Chap 115 : Thu Hồi Đất Đai.
"Nói dối không chớp mắt. Hắn ra lệnh cho Tiêu Phàm xong lại đổ tội cho y. Huynh cẩn thận con người này nhé." - Lý Băng Thu nghe hết tiếng lòng của hoàng đế đã tường tận thuật lại cho nguyên tác không sót một chữ.
Cũng may ma tu có bí thuật đọc tâm. Nếu không sợ là bị tên cáo già quay như chong chóng.
Nhưng kẻ này g·iết thì g·iết không được, đánh cũng không thắng.
"Hay là huynh thử làm đồng minh của y xem." - Lý Băng Thu đề nghị, nhớ lúc trước Côn Bằng cũng khuyên hắn làm đồng minh của nam chính hóa ra lại vượt ngoài mong đợi, biến thù thành bạn.
Đồng minh?! - Nguyên tác suy nghĩ thấy đây cũng là một cách hay. Làm đồng minh thì đối phương tạm thời sẽ không tìm cách hại mình.
Thái Nhất :
"Ngươi muốn mở rộng lãnh địa. Thâu tóm khí vận, trẫm có thể giúp ngươi. Không cần thiết tìm vu tộc."
Thế nào là ông nói gà bà nói vịt?! Hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt.
Hiên Viên nghe Thái Nhất đá xéo tới lãnh địa thì chợt nhớ những vùng trước đây là địa vực của thiên giới bị vu tộc đoạt trong loạn chiến vu yêu tặng cho nhân tộc.
Mà mấy cái đất đó vu tộc trưng dụng, tới lúc bàn giao nhân tộc lấy cũng không thu hoạch được gì. Sẵn đây hay là trả lại người ta luôn cho đỡ mang tiếng.
Hoàng đế : "Chỉ là vài cái lãnh địa, Sùng Ngô, Lôi Trạch ta nguyện ý trao trả cho yêu tộc."
Đông Hoàng Thái Nhất coi như thu được kinh hỉ lớn. Chỉ vừa ngỏ lời kết minh lại có hiệu quả tức thời. Sùng Ngô, Lôi Trạch là phúc lợi động thiên của yêu tộc bọn họ, nếu quả thật không tốn chút binh lực nào cũng có thể đòi lại thì còn gì bằng.
Thái Nhất : "Ngươi thật mang hai cái vùng đó trả yêu tộc ta?"
Hoàng đế : "Chuyện nên làm thôi, nhân loại chỉ là một chủng tộc yếu đuối được thánh mẫu nương nương tạo ra, chúng ta xem như một nửa người nhà, sao nhân tộc dám tranh giành với yêu tộc."
Nữ Oa ngồi ở Oa Hoàng cung mắt chữ O mồm chữ A. Hoàng đế Hiên Viên lật mặt còn hơn bánh tráng, không lâu trước đây thì nằng nặc dâng tấu sớ muốn nàng đòi công bằng cho nhân tộc, còn đang đau đầu không biết làm sao xoa dịu hai bên, bây giờ lại nói như đúng rồi.
Hoàng đế huýt gió một tiếng, từ phía trường thành bốn con hổ kéo theo thần liễng phóng xuống. Chúng ngoan ngoãn cúi người quỳ xuống.
Hiên Viên đứng một chân lên cỗ xe, đưa tay về phía Đông Hoàng, bày tỏ muốn dìu hắn ngồi lên thần liễng, mất một lúc Thái Nhất mới nhớ ra mình đang ở dạng nữ.
"Hắn làm gì vậy?" - Nguyên tác độc thoại.
Lý Băng Thu : "Mời mỹ nhân lên ngồi cùng đó mà. Ta bây giờ cười thì có xuống địa phủ không?"
Nguyên tác thất kinh! Tên này không phải thực sự xem hắn là nữ nhân rồi đi?!
Hiên Viên thấy hắn lưỡng lự chưa hồi âm. Gã liền bảo từ đây đến chỗ Sùng Ngô rất xa. Muốn bàn giao thì phải có mặt tộc chủ hai bên đến đó để giải phong ấn rồi lặp ấn mới.
"Cho nên thiên đế. Mời ngồi thần liễng, chúng ta đi cùng cho nhanh...."
"Đúng rồi! Ngươi phải nhanh chân lên đấy." - Thái Nhất rùng mình một cái, không đợi xem sắc mặt hoàng đế, hắn phóng thích ra một làn sóng linh lực mỏng rồi biến thành Kim Ô. Hóa hồng thuật trong một khoảng khắc đã bay đi mất dạng.
Sùng Ngô thay đổi đến chóng mặt, từ vùng đất tươi tốt hoa lá chỉ còn lưu lại vài cọng cỏ c·hết khô.
Vắng bóng hoa tộc chưa được bao lâu, chỗ này gần như tàn lụi.
"Hoa tộc thật sự không đáng nhận cái kết bi thương như thế." - Nguyên tác đi giữa một vùng ảm đạm nói lên, lời lẽ vừa tiếc lại vừa hờn trách cách làm của Lý Băng Thu.
Người xuyên việt giải thích lúc đó nghĩ dùng máu hoa tộc thế máu nhân loại, như thế đỡ phải hoàn trả nhân quả cho bọn chúng, còn trách ngược đám người Anh Chiêu, Bạch Trạch tự làm theo ý mình, đang thu hoạch máu hoa tộc và hồ điệp nửa chừng lại quay sang đồ s·át n·hân tộc nên công sức mới đổ sông, đổ biển.
Nguyên tác : "Một phần cũng là nhân quả, mười phần cũng là nhân quả, gọi một tiếng Đông Hoàng, cầu ngươi bảo hộ họ, kết quả lại mang toàn tộc người ta diệt đi. Ngươi còn mang nguyên thần yêu tộc t·ử t·rận biến thành chất dinh dưỡng, quên đi lời hứa mang họ phục sinh. Tất cả đều vì lợi ích chung?"
Lý Băng Thu nhìn nhận lại bản thân, tay trái, tay phải đều nhuốm máu không từ một ai. Chắc là khi g·iết chóc thành thói quen, sinh mạng những kẻ yếu đuối hơn không còn giá trị nữa. Cả lý tưởng của bản thân cũng thành đồ bỏ đi.
Lát sau Hiên Viên cũng tới nơi nhưng nhìn mặt gã hình không được vui lắm.
Điêu tàn cảnh quang bày ra trước mắt hai người. Đông Hoàng Thái Nhất hỏi lại lần nữa, có thật là muốn trả mình hai vùng đất này vô điều kiện.
Hiên Viên gật đầu. "Chỉ là địa vực thôi, thiên đế muốn là được. Ngược lại lúc nãy người nói muốn giúp ta thâu tóm khí vận là cái ý tứ gì? Không lẽ...."
Thái Nhất : "Ta muốn liên kết với ngươi."
Một phần vì ở đây đồi trọc gió thổi, một phần do gã đang mộng mơ, thế quái nào liên kết lại tưởng tượng thành kết hôn.
Liên kết? Liên kết là gì? Chẳng lẽ ý là kết hôn, hoàng đế bật cười. Người ta nói yêu tộc chuyên dùng dung mạo đi quyến rũ người khác, yêu hoàng xem ra không ngoại lệ, hèn gì hồi nãy tự dưng đòi giúp nhân tộc thu hoạch khí vận thì ra có ý đồ hết.
Nãy còn bày đặt không chịu ngồi chung thần liễng cơ, chắc do y tuấn tú quá mà! Không trách thiên đế được.
Hiên Viên cười xong thì ung dung quay qua vuốt tóc, liếc mắt đưa tình. "Không ngờ được loại chuyện này yêu tộc lại nói thẳng ra như thế... Tuy nhiên ta đồng ý."
Nguyên tác chưa hiểu rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề. Nghe đối phương nói đồng ý cũng hoan hỷ chấp nhận ngay.
"Từ nay về sau, yêu nhân hai tộc xí xóa ân oán... Với lại những cái t·hi t·hể bá tánh mà yêu tộc g·iết lần trước ta đích thân đến độ hóa họ, ngươi thấy sao?"
Hiên Viên : "Thiên đế thích làm gì thì làm, ta về coi ngày lành tháng tốt trước, sau sẽ cho người báo tin lên và liệt kê lễ vật."
Hoàng đế nhân tộc mang Không Động Ấn hủy đi sơn ấn trên hai ngọn núi, cứ như thế trả lại Sùng Ngô, Lôi Trạch cho yêu tộc rồi vội vàng rời đi.
Nguyên tác rất hài lòng chuyến đi này, không những thu hoạch được nhân tộc t·hi t·hể và nguyên thần mà còn ký được một cái minh ước.
"Tốt quá! Băng Thu, kết minh còn được tặng lễ vật. Lời đậm rồi! Chúng ta đến nhân tộc ngoại thành thu hoạch di thể rồi về thôi."
Lý Băng Thu lẩm nhẩm một lúc. Càng nghe càng sai. Ngày lành, tháng tốt rồi còn tặng thêm lễ vật? Ủa rồi hai người kết minh hay kết hôn?
Nguyên tác nhíu mài : "Ta bảo hắn là liên kết."
Lý Băng Thu ngoái tai. - "Huynh phải nói là kết đồng minh chứ? Ể ta không biết đâu à nha. Thấy cái tình hình này không ổn rồi đó. Nhớ tên Doanh Chính không? Ta nghi tên này là cùng một họ với tổ long."
Thái Nhất : "Cùng một họ với tổ long? Không thể nào, hắn nói hắn họ Công Tôn, tự Hiên Viên mà."
"Ý của ta là họ nhà dê, cái mặt của hắn ban nãy đê tiện có khác gì con dê cụ đâu."
Thái Nhất nguyên tác đứng hình, bản thân ngoài tu luyện ra đâu có kinh nghiệm nhìn biến thái, hoàn toàn chưa bao giờ rơi vào loại tình huống thiểu năng này, ngay tức khắc liền hoán đổi nguyên thần để cho Lý Băng Thu xử lý, bảo biến thành nữ là ngươi kêu, tự mình ra giải quyết đi.
Lý Băng Thu trong thức hải bị cưỡng chế kéo thẳng ra ngoài. "Liên quan gì ta chứ?"
"Chúng ta xài cùng thân thể, chuyện của ta chính là chuyện của ngươi."
Nguyên tác lúc này mang nguyên thần chui sâu vào Hỗn Độn chung, có gọi thế nào cũng không đi ra.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hệ thống, mau cứu mạng đi!!"