Chap 106 : Bàn Cổ Thần Hình.
Nhìn tên nhóc thiên kiêu vùng vẫy trong đống ma vật hắn rất thõa mãn, tuy nhiên đối phó với bọn này chỉ dùng đến phổ thông ma vật thì chưa đủ, ngón tay Thái Nhất trượt trên Thí Thần Thương, máu theo vết rách chảy xuống biển, oán khí của sinh linh đã từng nằm xuống ở địa phương lập tức thức tỉnh.
Chấp niệm trước lúc c·hết lớn bao nhiêu, thức tỉnh hình thái điên cuồng gấp bội, cứ như vậy Tiêu Phàm chém hết tốp ma vật này thì tốp ma vật khác lại tràn đến. Luyên thuyên bất tận.
Đế Á : "Sao không g·iết hắn đi?"
"Gấp gì chứ? Để hắn từ từ tiêu hao linh lực. Lát nữa thu thập cũng không muộn." - Đông Hoàng Thái Nhất đắc ý.
Lúc sắp chuẩn bị quay lại mang nguyên thần tu sĩ luyện hóa thì đột nhiên nhìn thấy trong biển oán linh một hình bóng lướt qua, tim hắn đập nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ hỉ phục ma hồn đó đang mặc, cô ta đầu đội mũ phượng, khăn che mặt của tân nương theo gió nhẹ lay.
Góc nghiêng khuôn mặt khiến hắn sững người, vội dùng thần lực ngăn chặn bước chân oán linh kia. Từng bước, từng bước di chuyển gần nàng.
Đế Á hiếu kỳ nhảy nhót xung quanh ma hồn tân nương. Ở nhân giới nó từng thấy qua y phục cưới. Xem ra ma hồn có lẽ trước khi c·hết chấp niệm của cô ta là muốn gả đi.
Đông Hoàng Thái Nhất vươn tay vén lên tấm khăn voan đỏ. Thường Hi với đôi mắt trắng dã vô hồn và cơ thể nhợt nhạt đầy vết nứt. Do khoảng cách quá gần, nhanh sau đó sức nóng từ thái dương chân hỏa gián tiếp làm thân ảnh tan biến.
Dù cho chỉ là chấp niệm được máu ma hoàng gọi lên nhưng vẫn khiến hắn đau như vạn tiễn xuyên tâm. "Nhất định phải đợi ta."
Đùng, đùng, đùng!!!
Phía sau lưng đồng loạt nổ ba tiếng long trời lở đất.
"Đông Hoàng Thái Nhất, trả Lã sư muội cho ta." - Tiêu Phàm thở dốc cầm thanh tiên kiếm to hơn cơ thể. Hai mắt y sáng bừng lên, chiếc nhẫn cũ kĩ trên tay thoát ra luồng cực đại chi khí. Xung quanh nổi lên phong ba. Giữa tâm chấn, khổng lồ ma thần cơ thể vạn trượng, tay nện xuống cây búa lớn.
Toàn bộ thiên địa hứng chịu đại địa chấn. Đất trời muốn nứt ra hai mảnh.
Đông Hoàng Thái Nhất chưa tiêu hóa xong tình huống. "... Bàn Cổ?! Búa của Bàn Cổ??? Là hàng thật đó hả"
"Còn đứng đó không chạy đi." - Đế Á biến thành dạng dị thú phóng đến hất cả người hắn lên lưng mình rồi dùng sức lực cả đời dồn lại t·ẩu t·hoát khỏi đó.
Nhát thứ nhất Khai Thiên Phủ giáng xuống, Hỗn Độn chung liền được mang ra, thanh âm v·a c·hạm giữa hai thần khí truyền đi khắp tam giới. Đòn công kích mạnh tới nổi thổi yêu văn trên đó, đồng sinh linh bảo chấn động, hắn cũng phun ra hai ngụm tiên huyết.
Đế Á liều mạng chạy, địa đại sụp đổ bén gót phía sau, giờ chỉ cần sảy chân một bước, xác định bị c·hôn v·ùi dưới 18 lớp đất đá các loại.
Khai Thiên Phủ nhát thứ hai tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi!
Thần hình mạnh gấp nhiều lần Bàn Cổ hư ảnh của 12 tổ vu lần trước.
Sau một hồi chạy bán sống bán c·hết, cả hai ra khỏi phạm vi Bàn Cổ thần hình tác động, bỏ lại cả vùng bị oanh tạc thành hố sâu không đáy, ngay khi họ tưởng như đã bình an vô sư thì lại một đợt dư chấn bùng dậy thổi bay cả hai.
Không biết qua bao lâu, Thái Nhất tỉnh lại nhưng vẫn còn rất sốc, đất trời đảo lộn. Cảm giác như vừa bị xe tải tông.
Khi trấn tỉnh lại hắn không thấy Đế Á, xung kích hất nó dính nửa thân vào vách đá không tự ra được nên cứ đứng đó la ẳng ẳng từ nãy giờ.
Cả hai mệt tới mức không còn biết bản thân họ gì.
Sư nương nhà nó, tên nhóc này gọi ra cả Bàn Cổ ma thần. Y là ông nội của Nghê Thường à?
Khi họ đang thở bằng tất cả các lỗ trên người có thể dùng được thì thứ ánh sáng đó lóe lên lần nữa.
Đế Á : "Thái Nhất! Tên... Tên quái vật đó lại đến kìa."
Đông Hoàng Thái Nhất dùng Thí Thần Thương làm điểm tựa để đứng lên cứu vớt chút tôn nghiêm, cho dù có c·hết cũng tuyệt đối không thể mất hình tượng.
Tiêu Phàm vừa rồi đã dùng toàn bộ điểm hệ thống của mình đổi loại công pháp đỉnh cấp, cũng mang triệt để linh khí dồn hết vào công kích... Vậy mà Đông Hoàng Thái Nhất nhìn qua không có thương tổn gì.
Bàn tay siết chặt thanh kiếm. Y đã không còn gì để đổi chát với hệ thống nữa cả.
Mà Đông Hoàng Thái Nhất tuyệt đối không tốt hơn. Lục phủ ngũ tạng của hắn đổi chỗ cho nhau, một cái công kích phổ thông bây giờ cũng sẽ khiến cả người sụp đổ ngay lập tức không nghi ngờ gì.
Đế Á nhe nanh đi tới chắn trước mặt. "Ngươi chạy đi, ta chặn hắn cho."
Đừng nói là chạy?! Thử ăn một búa Khai Thiên xem có lết nổi hay không.
"Tới đi!" - Hắn đẩy Đế Á sang một bên, ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Phàm, bản thân nắm luân hồi chi lực, cùng lắm xuống gặp Hậu Thổ nói vài câu là được.
"Thiên đế! Coi như ta van xin ngươi, xin ngươi trả Lã sư muội cho ta. Ta nguyện lấy nguyên thần mình ra trao đổi." - Tiêu Phàm cắn răng quỳ xuống trước mặt Thái Nhất và Đế Á, một người, một dị thú đơ mặt nhìn nhau.
Hiểu rồi, thì ra tên tiểu tử này cũng đã dùng hết khả năng cú vừa rồi. Đông Hoàng Thái Nhất thở phào nhẹ nhõm. La Hầu hiển linh! Ma tổ quả nhiên đã độ cho cái mạng nhỏ của hắn.
"Ngươi tình nguyện mang nguyên thần bản thân ra đổi?"
"Phải!" - Tiêu Phàm dứt khoát trả lời.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Được nếu vậy ta sẽ..."
[ Khoan đã! Theo ta thấy ngươi nên tha cho hắn. ] - Giọng nói của nguyên tác trong đầu Thái Nhất vang lên.
Lý Băng Thu nghe xong rất muốn chửi thề, sém nữa là lên bàn thờ. Tha sao được mà tha.
Nguyên tác nhắc đối phương cũng có hệ thống, dạng này giống con rể hắn, có vô hạn lần trọng sinh, thậm chí lần sau còn cường đại hơn lần trước .
Y xuất hiện rất tình cờ, vốn không phải thiên mệnh chi tử trong câu chuyện của họ, để tránh chuốc rắc rối chi bằng thả đi, bằng không đối phó một lúc hai cái thiên kiêu. Nhắm đủ khả năng thì cứ g·iết.
Cái này thật là không chửi không được, còn không phải chính tay nguyên tác g·iết c·hết sư muội của Tiêu Phàm, có thả đi thì hắn cũng không có cảm kích đâu, trái lại sẽ như bóng ma bám theo đòi mạng, chẳng có tác dụng gì.
Nguyên tác nói bọn họ nắm luân hồi quyền, nguyên thần người ta còn đang ở đây, hồi sinh lại trả cho đối phương là huề cả làng.
Thái Nhất nhíu mài. "Đại ca à! Ban ngày ngươi oai phong trang bức, g·iết nữ nhân của người ta xong giờ bắt ta đi hồi sinh, đạo lý nằm ở đâu."
Nguyên tác. [ Chịu khó đi. Ai bảo chúng ta xài chung một cơ thể, ta cũng đâu ngờ hệ thống của tên này mạnh như thế.]
Cuối cùng thống nhất là tha, chín vạn hồn chỉ là ít đi một hồn.
Đông Hoàng Thái Nhất mang nguyên thần của Lã Ngọc ném cho Tiêu Phàm. Những tưởng sẽ nghe được mấy câu cảm kích như Nghê Thường hay nói, tên thiên kiêu này sau khi nhận lấy thứ mình cần liền lập tức trở mặt, dùng truyền tống phù đi mất, hắn còn chưa kịp làm gì.
"Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ quên mối nhục hôm nay. Nhất định trả lại ngươi 100 lần."
"Này!! Ngươi tự quỳ mà. Mắc mớ gì ta?! Ta bắt ngươi quỳ a?" - Đông Hoàng Thái Nhất khuôn mặt ấm ức. Nam chính cũng có loại này loại khác. "Ài!! Tự nhiên ta cảm thấy con rể của ta xứng đáng 100 điểm."