nữ Oa nặn ra, có điều một khi mang thân phận nhân tộc thì trong mắt yêu tộc đều đồng dạng sinh linh thấp kém nhất, sở dĩ bọn này có thể nghịch thiên tu hành, còn không phải do năm đó yêu hoàng thả xuống công đức hay sao?
Không mang ơn thì thôi bây giờ còn lên đây bắt chẹt mười vị tiểu thái tử.
Hi Hòa :
"Huyền Đô, bổn cung khuyên ngươi không nên lo chuyện bao đồng, nhân tộc căn cốt không tốt, tu hành không dễ dàng gì, lát nữa chẳng may thiên đế không tiết chế được, đ·ánh c·hết ngươi. Yêu tộc cũng khó lòng giao phó với thánh nhân."
Lời lẽ khinh miệt tận cùng không ai nghe nổi, tuy nhiên nàng nói cũng không sai, khoan nói đến cảnh giới chênh lệch, chỉ nhìn hai kiện tiên thiên chí bảo đệ nhất công, thủ trong tay Đông Hoàng Thái Nhất thôi Huyền Đô cũng đã muốn thoái lui, hai món đều là công kích nguyên thần, chưa chắc gì thánh nhân có thể đối phó nổi.
"Thiên đế! Ngài là thần, thật sự không thể rộng lượng một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay sao." - Ông ta điệu bộ khẩn khoản nhìn lên một lần nữa. "Nhân tộc đối với thiên giới nhỏ bé vô hại. Cớ gì phải chấp nhất nhân tộc."
Thái Nhất trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc thắng. Hối hận rồi sao? Mà người hắn muốn làm khó vốn không phải ông ta, tự nhiên ra dọn rác cho tên nhóc nhân tộc làm gì.
"Nhỏ bé vô hại?! Nhưng đám người sau lưng ngươi lại không nghĩ thế nha. Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó huyết tế trẫm đã nghe lời thánh nhân, không chừa lại một mạng nào."
"Quả nhiên là chuyện yêu tộc t·hảm s·át chúng ta thánh nhân có biết." - Phe nhân tộc tức giận nhìn nhau, bọn họ đã nghi ngờ từ rất lâu rồi. Tại sao lúc yêu tộc t·hảm s·át nhân tộc Nữ Oa và Lão Tử không hiện thân, hóa ra thánh nhân cùng yêu tộc là cá mè một lứa muốn tận diệt họ.
Đông Hoàng Thái Nhất chỉ đợi có như thế, hắn hướng lên thượng tầng hả hê cười lớn, nhìn đi! Nhìn cho rõ bộ mặt của thánh nhân các ngươi tôn thờ.
Nữ Oa ở Oa Hoàng điện sắc mặt thịnh nộ nhưng cũng không thể làm gì, chính miệng nàng truyền lời đạo tổ dẫn đến huyết tế Đồ Vu Kiếm, chuyện rõ như ban ngày.
"Thái Nhất, nể mặt ta bỏ qua đi."
Thông Thiên giáo chủ đạp trên áng mây ngũ sắc tới. Dáng vẻ trang nghiêm, tóc đen tuyền dài qua vai, lắm tấm bạc ở một vài chỗ. Sau lưng bay lượn huyền ảnh của tru tiên tứ kiếm, hai tay cầm theo tử kim hồ lô. Khuôn mặt hồng hào, chân mài bạc trắng.
"Bái kiến thánh nhân" - Cả hắn và toàn bộ mọi người hướng về Thông Thiên hành lễ.
Huyền Đô thấy Thông Thiên Giáo Chủ rất vui mừng, nghe nói giao tình hai người không tệ. Phen này được cứu rồi.
Hi Hòa : "Thánh nhân, nội bộ tộc ta xào xáo cũng vì tung tích nội gián, trên dưới chỉ hận không thể lôi đầu kẻ đó ra chém thành vạn mảnh. Nay biết đó là do nhân tộc giở trò, há có thể bỏ qua dễ như thế?"
"Thiên hậu, chuyện nội gián bổn tọa đảm bảo không liên quan nhân tộc." - Thông Thiên Giáo Chủ mĩm cười nhìn sang Đông Hoàng Thái Nhất và thập yêu thần. "Nhưng mà chuyện 10 cái tiểu thái tử loạn hồng hoang, tân thiên đế và thiên hậu khó thoát trách nhiệm."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Thánh nhân đã nói vậy thì thiên đình không truy cứu việc nội gián... Mười tiểu nhi tử làm loạn hồng hoang, ta sẽ giam lại và tước quyền ngự nhật."
"Àii" - Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu thở dài, cứ tưởng hắn sẽ phạt thật nặng để tiêu trừ sát nghiệp hôm nay gây ra, kết quả chỉ giơ cao đánh khẽ lấy lệ, như thế này e rằng hậu vận 10 tiểu thái tử khó bảo toàn.
Gieo nhân gặt quả, gieo nhân gặt quả.
Huyền Đô : "Đã nghe thiên đế nói rồi chứ?! Không còn gì nữa thì về đi."
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mài. Hắn vẫn chưa xong đâu, tên tiểu tử Tiêu Phàm kia nhìn kiểu gì cũng trở thành một mầm họa, bây giờ còn không diệt sau này chắc chắn không thể đụng tới y nữa.
Nghĩ là làm hắn thôi động Thí Thần Thương, muốn một kích kết thúc tất cả, mà ý này sớm bị Thông Thiên Giáo Chủ nhìn ra, y nhẹ nhàng đặt tay lên vai bằng hữu khuyên can.
"Thái Nhất à Thái Nhất, người ta đã tôn ngươi là thần, chấp nhất phàm tục sinh linh làm gì? Với lại cái tên nhân tộc kia là giáo đồ của Thái Thanh sư huynh. Coi như ngươi nể mặt ta, bỏ qua cho hắn. Nể mặt ta đi mà."
Đông Hoàng Thái Nhất tiếc nuối hạ xuống. Vụt mất cơ hội này, về sau trừ khử nhân tộc sẽ rất khó.
"Từ nay về sau không chỉ riêng nhân tộc, hồng hoang vạn linh cấm tuyệt đối không được đặt chân lên thiên giới. Nếu không sẽ bị xử theo luật trời."
Sau đó lại ném Hỗn Độn chung về phía thiên lộ, hủy diệt toàn bộ công trình. 999 bậc cầu thang nối liền từ chân núi Bất Chu Sơn lên 33 trọng thiên cũng vì vậy mà đóng lại mãi mãi.
Thông Thiên giáo chủ làm phép dịch chuyển đám người nhân tộc trở về đại địa rồi cũng vội vàng tìm cố nhân hàn quyên chuyện cũ.
Nhân tộc chuyến đi này không những không thu hoạch được gì còn hại c·hết Lã Ngọc, Tiêu Phàm nhốt mình trong phòng không muốn tiếp ai. Đêm đó y khoác nguyên bộ đồ đen lặng lẽ rời khỏi tông môn, thẳng hướng Giang hải.
Bên bờ Giang Hải, Thái Nhất cầm cái lông thỏ của Thường Hi. Cảnh quang quỷ dị, mặt biển phía trên đóng băng nhưng nước bên dưới lại toàn là dung nham sôi sùng sục. Đây là địa phương nàng ấy tự bạo.
Sao băng thi thoảng bay lướt qua, gợi lên rất nhiều hồi ức.
Đông Hoàng Thái Nhất lấy trong Hỗn Độn Chung hằng hà sa số chân linh bị thôn phệ còn nguyên, lượng nguyên hồn khổng lồ tràn ra la hét chói tai, âm khí che kín bầu trời. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng từng chút mang chúng nén lại vào cái lông thỏ.
"Thỏ thỏ, chờ ta thu thập đủ chín mươi chín vạn linh hồn, sẽ mang muội trở lại."
"Đang vá chân linh bằng chân nguyên của người khác sao?"
Tiêu Phàm núp sau một tảng đá quan sát không khỏi rùng mình. Y chỉ biết Đông Hoàng Thái Nhất là yêu hoàng, chưa từng nghe nói đối phương lại biết món tà công này.
Mà bỗng nhiên Tiêu Phàm nhìn thấy chân linh của Lã Ngọc, ánh sáng hoàng kim phát ra hồn phách của nàng ấy không thể lẫn vào đâu được. Y đã không giữ nổi bình tĩnh lập tức xông ra đó.
"Đông Hoàng Thái Nhất! Trả Lã sư muội cho ta."
Đông Hoàng Thái Nhất từ từ quay mặt lại, ma hình có thể dọa sợ bất kì ai nhìn vào. Khuôn mặt anh tuấn, mỹ mạo ban ngày biến mất. Hắn mang một nửa mặt b·ốc c·háy, ma văn đen ngòm che phủ da thịt.
"Còn đang lo không biết kiếm đâu ra dương hồn cho muội ấy. Ngươi lại tự dẫn xác đến."
Tiêu Phàm : "Ngươi vậy mà lại là ma tu."
"Ma tu??! Nhóc con! Lão tử là ma hoàng." - Thái Nhất trong dạng ma thể là Lý Băng Thu sử dụng. Ban ngày đã rất chướng mắt tên nhân tộc, không ngờ y dám cả gan theo đến đây. Quá thuận tiện.
Băng trên Giang Hải vỡ ra, vô số ma tộc bên dưới xông lên. Tiêu Phàm kinh sợ mở ra hệ thống trước khi đám ma vật nhảy bổ vào y.