Chap 119 : Đình Chiến Kết Thúc.
Khi Khâm Nguyên còn đang bắt tội đại kim ô, bên ngoài có thông báo Anh Chiêu tới tìm, họ trò chuyện qua lại được một lát thì rời đi, sắc mặt ai cũng rất nghiêm trọng. Đám tân binh được cho về nghỉ ngơi sớm.
Lát sau ba vị yêu thần xuất hiện trước cửa thiên môn, trông có vẻ như là muốn hạ phàm, xong Khâm Nguyên và Quỷ Xa vẫn chần chừ không muốn đi.
"Điều động binh tướng là đại sự. Ta nghĩ nên bẩm với thiên đế một tiếng."
Anh Chiêu hỏi hai người bọn họ có biết mình đã viết bao nhiêu tấu sớ rồi không?
Trên bàn ngọc ở đại điện tấu chương chất thành núi mà Đông Hoàng Thái Nhất không ngó ngàng tới, thiên đế căn bản không muốn quản chuyện yêu tộc.
Quỷ Xa với Khâm Nguyên không thể cãi được vì đúng là chẳng để mắt đến thật. Mấy lần bọn họ nói đến đều thấy hắn rất thờ ơ.
Anh Chiêu : "Hừ! Bệ hạ bây giờ đang lo chuyện đại hôn với nhân tộc. Làm gì có tâm trí lo đến chúng ta."
Quỷ Xa : "Đại hôn?"
Khâm Nguyên bật cười. "Ngươi có lộn không? Nhân tộc á?! Cái hèn hạ chủng tộc đó cũng có kẻ lọt vào mắt của thiên đế?"
"Anh Chiêu, không được nói bậy! Thiên đế còn chưa có xác thực tin tức, đại hôn là chuyện hệ trọng, đâu thể nghe nhân tộc nói thì liền coi là thật được." - Bạch Trạch biểu cảm không hài lòng đi tới. Thiên đình chưa đủ loạn hay sao?
Anh Chiêu nghiến răng. "Thiên đế bây giờ tâm tư đều hướng tới nhân tộc. Ngài ấy thà g·iết hoa tộc cũng không đụng nhân tộc, cả việc hôm trước ở nhân tộc cũng vậy, thiên đế thay đổi rồi, trước đây chỉ cần chúng ta có chuyện đều sẽ đứng về phía chúng ta."
Bạch Trạch : "Chuyện hoa tộc ngươi cứ nhắc hoài là sao? Còn việc thiên đế bỏ qua cho tên hoàng đế nhân tộc đó chắc có ẩn tình đằng sau."
Anh Chiêu quả nhiên rất để bụng, vì người b·ị c·hặt đ·ầu có phải Bạch Trạch đâu. Nói đến hay như thế.
Bạch Trạch tự trấn an mình không cãi với kẻ đang phát hỏa. Y bèn lái sang chuyện khác, hỏi xem bọn họ định đi đâu mà tập trung trước cổng thiên môn.
Quỷ Xa : "Viễn Sơn bị vu tộc tập kích, Anh Chiêu lo cho Bạch Hạc cô nương nên dâng tấu chương cầu thiên đế chi viện mấy hôm rồi mà ngài ấy vẫn không để mắt tới, bọn ta định điều động thiên binh xuống giúp."
Có bệnh à? Muốn c·hết một mình đã đành, lại kéo theo quân nộp cho vu tộc một buổi đại yến. Bạch Trạch cười mếu.
Bọn họ lấy đại la kim tiên tu vi đối phó với vu tổ chuẩn thánh sao?
Tên nào, tên nấy sống cũng mấy vạn năm chứ đâu phải ấu nhi mới nở đâu mà lại suy nghĩ như thế.
Nhưng mà mặc kệ Bạch Trạch có can thế nào cũng không lọt tai Anh Chiêu, bất quá trong cơn nóng giận cả hai đã to tiếng với nhau.
Anh Chiêu : "Không ra tay toàn bộ Viễn Sơn sẽ bị diệt, Bạch Trạch! Coi như ta xin ngươi, ngươi làm ngơ nốt lần này. Khâm Nguyên, Thương Dương toàn bộ tộc đàn vì chờ đợi yêu hoàng hạ lệnh tiếp viện trong tuyệt vọng nên bị diệt cả rồi, mục đích chúng ta gia nhập yêu tộc là vì bảo vệ cho cái gì đây hả?"
Bạch Trạch trầm mặc. Tại sao tên hữu dũng vô mưu này không biết nhìn vào thực tế, không có thực lực thì cứu được ai.
"Anh Chiêu a! Ngươi là yêu thần! Đừng có hành động vô tổ chức nữa, lần ở hoa giới chưa đủ sao? Điều động binh tướng chưa có lệnh, tội chồng thêm tội. Thiên đế không bao dung ngươi mãi được đâu."
Anh Chiêu tức giận vung tay xé chiến bào vứt xuống trước mặt Bạch Trạch."Từ lúc yêu đình chưa lập, ta vì thiên đế chinh nam dẹp bắc. Bây giờ chỉ cầu ngài ấy nghĩ cho yêu tộc con dân, vì sao không đủ rộng lượng để bao dung ta mà lại đủ vị tha để xót thương nhân tộc."
Khâm Nguyên, Quỷ Xa : "Anh Chiêu?!"
Yêu thần Anh Chiêu cười thật sảng khoái nhưng khóe mắt của gã đỏ lên, không biết do đau lòng hay tức giận.
"Thuộc hạ của ta ở nhân gian tâu lên Thái Nhất thiên đế trong lúc dạo chơi đã phát tâm với một tên nhân tộc xa lạ, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện về thăm người nhà lần cuối, ngài ấy đau lòng tình phụ tử của nhân tộc mà lạnh lùng chính con dân mình."
Bạch Trạch bất lực nhìn gã, vậy tên thuộc hạ kia có tâu lên cho Anh Chiêu biết cả ngôi làng đó bị Đế Á g·iết hại hay không? Đông Hoàng Thái Nhất trước giờ tùy hứng làm việc, cảm thấy vui thì cứu, buồn lại bóp c·hết, bọn họ có ai lạ gì cái tính đó của hắn đâu?
Còn lý do và ẩn tình đằng sau việc Anh Chiêu tự nhiên mang sở thích của Thái Nhất ra chỉ trích là gì thì căn bản Bạch Trạch không muốn để ý nữa.
"Ngươi thật lòng muốn ly khai yêu tộc?!" - Bạch Trạch nhìn xuống chiến bào bị nhàu nát nằm dưới đất lạnh lùng rồi ngó đến người huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử ngần ấy năm.
"Đúng vậy!" - Anh Chiêu nói xong thân ảnh liền biến mất. "Ta có lý tưởng của ta, ngươi cứ ở đây chờ đợi thiên đế hồi tâm chuyển ý đi."
Khâm Nguyên, Quỷ Xa bối rồi nhìn theo. Loạn rồi! Loạn hết rồi! Từ lúc Cửu Anh đi bọn họ rốt cuộc có còn gọi là thập yêu thần nữa không?
Bạch Trạch chỉ có thể buông xuống tiếng than. Y quay sang Khâm Nguyên nói lớn. "Không phải nói muốn điều động binh tướng sao? Còn không mau hạ lệnh đi! Trách nhiệm cứ đổ lên đầu tên trời đánh đó."
Khâm Nguyên khó bỏ mặt huynh đệ nhưng mà trong lòng hắn quân lệnh ưu tiên đặt lên hàng đầu. Có câu nói này của Bạch Trạch liền như trút được gánh nặng.
"Ờ ờ ta biết rồi! Vậy ngươi và Quỷ Xa ở lại coi chừng thái tử, ta dẫn quân theo hỗ trợ hắn."
"Khâm Nguyên, cẩn thận nhé." - Quỷ Xa lại cảm thấy bất an, hồi hợp như lúc nhìn Khâm Nguyên đi vào trận địa của Đế Tuấn ứng cứu kim ô, linh tính xấu đó không còn mơ hồ nữa mà càng ngày càng rõ ràng.
Khâm Nguyên xua tay. "Biết rồi! Nhớ làm bánh quế hoa cho ta đấy."
"Thiên binh, thiên tướng đợi lệnh!"
Khâm Nguyên lấy trên người ra ngọc bài binh phù. Y ngước mắt nhìn lên thiên thượng thần giới, ngũ thái hào quang giăng ngang trời nhạt dần, rồi nhạt dần. Thời điểm đình chiến mà đạo tổ đưa ra cho hai tộc vu yêu kết thúc.
"Viễn Sơn đại địa! Triển khai." - Khâm Nguyên hô lớn.
Theo lời y phía sau tường vân ảm đạm biến hóa yêu vân.
Tỉ tỉ yêu tộc lực lượng tràn xuống như ong vỡ tổ. Trống trận tứ phía rền vang như muốn đánh vỡ bầu trời. Yêu khí hoành bá. Cuồn cuồn nổi lên.