Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 12 : Phượng Tộc Diệt.




Chap 12 : Phượng Tộc Diệt.

"Bệ hạ nói rõ hơn đi."

Yêu hoàng Đế Tuấn thuật lại bản thân đang phê duyệt tấu chương ở thần cung thì cảm ứng dị tượng, sau khi thi triển Hà Đồ cùng Lạc Thư nhìn thấy một thứ gì đó rất kinh khủng uy lực xuyên qua hư ảnh Kim Ô.

Yêu sư Côn Bằng buộc miệng nói ra. "Xuyên qua Kim Ô thân? Lẽ nào là cung của Hậu Nghệ?!"

"Cung Hậu Nghệ? Nó là thứ gì?"

Y lắc đầu : "Cùng lắm vật đó chỉ là cao cấp linh bảo xác định không thể uy h·iếp hai vị điện hạ."

Không gian trước mặt Côn Bằng hiện ra một dấu chấm than cảnh báo. Người xuyên việt không thể tiết lộ quá nhiều tình tiết cốt truyện tránh phá hủy lộ tuyến của thế giới này.

Vi phạm ba lần tiến hành thảo phạt nặng. Đông Hoàng Thái Nhất đã vi phạm hai lần. Côn Bằng là lần đầu.

Cái Xạ nhật thần cung kia không ảnh hưởng nhiều tới Đế Tuấn, suy cho cùng nó nhằm vào yêu tộc thái tử mà xuất thế. Y lấy cớ thiên đạo không cho phép mà từ chối trả lời thêm.

Nghe nói vật kia chỉ là một kiện cao cấp linh bảo, Đế Tuấn phần nào an tâm. Loại đó căn bản không thể sát diệt bọn hắn.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Để loại trừ hậu họa về sau, kẻ tên Hậu Nghệ tuyệt đối không thể sống.

Đế Tuấn : "Yêu sư cùng trẫm hồi thiên đình một chuyến tìm hướng giải quyết."

"Vậy bao giờ bệ hạ để thần vẽ?" - Y hỏi đầy tiếc nuối.

Đế Tuấn : "Ta nói để sau, ngươi nóng lòng hơn Hi Hòa à?"

Côn Bằng : "...."

Ở phượng cốc Đông Hoàng Thái Nhất đang trò chuyện cùng phượng tộc công chúa.

Phượng tê cốc cảnh vật hữu tình, từng đạo phượng tộc khí vận nho nhỏ bay lên cao, thi thoảng trong những vách đá xuất hiện bóng hình phượng hoàng âu yếm tựa đầu vào nhau để ngủ.

Hắn cũng rất mong sau này cùng người thương làm một đôi chim liền cánh.

Trái với tâm tình Đông Hoàng, tâm trạng của Thanh Loan vô cùng nặng nề, mắt thấy rượu trong chén đã cạn, nàng mang ra bình có pha trong đó thứ dung dịch màu đen cùng với phượng huyết mà Liễu Hỏa đưa cho đặt lên bàn.

Tuy nhiên bản thân không có ý định rót cho Đông Hoàng Thái Nhất. Rốt cuộc phải làm sao mới tốt.

Chợt bàn tay Thái Nhất nắm lấy tay nàng.

"Thanh Loan, ta rất mong muốn có thể cùng nàng đêm ngắm sao trời, ngày du tứ hải. Cùng nhau trải qua nhân sinh thế thái."

Nàng giật mình rút tay về, hắn xem thấy cũng thu tay lại, nét mặt phảng phất thất vọng. Phản ứng như thế là không thích sao?

"Thanh Loan tự thấy bản thân không xứng với Đông Hoàng."

Lại là không xứng, đó cũng là lý do bạn gái đời trước dùng để bỏ hắn đi lấy chồng, nghe những lời này làm cho Đông Hoàng Thái Nhất không giữ nổi bình tĩnh.

"Cung vàng điện ngọc, kim ngân châu báu chỉ cần nàng mở miệng sao trời ta cũng hái xuống... Lại nói đến nữ nhân không phải đều ngưỡng mộ cái thế nam tử? Ta Đông Hoàng Thái Nhất tự tin bản thân mình bản lĩnh đứng đầu. Vì cái gì lại không thích ta?"

Thanh Loan im lặng tự rót cho mình một chén rượu.

Đột nhiên sau khi nói ra những lời bộc phát hắn liền chủ động hạ giọng.



"Hay là nàng sợ ca ca ta?! Đừng lo lắng, Đế Tuấn huynh ấy ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần cho ta thời gian, nhất định ta sẽ thuyết phục được."

Nước mắt từ khuôn mặt phượng tộc chi chủ chảy xuống, ngập ngừng nâng chén rượu độc tự mình uống cạn, đôi môi mềm mại. "Tại sao năm đó lại g·iết Hỉ Thước?"

Nghe nhắc đến tên tình nhân cũ, hắn kiềm chế lửa giận. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi nàng ấy vẫn còn bận tâm.

"Hắn lợi dụng nàng c·ướp đoạt phượng cốt bỏ trốn, tội đáng muôn c·hết."

Thanh Loan cười khổ :

"Phượng cốt là ta lén các vị trưởng lão đưa cho huynh ấy. Ta cam tâm tình nguyện. Chúng ta còn hẹn nhau ở Bắc Hải, cùng ẩn cư. Khi ta đến nơi... Mặt biển đã nhuộm màu máu, mọi người nói y đã bị Đông cung thiên đế hành quyết."

Sự tình phơi bày làm hắn lâm vào biểu cảm bất ngờ lẫn khó xử. Bất giác cầm lấy bình rượu độc tự rót cho bản thân một ly để trấn tĩnh lại thì bị Thanh Loan hất đổ xuống đất.

"Không được uống."

Nàng không muốn hắn c·hết, chỉ trách bản thân đã rung động với kẻ thù.

Năm đó Thái Nhất nghe tin đồn từ phượng tộc rằng Hỉ Thước c·ướp đoạt phượng cốt, bản thân hắn muốn lấy lòng Thanh Loan nên đã từ thiên giới mang theo Hỗn Độn chung t·ruy s·át đối phương.

Làm sao biết sự tình trong là do Thanh Loan mang phượng cốt tặng cho Hỉ Thước.

Nàng bây giờ chắc đang rất hận hắn.

Lời Đế Tuấn không sai, nàng ta đến bên hắn cười nói chỉ vì trả thù. Nghĩ tới đây trong lòng Đông Hoàng trời đất như suy sụp.

"Nếu nàng muốn trả thù, ta tuyệt đối không phản kháng."

"A!!"

Phía sau lưng thanh kiếm hung mãnh xuyên qua lồng ngực, theo tiếng rên một tay hắn chụp lấy Đông Hoàng chung ném ra bao bọc bảo vệ Thanh Loan trước tiên, tay còn lại tung chiêu phản kích kẻ lạ mặt đánh lén.

Liễu Hỏa trưởng lão nhẹ nhàng đỡ lấy, lúc này bộ dáng ông ta nhanh nhẹn khác xa dáng vẻ chậm chạm hằng ngày, y giơ tay phủi đi chút thái dương pháp tắc yếu ớt còn vương lại trên áo sau cú đánh.

"Chậc, đúng là vô dụng, cũng may bổn tọa sớm tính tới chuyện ngươi không dám xuống tay hạ độc thủ."

"Định dùng cái thứ phế phẩm này g·iết ta. Ngươi già lẩm cẩm rồi à?"

Đông Hoàng Thái Nhất dùng tay không bóp nát thanh kiếm đang cắm trong lồng ngực. Liễu Hỏa trưởng lão có trở lại thời kỳ đỉnh phong lúc chinh chiến cùng tổ phượng đi chăng hắn cũng không bỏ vào mắt.

Huống hồ chỉ là một lão già.

Không ngờ tới là tàn vụn của thanh kiếm vỡ nát rơi xuống hòa cùng rượu độc bị Thanh Loan hất đổ ban nãy liên kết với nhau, chúng biến ra khói đen bốc hơi lên xâm lấn vào v·ết t·hương giữa ngực của hắn.

Nhận thấy dị tượng liền tránh đi khỏi đó nhưng đã muộn, làn khói ngấm vào thông qua v·ết t·hương, từ đó lan khắp kinh mạch, quỷ khí xâm thực đi tới đâu xuất hiện ma văn hiện ra đi theo tới đó.

Mái tóc trắng buông dài nháy mắt biến thành màu đen huyền, tiên khí cùng ma khí xung đột kịch liệt, hắn nhanh chóng dùng căn nguyên đối địch lại. May có kim quang công đức gia trì bản mệnh phần nào làm chậm tiến trình ma hóa.

"Lão lão dừng tay. Đừng làm hại Thái Nhất." - Thanh Loan uống phải rượu chứa hắc khí cũng nhanh chóng vô lực ngã xuống, nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất chật vật lại liền dùng chút hơi tàn van xin.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Đừng van xin hắn, hắn không phải Liễu Hỏa."

Thanh Loan : "Không phải thì là ai? Lão lão của ta đâu?"

"Hắn sớm đã trở thành chất dinh dưỡng của bổn tọa rồi."



Thoát khỏi lốt vỏ Liễu Hỏa già nua, kẻ lạ mặt hiện ra dưới ngoại hình nam tử vô cùng kinh diễm.

Trường bào cho đến vòng tay, thắt lưng thậm chí là áo choàng cũng mang màu đen huyền đặc trưng, khí thế toát ra vẻ phóng khoáng bội phần, ẩn chứa một cỗ khí tức phi thường.

Mái tóc hai màu đen trắng song hành buông thỏng xuống, ngũ quan lại càng tinh xảo. Người đàn ông này xuất hiện liền mang theo cảm giác t·ang t·hương c·hết chóc tràn lan khắp Phượng Tê Cốc.

Trên tay cầm theo một ngọn thương dài quá thân bám đầy mùi máu tanh, oán khí từ nó đủ để kh·iếp sợ thế nhân.

Nam tử lướt qua nhìn sơ Đông Hoàng chung không ngừng tán thưởng.

"Một món chí bảo tốt."

Thoạt nhiên nhìn qua Đông Hoàng Thái Nhất khó khăn chống đỡ ma khí xâm nhiễm. Nam tử đặt lòng bàn tay l·ên đ·ỉnh đầu Thái Nhất rồi nhắm mắt lại bắt đầu xem xét nguyên thần, căn cốt cho đến thiên tư.

Sau một hồi thăm dò, y tỏ ra vô cùng hài lòng.

"Không tệ! Thiên tư trác tuyệt vạn năm khó gặp, ngươi theo thần đạo chưa chắc có kết quả tốt. Hay là theo bổn tọa nhập ma, làm một con hắc ô tung hoành thiên địa!"

Đến đây cũng minh bạch kẻ mình đang đối mặt là nhân vật nào, ma tổ La Hầu nắm trong tay Thí Thần Thương trứ danh, pháp bảo có khả năng hủy diệt thánh nhân.

Nếu là gần đây một cái nguyên hội không nghi ngờ lập tức đồng ý, ma tu tự tại không bị rành buộc bởi giới luật đạo đức, ung dung thoải mái biết bao nhiêu. Nhưng bây giờ thiên đình đã lập, Đế Tuấn nguyện theo Thiên đạo chấp pháp, Thái Nhất sao có thể đi ngược lại lý tưởng của ca ca.

Dù vậy ở thế hạ phong cho nên không có trực tiếp từ chối tránh chọc giận La Hầu.

Bất quá La Hầu không muốn vùng vằng, y không có nhiều thời gian liền chuyển sang đe dọa.

"Bổn tọa lên tiếng là đã cho ngươi mặt mũi, ma khí này từ thượng cổ oán niệm sinh ra, đợi khi nó cắn nát nguyên thần ta lại luyện hóa ngươi thành con rối. Sống không được, c·hết không xong."

"Ma tổ bản thể sớm bị đạo tổ trục xuất khỏi hồng hoang trôi dạt trong hỗn độn, tùy tiện điều tới một cái phân thân có thể luyện hóa ta sao?"

Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt, La Hầu có thể luyện hóa hắn tại chỗ đã trực tiếp ra tay chứ không rãnh võ mồm. Khả năng đối phương luyện hóa hay làm hại hắn lại càng không thể. Trên có thiên đạo bảo hộ, dưới còn có cẩu hệ thống.

Hắn có mệnh hệ gì chả ai vào đây làm quân cờ cho bọn họ.

Bị nói trúng tim đen, y thầm chửi Hồng Quân, chuyện bị trục xuất chỉ ông ta biết, chắc chắn đã mang chuyện xấu rêu rao khắp nơi.

"Nàng ta hình như là ái nhân của ngươi nhỉ?"

Ma tổ La Hầu tùy tiện bóp chặt lòng bàn tay, lập tức ma khí bên trong tâm thất của Thanh Loan bùng phát, hai mắt chuyển sang màu đen, làn da dần dần trở nên trắng bệch và xuất hiện những vết nứt.

Thái Nhất : "Mau dừng tay! Ma tổ ngươi muốn cái gì mau nổ ra, ta đều đáp ứng."

La Hầu bật cười thỏa mãn. "Tốt, trước tiên giao ra một tia chân linh."

Đối hồng hoang tu sĩ, chân linh là cội nguồn, nắm được chân linh coi như nắm được sinh tử vận mệnh của đối phương.

Ngay lúc hắn bắt đầu cưỡng chế lấy ra chân linh đã nghe một tiếng răng rắc thật lớn.

Thanh Loan trong chút tỉnh táo cuối cùng đã dùng cây trâm vàng lúc trước Liễu Hỏa đưa cho tự kết liễu chính mình, cây trâm chứa Nam Minh Ly Hỏa lập tức bắt lửa khi đụng phải ma chướng khí, đốt hết những thứ không sạch sẽ thành tro bụi.

Thân đã triệt để ô nhiễm ma chướng, dĩ nhiên nam minh ly hỏa cũng sẽ thiêu đốt nguyên thần Thanh Loan.



Trong thấy nàng cơ thể bắt đầu tiêu tán Đông Hoàng Thái Nhất thu về Hỗn Độn chung lao tới ôm lấy người thương vào lòng.

"Nữ nhân điên này, dám phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu đã vậy hai ngươi cùng c·hết đi."

La Hầu cả giận, y lao tâm khổ trí lâu như thế để tìm cách khống chế Đông Hoàng Thái Nhất vì hắn là lượng kiếp nhân vật chính, bước đầu trong kế hoạch tước đoạt khí vận hai tộc Vu - Yêu như đã từng làm với Tam tộc.

Nếu thành công lợi dụng cơ hội thiên đạo suy yếu ngày quang lâm hồng hoang sẽ không xa. Nào ngờ sắp thành thì Thanh Loan t·ự s·át.

Thái Nhất bạo nộ, Hỗn Độn chung rống lên từng đợt như muốn đoạt mạng, hắn như phát điên dồn toàn bộ sát ý đặt lên chí bảo, sau một hồi giao đấu không đánh gãy được ý chí đối phương, La Hầu liền muốn ngừng.

Hồng hoang không tiện dây dưa quá lâu, để Hồng Quân phát giác sự tình thật sự không ổn.

Xuất hiện chỉ là một phân thân nhưng nếu bị hủy ở đây coi như tổn thất nặng nề, trước khi thần chung xông tới xé nát y liền xảo quyệt biến thành hình dạng Hỉ Thước. Đông Hoàng Thái Nhất đang ôm chặt Thanh Loan nhìn thấy liền chùn tay dừng lại.

Nhân cơ hội đó phân thân lập tức rời đi. Dù gì cũng đã đạt được một phần mục đích, để lại ma khí ký sinh bên trong nhục thể của hắn.

Phượng tộc công chúa trước khi tan biến nắm chặt lấy bàn tay đang rung lên vì xúc động của Đông Hoàng Thái Nhất. Hắn lấy trên người ra phượng cốt của tổ phượng đặt lên tay Thanh Loan.

Thanh Loan cầm phượng cốt phức tạp tâm tình, mẫu thân tổ Phượng trước lúc c·hết đã dặn dò hãy trao phượng cốt của bà ấy lại cho ý trung nhân của y, cùng nhau đời đời kiếp kiếp bảo vệ phượng tộc.

Sau bao nhiêu năm cuối cùng phượng cốt cũng hoàn về.

Thanh Loan : "Tại sao vừa rồi lại không g·iết hắn?"

Thái Nhất :

"Ta làm sao nhẫn tâm để ngươi nhìn thấy cảnh đó một lần nữa."

Thanh Loan bật cười. Ngày đó hắn là một trang huyết sát đế vương, bước đi đều xuất hiện núi thây biển máu. Hiện tại lại vì nàng rơi lệ, lệ này chính là chân tình lệ thanh tẩy toàn bộ oán khí năm xưa. Hết thảy đều là nhân quả.

"Ta hận Đông Hoàng chứ không hận Thái Nhất."

Nói xong cơ thể tan biến vào hư vô như chưa từng tồn tại, một chút bụi vụn chân linh bị cuốn vào bên trong phượng cốt.

Trong đó có sẵn một đạo lưu ly màu tím ẩn hiện, vốn chính là chân linh của Hỉ Thước còn sót lại bị hút vào phượng cốt lúc bị Thái Nhất g·iết năm xưa. Hắn giữ lại nó để đối chất và xin lỗi Thanh Loan.

Nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Bây giờ chân linh nàng và Hỉ Thước trùng phùng, cả hai cùng hòa quyện vào nhau tạo nên một đạo màu rực rỡ.

Nực cười thay, hắn yêu nàng nhiều như thế mà nàng dành trọn chân tình cho người cũ. Đến lúc c·hết cả hai lại được ở cùng nhau.

"Ta quan tâm cảm xúc của nàng, ngược lại nàng trước mặt ta quấn quít kẻ khác. Thật sự coi lão tử là tượng đá sao?"

Đông Hoàng Thái Nhất không do dự mang phượng cốt ném vào bên trong Hỗn Độn chung, hai đạo chân linh bị thôn phệ vùng vẫy kịch liệt rồi cũng chịu số phận tan thành chất dinh dưỡng của tiên thiên chí bảo.

Cái gì hắn không có được người khác cũng đừng hòng có được.

Tiếp đó thi triển thần thông chiếu cáo thiên hạ. "Phượng tộc khi quân phạm thượng, chuốc lấy diệt môn. Bách bộ vạn tộc lấy đó làm gương."

Thanh âm như sấm vang dậy hồng hoang, từng cái chủng tộc nghe được kinh sợ ẩn nấp.

Nói xong thả xuống thái dương chân hỏa t·hiêu r·ụi phượng tê cốc rồi ung dung rời đi để lại một vùng chìm trong hỏa diệm hung mãnh. Từng cái phượng hoàng tu vi cao nhất cũng chỉ là Đại La cảnh không chạy trốn được thái dương chân hỏa cường giả chuẩn thánh thổi lên.

Phượng tộc Thanh Loan chọc giận Đông Hoàng Thái Nhất, cả tộc đều diệt.

Chỉ còn nghe thấy Hỗn Độn chung vang lên giữa tiếng than khóc kêu la ai oán của phượng hoàng tộc.

Một tiểu phượng hoàng cả người b·ốc c·háy cố sức chạy theo Đông Hoàng Thái Nhất điên cuồng chửi rủa.

"Đông Hoàng Thái Nhất, hôm nay ngươi diệt tộc ta, ta nguyện dùng máu nguyền rủa con cháu đời sau của hai huynh đệ các người không có kết quả tốt đẹp."

Một đường cắt kiếm khí nhanh gọn lướt qua chẻ cơ thể kẻ kia làm hai mảng. Những lời chửi mắng kiểu này đã nghe quá nhàm tai. Nếu linh nghiệm không biết hắn đ·ã c·hết bao nhiêu lần.