Chap 112 : Kẻ Đứng Sau.
"Thiên đế biết ngay ngươi sẽ nói vậy mà... Mang lên đây." - Bạch Trạch vỗ tay ba cái, thuộc hạ áp giải Khổng Tuyên ra đối chấp.
Bạch Trạch giữ trên tay cái bình ngọc chứa nguyên thần Thanh Loan trong đó. "Khổng Tuyên, nhìn cho kỹ. Kẻ đứng sau xúi giục hành thích thái tử gia mà ngươi khai với thiên đế có mặt ở đây không?"
Khổng Tuyên : "Có phải chỉ cần ta nói, yêu tộc sẽ giữ đúng lời hứa trả lại Thanh Loan."
"Hỏi thừa. Thiên đế đã nói thả ngươi, nhất định là thả." - Anh Chiêu xoa nắn cổ, ngước mặt điều hướng nhìn của mọi người lên cao. Thương khung phía trên, mây dày thêm mấy tầng. Thiên đế Thái Nhất thả lỏng người dựa vào vương tọa, pháp nhãn chiếu xuống hoàng thành đại thế.
Thiên hậu Hi Hòa ngồi đối diện hắn, nàng không rời mắt khỏi Hiên Viên hoàng đế, thật khó tin! Nhân tộc cứ tưởng ba cái chuẩn thánh đã là cực hạn không ngờ lại xuất hiện một tên chuẩn thánh nữa.
"Chúng ta xem ra đã quá coi thường đám ngu dân này... Một cái chủng tộc sâu kiến lại có chuẩn thánh xuất hiện nhiều như thế."
Nói đoạn lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Nhất như để hỏi liệu có chơi nổi không?
Nếu lấy chất lượng cường giả ra so, yêu tộc thua chắc nhưng lấy số lượng tộc nhân bù trừ chắc không thành vấn đề. Yêu tộc tỉ tỉ sinh linh, đối với nhân tộc mà nói là lấy ao hồ so với biển cả.
Hi Hòa : "Nhân tộc có bí quyết gì mà tu luyện nhanh hơn yêu tộc chúng ta."
Thái Nhất : "Bọn chúng được thánh nhân nặn ra từ Cửu Thiên Tức Nhưỡng, dây leo của Tiên Thiên Hồ Lô làm xương cốt. Vừa sinh đã khai linh trí, cho nên hấp thụ thiên địa linh khí đương nhiên tốt hơn yêu tộc ta."
Hi Hòa : "Hóa ra là thế, thảo nào máu chúng lại luyện ra được thần khí tốt như Đồ Vu kiếm, người đâu... Hạ thánh dụ đến Anh Chiêu và Bạch Trạch yêu thần tí nữa ra tay với nhân tộc thu lấy di thể và nguyên thần về tế luyện. Hàng tốt không nên lãng phí."
Định tội thì cho một mồi lửa đốt c·hết chúng là được mà, nguyên thần, máu thịt, di thể cũng mang đi tế luyện?! Hành vi đại nhân quả này hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tẩu tẩu, di thể nhân tộc quá yếu, luyện thi dùng được mấy lần đâu với lại khí vận của chúng đang rất vượng, làm vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng khí vận yêu tộc chúng ta."
"Ảnh hưởng thì sao? Đệ tu ma đấy, chẳng lẽ dùng khí vận đắc đạo được à?!" - Hi Hoà tỏ ra tức giận. Một phần vì nàng không muốn thấy hắn lâm vào cảnh giống Đế Tuấn, đến khi chuyện đã vỡ lỡ mới ngộ ra bản thân bị người ta tính toán.
Thái Nhất lại nghĩ tẩu tử dạo này căng thẳng cũng vì lo sợ mình tu ma bị người ta phát hiện.
Để nàng yên tâm, hắn mở nguyên thần pháp tướng rồi bảo chị dâu nhìn thử xem có phát hiện chỗ nào không sạch sẽ hay không. Nàng nhìn tới nhìn lui, không có chút ma khí lẫn vào.
"Đệ dưỡng hai cái đan điền một lúc, phần ma thể cùng ma đan đã phân thân ra giấu ở chỗ khác rồi, không phải thánh nhân khó nhìn ra sơ hở. Còn thánh nhân căn bản không muốn quan tâm tới. Nếu họ quản đã không để yên tới bây giờ."
Hi Hòa : "Hai đan điền? Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao? Nguyên thần mạnh tới đâu cũng khó mà chịu nổi áp lực của tiên, ma chi khí? Đệ làm kiểu gì không bị tẩu hỏa nhập ma."
"Cái này chân truyền Ma tổ đặc biệt dạy cho đệ... Kể dài dòng lắm." - Đông Hoàng Thái Nhất chau mài, giờ mà hắn giải thích tường tận mình có hai nguyên thần, lãnh ngộ hai cái đạo lộ khác nhau, hai cái đạo tâm cũng khác thì chắc Hi Hòa sẽ người bị tẩu hỏa nhập ma.
Mà bên dưới hoàng thành, tất cả nhân tộc đều im lặng để chờ đợi câu trả lời từ Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên cười nhạt. "Không có người này ở đây."
"Ngươi...." - Anh Chiêu tức giận muốn xông tới túm áo Khổng Tuyên hỏi cho ra lẽ thì bị Bạch Trạch ngăn lại.
Đe dọa đến khí vận là hành vi nghiêm trọng, huống chi là một cái bá chủ như thiên đình yêu tộc, há dễ để yên cho một cái tộc nhỏ phạm thượng, nếu sự việc được xác minh thì 10 Nữ Oa và 20 Lão Tử vô phương che chở nhân loại.
Địa vị hoàng đế đại diện nhân tộc cho nên y mà là chủ mưu sẽ kéo toàn bộ chịu tội cùng.
Khổng Tuyên từng chứng kiến phượng tộc bị diệt, quyết định không thể vì bản thân hại kẻ khác.
"Làm như hắn biết trước mình sẽ bình an vô sự vậy." - Đông Hoàng Thái Nhất có chút thất vọng nói ra. Cứ tưởng mượn tay Khổng Tuyên cho Hiên Viên một bài học rồi đặt điều kiện để y quản lại tên điên Hứa Phàm.
Hi Hòa : "Nói vậy đệ từ đầu đã có ý thả hắn sao?"
Thái Nhất : "Không phải có ý thả, mà là bị ép phải thả."
Thông Thiên Giáo Chủ mấy ngày trước qua dụ ngọt hắn chừa lại nửa cái mạng cho Khổng Tuyên, y còn đất diễn ở phong thần kiếp. Tính theo cẩu hệ thống sắp xếp, Thái Nhất về sau thành Trụ Vương, mà Khổng Tuyên sau này ra trận cho nhà Thương, coi như là thuộc hạ tương lai.
Quan trọng hơn hết, giáo chủ Triệt giáo không đi tay không mà xách theo mấy bình rượu ngon làm quà. Hắn tiện tay cầm một bình ra làm ngụm.
Bạch Trạch : "Khổng Tuyên, ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối đừng nói bậy."
Khổng Tuyên : "Lúc đó ta nói là nhân tộc xúi giục chứ chả phải chỉ đích danh hoàng đế nhân tộc."
Hai vị yêu thần nhìn nhau, hình như đúng là vậy thật.
Bạch Trạch sốt ruột hỏi tiếp. "Kẻ đó là ai." - Không bắt chẹt được tên hoàng đế thì tóm cổ kẻ khác, đủ uy tín để phối hợp với phượng tộc thái tử, chắc chắn không phải hạng người tầm thường vô danh.
Hẳn không phải Tiêu Phàm nhỉ? - Hiên Viên linh cảm.
Mà đúng là Tiêu Phàm thì càng tốt, vừa hay nhổ luôn cái gai trong mắt, Hiên Viên và Tiêu Phàm hợp tác lợi ích, cũng chả ưa nhau bao nhiêu. Cộng thêm đối phương cứ lăm le Không Động Ấn của mình hòng tranh đoạt vị trí nhân hoàng.
Khổng Tuyên nhớ sơ lượt qua tất cả nhân tộc cao thủ rồi cân nhắc lựa chọn một kẻ xui xẻo c·hết thay chứ thật ra từ đầu y tự mình vác xác đến nhân tộc nhờ vả người ta, làm gì có kẻ chủ mưu nào, rồi biết khai ai bây giờ.
"Kẻ chủ xúi dại ta.... Tên đó..."
"Bọn ta không rảnh cả ngày đứng nghe ngươi rặng từng chữ đâu. Là ai?" - Anh Chiêu chỉ tay lên thiên binh thiên tướng phía trên. Đáng lý hôm nay chỉ làm giờ hành chính.
Khổng Tuyên : "Là Nghê Thường thánh nhân."
"..." - Bạch Trạch, Anh Chiêu nghe xong liền muốn buông v·ũ k·hí xuống, nếu thiên đạo thánh nhân thì họa may khóc lóc kiện lên Hồng Quân được, đằng này lại là Đại Đạo thánh nhân nhúng tay. Ra thiên ngoại tinh vực bắt đền?
Hiên Viên : "Sư tôn??!"
"A a a.... Ắt xì!!! Chắc là nhạc phụ đang nhắc mình rồi!"
[ Ngươi thật biết tận hưởng, thời gian vu yêu chiến lần ba sắp khởi tranh rồi còn thong thả ở đây ăn thịt nướng. Tính đợi Vu - Yêu đánh xong mới đi xạ nhật à? ]
Phía trong bí cảnh. Đất trời màu tím huyền ảo, cỏ cây đua đưa theo gió, cạnh dòng suối có nam thiếu niên ngồi cạnh con thủy quái to gấp tám chục lần hắn. Vừa nướng vừa nói chuyện một mình.
"Hệ thống tiền bối, ta vừa đánh xong Hoang Cổ Cự Côn! Không cần nghỉ ngơi a? Còn chưa kịp đột phá đã bắt đi làm nhiệm vụ."
Trong hang động, giai nhân xinh đẹp khoác một lớp áo mỏng bước ra. "Ngươi không phải nói bản thân muốn đột phá à? Sao không đến chỗ pháp trận hộ thân mà còn ở đây nướng thịt?"
"Ta chuẩn bị bữa sáng rồi đi ngay. Lần này đột phá xong, chúng ta trở về hồng hoang rồi ra tinh vực dựng yêu giới, vu tộc đã có địa phủ rồi, bây giờ chỉ cần lo cho yêu tộc của nàng xong có thể cùng nhau chu du vạn giới."
Cô nương kia đáp lại bằng nụ cười bí hiểm. "Ngươi không sợ đột phá thất bại sao?!"
Thiếu niên trẻ tưởng ái nhân lo cho mình, hắn cảm động ôm lấy nàng ta. "Có phúc tinh như nàng ở đây, ta làm sao thất bại."
"Vậy sao? Mong là thế." - Nói đoạn nàng gỡ tay hắn bước trở lại về phía hang.
Hệ thống cảm thấy nam chính nữ chính của nó tác hợp cứ gượng gạo kiểu gì, bọn họ không phải nên tình thương mến thương sao?
[ Nghê Thường, ta thấy ngươi nên chú ý nàng ta. ]
Nam chính lắc đầu, tay bẻ một cái vây Côn ra tẩm ướp gia vị. "Chú ý cái gì? Tiền bối nghĩ ở đây nàng ấy có thể n·goại t·ình được với ai, thi cốt vạn năm? Cá sấu chín đuôi hay là thuồng luồng 9 vẩy?"
Hệ thống : [ Đồ đần! Ta không nói chuyện đó, lỡ khi ngươi đột phá nàng ta tập kích g·iết c·hết ngươi thì sao? ]