Chap 110: Đòi Nợ Nhân Tộc.
"Hoàng thúc, lần này chúng ta làm thúc mất mặt lắm phải không?" - Đại thái tử và nhị thái tử hỏi, bọn nhỏ không dám nhìn thẳng hắn khi nói chuyện.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Không mất mặt nhưng có chút khó xử."
Đế Hoang : "Ban đầu thập đệ nói muốn dạy bọn ta cách triển khai thái dương thần trận, ai biết đại địa chỗ đó là nơi của nhân tộc đâu."
Thái Nhất nét mặt phảng phất vẻ khó chịu nhìn sang bên cạnh. "Tiểu Thập? Ngươi biết đại địa là nơi thế nào sao còn dẫn chín huynh trưởng của mình xuống đó?"
"Ta..." - Đế Thập bối rối, lúc đầu nghĩ Hi Hòa, Thái Nhất chỉ là hai cái đơn thuần đầu óc, mình nói thế nào thì sẽ tin tưởng thế ấy, lần này xuống để dò đường trước, may rủi lỡ như mai mốt Hậu Nghệ xạ nhật tình huống tên bay loạ lạc còn biết đường mà t·ẩu t·hoát cho nhanh.
Giờ biết được Thái Nhất là người xuyên qua, nếu hắn phát giác ra y cố tình đặt cả bọn vào tình huống hiểm nghèo thì về sau muốn động tay động chân vào Hỗn Độn chung sẽ rất khó khăn.
Nên trả lời thế nào đây, hắn đã biết mình là xuyên qua đâu thể nói bản thân vô tình dẫn Kim Ô nhóm đi dạo chơi hồng hoang.
"Hoàng thúc, chính bọn ta đưa ra chủ ý xuống đó không liên quan Thập đệ." - Nhị thái tử và tam thái tử không muốn thấy em bị mắng, bọn họ tranh nhau bảo rằng chính mình đòi xuống đại địa vì dưới đó rộng rãi dễ tập trận, còn Đế Thập làm em út nên nghe theo là chủ yếu.
Thái Nhất ánh mắt suy tư quét qua hết thảy 10 con kim điểu đang đậu xung quanh thái dương thần xe. "Không được phép nói dối."
"Không nói dối ạ!"
Hắn gật đầu, vươn dậy bước ra khỏi chiến xa, thả mình nhảy tự do xuống đại địa, cả cơ thể trong khi rơi xuống phát hỏa, hóa thành nguyên thân Tam Túc Kim Ô, sải đôi cánh rộng lớn chao liệng giữa trời xanh. Mười tiểu thái tử nhanh chóng đập cánh đuổi theo sau.
Từng vùng đất bọn họ bay qua, có vô số vu tộc đứng dưới hậm hực nhìn lên. Cũng có rất nhiều tộc đàn khác kinh sợ trốn đi.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Nói ta nghe các ngươi nhìn thấy gì?"
"Trời đất bao la, thiên hạ thật rộng lớn." - Tam thái tử đập liên tục đôi cánh nhỏ bay cạnh hắn, giọng nói vài phần bị gió lớn ảnh hưởng, dù thế cũng khó giấu được sự háo hức của y.
Đại thái tử. "Đồ ngốc, sao mà rộng bằng thái dương tinh."
"Còn ngươi?!" - Hắn trong khi bay lượn liền nghiêng đầu về phía thập thái tử hỏi. Biết hắn đang thử mình, y dự định bảo nhìn thấy vu tộc và các tộc khác nhưng sau khi suy nghĩ đã trả lời mình cũng nhìn thấy như các huynh trưởng.
"Vậy à?" - Nhãn cầu của hắn chuyển qua màu máu đáng sợ, cường đại khí tức xông thẳng vào người Đế Thập, khoảng khắc đó y cảm giác được cơn ớn lạnh chạy qua cơ thể, xông qua thiên trung xuống tận đan phủ. Len lỏi tới từng sợi kim ô lông.
Nguyên tác hỏi Lý Băng Thu bên trong thức hải có thăm dò được gì không.
Hắn lắc đầu, mấy tên có hệ thống rất khó để đọc trộm suy nghĩ nhưng cũng khuyên hắn không nên đặt hy vọng quá nhiều lên thằng nhóc này, xuyên việt giả nam không coi trọng tình cảm, có đi chăng chỉ quan tâm nữ nhân thôi.
À trừ Côn Bằng ra nha, Côn Bằng không cần nữ nhân.
Nguyên tác cũng hỏi ý hắn xem liệu mình có nên giao Hỗn Độn chung cho Đế Thập. Lý Băng Thu không hồi đáp. Vạn sự tùy duyên đi.
Thiên lao - Yêu tộc.
Đông Hoàng Thái Nhất ngồi bắt chéo chân thưởng trà, trước mặt hắn là Khổng Tuyên tay chân nặng đeo xích sắt. Cơ thể bị gai nhọn xuyên qua, thương thế không lấy được mạng nhưng cứ mỗi lần cử động lại mang theo cơn nhói khủng kh·iếp.
Thái Nhất : "Tiểu tử, lần trước ở thí luyện ngoài ngươi còn có nhân tộc. Có phải hoàng đế của bọn chúng phái người giúp ngươi?"
"Không nghe thiên đế hỏi ngươi à?"
"Mở miệng ra cho lão tử."
Lũ yêu tướng coi ngục mấy khi cấp trên xuống thị sát, chúng thẳng tay đánh hết công suất. Âm thanh chát chúa của chùy gai và roi da khấy vào da thịt vang đi khắp địa lao.
Bị đánh như thế nhưng Khổng Tuyên cả một câu kêu la cũng không hé môi, Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh, thằng nhãi này đúng ngu, tội tình gì phải hy sinh cho nhân tộc.
Thái Nhất tiếp. "Hà tất gì che giấu cho nhân tộc? Bọn chúng cũng đâu có tên nào cứu ngươi. Hừm! Chi bằng nói lời mà ta muốn nghe, biết đâu bổn hoàng phát tâm từ bi thả ngươi đi thì sao."
Khổng Tuyên :
"Ngươi biết yêu tộc khí số đã tận nên lo sợ cả một cái chủng tộc nhỏ như nhân tộc sao? Cười c·hết ta mất."
Y vừa cười lớn thì trong cỗ họng y trào ra ngụm máu.
"Yêu tộc có đi xuống cũng không thảm như phượng tộc nha!" - Đông Hoàng Thái Nhất cầm Thí Thần Thương chĩa vào vùng bụng dưới của Khổng Tuyên, ngay ở vị trí đan điền. "Ngươi nghĩ nếu ta dùng thần khí xuyên thủng đan phủ của ngươi, thì Thanh Loan thần hồn được giấu trong đó có bị gì không?"
Khổng Tuyên : "Ngươi dám?!"
Hắn cười khảy, sợ ai mà không dám?! Có điều vẫn muốn chính miệng Khổng Tuyên thừa nhận bị nhân tộc xúi dục tập kích yêu tộc, hứa sẽ lập tức tha mạng cho hai tỉ muội y, đảm bảo họ bình an rời khỏi thiên giới.
Khổng Tuyên im lặng, cái điều kiện trao đổi này quá ư là có lợi. Nhưng Nghê Thường lai lịch nhân tộc, y không dám chọc giận Nghê Thường, đối phương mà biết Khổng Tuyên cho nhân tộc cõng nồi liệu có trả thù hay không. Một bên là thánh nhân, một bên là đại ma đầu. Hình như lựa chọn đường nào cũng là cửa tử.
"Yêu tộc các ngươi không phải luôn cho rằng mình là bá chủ hồng hoang hay sao? Muốn đánh nhân tộc thì cứ đánh, mắc mớ gì phải bắt ta nói thế."
Thái Nhất : "Ngươi trả lời nói hay không nói là được?!"
Khổng Tuyên không được thông minh. Ai chả biết nhân tộc có Nữ Oa và Lão Tử chống lưng, hắn muốn thảo phạt đương nhiên phải tìm thật nhiều lý do, t·ội p·hạm thiên của bọn chúng lần trước vẫn chưa đủ.
Thấy y chưa chịu đưa ra quyết định, hắn mang thêm Hỗn Độn chung ra dọa thêm cho đủ combo.
"Bây giờ đổ lỗi cho nhân tộc cùng lắm chúng chỉ hận ngươi thôi nhưng nếu không thuận theo ý ta. Ngươi sẽ hận chính mình đấy."
Khổng Tuyên : "Được, ta nói. Là chính nhân tộc đứng sau, chủ mưu xúi dục ta ra tay với đế tử."
"Là chính nhân tộc đứng sau, chủ mưu xúi dục ta ra tay với thập đế tử."
"Là chính nhân tộc đứng sau, chủ mưu xúi dục ta ra tay với thập đế tử."
Từng câu từng chữ của Khổng Tuyên được hắn khếch tán âm thanh, toàn bộ hồng hoang đều nghe rõ mồn một.
"Không xong rồi, bệ hạ ơi không xong rồi! Thiên đế.... Thiên đế phái rất nhiều thiên binh thiên tướng xuống hỏi tội chúng ta."
Hiên Viên hoàng đế ngự ở đại điện lại nghe quốc sư hốt hoảng chạy vào tấu lên.
Hiên Viên : "Ai dẫn quân?"
"Bẩm là Anh Chiêu yêu thần."