Chap 120 : Vu Tộc Xuất Thủ.
Viễn Sơn chiến trường, không khó phỏng đoán đại thế nghiêng về ai, nhìn cảnh bộ tộc hăng hái chém g·iết Đế Giang hưng phấn mặt mũi.
Thời gian đình chiến đã qua được một nén nhang, cảm giác giấc mộng độc bá hồng hoang của gã sắp chạm vào tới nơi.
Sau lưng Đế Giang, 10 vị tổ vu dõi theo không rời.
Còn có một tên tiểu tử nhân tộc trông rất thần bí, dáng người nhỏ bé, đạp trên phi kiếm lơ lửng giữa trời.
Chúc Dung hào hứng xoa tay đan vào nhau. "Hay là xong cái sơn địa này, chúng ta thẳng thế đánh lên thiên giới, để cho con quạ kia không kịp trở tay."
"Vu tổ đừng vội." - Nam thiếu niên lên tiếng. "Lần trước gọi ra Bàn Cổ ma thần chém rách bầu trời, Nữ Oa thánh nhân vừa vá lại không lâu, bây giờ vu tộc khai chiến trước bà ta sẽ có cớ t·rừng t·rị tội hủy thiên diệt địa rồi tham dự trợ lực yêu tộc."
Chúc Dung : ''Sợ gì chứ? Phe ta cũng có thánh nhân mà."
Huyền Minh : "Huynh quên Bình Tâm nương nương bị đạo tổ cấm túc rồi à?"
Bọn họ chợt nhớ ra liền có chút hụt hẫng, chờ mãi vu tộc mới có thánh nhân xuất thế, chưa kịp nở mài nở mặt thì nàng đã gần như ly khai vu tộc. Có khác gì mang gả đi cho thiên đạo đâu.
"Uổng cho chúng ta khổ luyện đến chuẩn thánh cảnh, chả làm gì được con chim c·hết kia." - Chúc Dung phát cáu, vu tộc cứ đánh vòng vòng dưới này một cách vô ích, Thái Nhất, Đế Tuấn ngồi trên trời, bất quá giả mù không nhìn xuống thì yêu tộc đại địa c·hết bao nhiêu cái tộc đàn thì cũng không ảnh hưởng gì tới bọn hắn.
"Này! Tiêu Phàm huynh đệ, ngươi có cách gì không?" - Cộng Cộng tổ vu hỏi đến.
Thiếu niên nở mĩm cười ranh mãnh, y chờ đợi chính là câu hỏi này.
"Đông Hoàng Thái Nhất xem nhẹ yêu tộc sinh linh, vậy chỉ còn cách đánh vào điểm yếu mới kéo được hắn xuất hiện."
Chúc Cửu Âm gãi đầu, Đông Hoàng Thái Nhất điểm yếu, Đế Tuấn đã thành thánh, hồng nhan của hắn thì c·hết rồi. Nhi nữ lại đang ở chỗ Thông Thiên học nghệ. Cái quái gì điểm yếu?
11 vu tổ nghĩ mãi không được liền trực tiếp khiến Tiêu Phàm phát điên nói luôn đáp án. Để đám người này tự đoán ra mười con kim ô chắc phải mất một ngàn năm nữa.
Nhục Thu : "Mấy con quạ con độc hưởng bí kỹ phi hành hóa nhật. Chúng ta làm sao bắt được."
Tiêu Phàm : "Thế gian lưu truyền Xạ Nhật Thần cung tốc độ nhanh hơn gió, thứ này chính là khắc tinh của Kim Ô.''
Đế Giang : "Xạ Nhật thần cung? Ta biết."
Đế Giang nhớ có lần nam chính tiết lộ cất nó ở động phủ của mình gần Huyết Hải. Y nói xong trận này sẽ dắt Tiêu Phàm đi lấy.
Quả nhiên là chỗ đó!! - Tiêu Phàm hai mắt sáng lên.
"Báo. Yêu tộc đại quân đến rồi!" - Hai tên tiểu vu lập tức chạy vào báo tin. Chúc Dung cười vang, hấp tấp vồ lấy thuộc hạ gặng hỏi xem là ai cầm quân, bây giờ y chỉ cầu là Đông Hoàng Thái Nhất tới để đánh một trận thống khoái.
"Là Anh Chiêu và Khâm Nguyên!"
Chỉ có hai tên yêu thần?! Thôi kệ đi! Có còn hơn không, 11 tổ vu thân ảnh biến mất. Trời xanh biến hóa.
Không Gian xung quanh vặn vẹo, cơn bão năng lượng tràn ra.
Việc không có nguyên thần dường như chả ảnh hưởng mấy đến khả năng khống chế thời không của vu tổ Đế Giang. Lại một khắc phát động lực lượng, dòng chảy thời gian tiến vào cực tốc, Chúc Cửu Âm bên cạnh. Một người không gian, một kẻ thời gian, hai vị tâm linh tương thông, hành sự quy nhất, phối hợp vô cùng nhịp nhàng bao vây yêu tộc.
Vu tổ không vội ra tay, bọn họ chọn đứng bên ngoài quan sát yêu tộc vùng vẫy.
Hai bên đại quân va vào nhau, tiếng chém g·iết, hô hoán cùng các phương dị tượng khấy đảo cả vùng.
Hồng hoang bá chủ, vu yêu lưỡng tộc lần nào đại chiến cũng đánh nát vạn vật, yêu tộc lực lượng không tính là mạnh nhưng mà số lượng áp đảo kinh hồn, ngợp trời yêu văn bay lượn, yêu khí xung thiên.
Đối lại bọn họ vu tộc trời sinh hùng bá, lấp biển dời non không chút khó khăn. Lấy sức mạnh thể chất nghiền nát thiên địa.
Không khó để hiểu vì sao thiên đạo muốn tận diệt hai tộc này.
Chuẩn thánh cả chục, đại la một đám, thiên tư cao, tuổi thọ lại gần như không thể đo lường, hai cái đại tộc này nếu không tranh đấu mà cứ song hành phát triển e rằng linh khí trời đất không sớm thì muộn cũng bị họ ăn sạch.
Đế Giang mỉa mai. "Ta nói cái vị trí thiên đế chắc chắn bị nguyền, tên nào ngồi lên cũng hóa thành rùa rụt cổ."
Yêu tộc tuy có lợi về số lượng nhưng mà đánh theo thời gian cả tộc trên dưới tập trung đẻ chạy doanh số cũng không đủ cho người ta g·iết, Anh Chiêu yêu thần tư thế hung hăng thường ngày rơi mất, trước mặt không chỉ một vu tổ mà trên không trung đang lở lửng tận 11 người.
Cho tới lúc này Anh Chiêu chỉ còn biết bất lực nhìn sang huynh đệ bên cạnh đang điên cuồng chém g·iết mà tâm can vạn phần hối hận.
"Khâm Nguyên, lần này ta hại ngươi rồi."
"Giờ ngươi mới biết à???!!" - Yêu thần Khâm Nguyên trên mặt khó giấu bất an. Nên cười hay mếu?! Đúng như Bạch Trạch nói, c·hết ta c·hết ngươi, hại luôn thuộc hạ.
Mà Anh Chiêu c·hết thì nói gì, thảm thương cho Khâm Nguyên, hắn vẫn còn chưa biết mùi vị nữ nhân. Cả tộc đàn cũng chỉ còn mình hắn, giờ mà c·hết thì có khác gì tiệt tử tiệt tôn.
"Anh Chiêu ca ca!" - Bạch Hạc yếu ớt truyền âm tới, Anh Chiêu nghe thấy liền đưa mắt tìm kiếm, phát hiện bóng nàng ôm ấp một tiểu yêu nấp ở gần đó. Cư nhiên lại quá gần 11 tổ vu, y căn bản không thể nào chạy qua.
Gã căng thẳng nhìn Khâm Nguyên, hắn nhìn theo cũng phát hiện Bạch Hạc.
Lúc này Khâm Nguyên tức giận ghê gớm, cũng vì cô nương này mà bây giờ hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan. Trách móc y không biết phân nặng nhẹ, vì nữ nhân sẵn sàng vứt bỏ bao nhiêu thuộc hạ.
Thiên binh, thiên tướng đều tỏ ra hiểu chuyện, thực tế cái viễn cảnh c·hết thảm dưới hàm vu tộc họ đã lường trước từ lâu. Chỉ là tất cả đều mang lòng tin đặt lên thủ lĩnh của mình, cho rằng bản thân sẽ không c·hết vô nghĩa.
Khâm Nguyên cay xé nơi sóng mũi. Mỗi một thiên binh đều do hắn đào tạo, hôm nay chính tay đưa họ đi c·hết.
Chúc Dung nhìn yêu tộc tựa như bang chủ cái bang ngắm đùi gà. Gã không muốn chờ đợi thêm nữa bèn xông lên.
"Ta không thể c·hết như vậy được. Ta vẫn còn xử nam mà. Khốn kiếp!!" -Khâm Nguyên trong lúc vội vàng đã nghĩ ra một cách chữa cháy, hắn tay đưa lên trời vẽ ra một cái huyễn ảnh, sau đó ánh mắt vu tổ lập tức ngưng trọng, bên trong phản chiếu tù binh vu tộc bị h·ành h·ạ dở sống dở c·hết dồn vào trong một cái hố lớn.
Vu tộc không có nguyên thần, c·hết là c·hết luôn. Tỉ như Hậu Thổ có cứu vớt bọn chúng trong trường hà dòng chảy cũng không biết có mấy phần thành công.
Quả nhiên chiêu này hiệu quà, Chúc Dung, Cộng Công xót tộc nhân liền thịnh nộ mắng lớn. "Mẹ nó, tên tiểu nhân này! Dám tổn hại họ thì hôm nay một mạng yêu bọn ta cũng không lưu."
Khâm Nguyên nén lại nỗi sợ rồi lấy điều kiện trao đổi, hắn yêu cầu vu tổ phóng thích yêu tộc ở Viễn Sơn, đổi lại thiên đình trả tự do cho toàn bộ tù binh vu tộc.
Huyền Minh nhìn Đế Giang : "Đại ca?! Tính sao đây! Yêu tộc vô tình chứ chúng ta thì không, không thể để tộc nhân chịu khổ được, hay thả đám tiểu yêu này đi."
Nhân tộc Tiêu Phàm lên tiếng chất vấn vu yêu giao tranh đã là chuyện của một ngàn năm trước, làm sao kiểm chứng tù binh vu tộc còn sống hay không.
Khâm Nguyên toát mồ hôi lạnh, số là bốn tên lúc trước mang ra thả vào trận pháp cho đám tân binh thí luyện là tù nhân cuối cùng. Cầu trời, khẩn phật cho chúng hôm nay ở nhà ăn ngủ không tới đây tham chiến.
Chúc Dung : "Phải rồi đại ca, lần trước Đại Nghệ cứu ba hay bốn tên tộc nhân từ tay thiên đình về, hay là hỏi bọn chúng thử xem."
Đế Giang : "Được! Dẫn chúng lên đây đối chấp."
Anh Chiêu nhìn Khâm Nguyên : "Bây giờ tính sao?"
Khâm Nguyên : "Ta làm sao biết, lúc nhất quyết xuống cứu người sao không hỏi ta đi? Giờ đụng chuyện đi hỏi ta. Huynh đệ tốt dữ."
Anh Chiêu : "...."