Chap 121 : Tự Bạo.
Hai trong số mấy tên tù binh đợt trước bị yêu tộc bắt làm con tin được dẫn lên.
Có điều thay vì cho Đế Giang những thông tin có ích bọn họ căn bản không thể nhớ còn ai trong thiên lao của yêu tộc hay không nên bị Chúc Dung mắng cho một trận.
Vậy là cuối cùng cũng chả còn cách gì kiểm chứng. Phía vu tộc miễn cưỡng chấp nhận đề nghị, thả cho tàn quân yêu tộc ở Viễn Sơn rút đi.
Anh Chiêu vui mừng chạy tới ôm lấy nữ nhân của y, Bạch Hạc cô nương giàn giụa nước mắt, Viễn Sơn yêu linh c·hết quá nửa, bất quá nàng cũng không phải trách móc, chỉ là thắc mắc thiên đình chi viện gặp trục trặc gì mà đến trễ như vậy.
Hai người họ trầm mặc một lúc, chi viện!? Đông Hoàng Thái Nhất tấu chương chưa từng xem qua. Mà Khâm Nguyên không có trực tiếp nói, hắn bảo phát sinh sự cố, chậm trễ thời gian để an ủi lòng quân.
Trông theo tàn quân rút đi, Đế Giang tổ vu liếc mắt nhìn tới chỗ yêu tộc. "Người cũng đi quá nửa, tộc nhân của ta đâu?"
Khâm Nguyên : "Vu tổ vội gì chứ? Các người ở thế thượng phong, để tiểu yêu không có sức kháng cự rút bớt ta sẽ lập tức thả người, dù sao thì ta cũng ở đây, không chạy thoát được mấy người."
"Khà khà!! Biết vậy thì tốt." - Chúc Dung bật cười khanh khách. "Lâu rồi cũng chưa ăn thịt yêu tộc đại la cảnh."
Chúc Cửu Âm : "Ta cảnh cáo ngươi. Đừng có giở trò với bọn ta."
"Mau lấy ra đi." - Anh Chiêu khều tay Khâm Nguyên, trên mặt vẫn tỏ ra như đang dõi theo đoàn người.
Khâm Nguyên : "Lấy? Lấy cái gì?"
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đùa, đương nhiên là lấy pháp bảo của Đông Hoàng Thái Nhất đưa cho rồi. Chỉ thấy Khâm Nguyên lắc đầu, Thái Nhất vốn không có đưa bất cứ gì cho y.
Bạch Hạc bối rối. "Thiên đế không đưa pháp bảo gì thì tại sao huynh nói dối bọn chúng, lấy đâu ra tù binh mà trao trả."
Trước mặt là 11 vu tổ chuẩn thánh, họ có mọc thêm chân chạy cũng không thoát.
Khâm Nguyên quay sang nhìn Bạch Hạc cô nương rồi nhìn Anh Chiêu. "Ngươi ly khai thiên đình, chẳng cần c·hết cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta đâu."
Anh Chiêu tưởng y đang dỗi chuyện mình ly khai thiên đình nên tỏ ra bực bội : "Ngươi thừa biết lúc đó ta giận Đông Hoàng quá mới nói thế thôi. Đã là huynh đệ, đi đâu về đâu cũng là huynh đệ. Có c·hết, cùng c·hết."
Khâm Nguyên chưa vội trả lời ngay, khi thấy bóng dáng tốp yêu tộc cuối cùng đã rời khỏi, y mới thở phào nhẹ nhõm. Một mặt cũng dùng tay ra hiệu cho thiên binh rút ra xa.
Khâm Nguyên : "Ai muốn cùng ngươi c·hết, thật buồn nôn... Nghe kỹ đây, lúc ta xông lên phải chạy đi thật nhanh, tuy không đủ mạnh để nổ c·hết được đám man di kia nhưng cũng kéo theo không ít tên lót xác! Chúng ta vẫn tính là lời to."
Bạch Hạc cùng Anh Chiêu sững người mất một lát. Y như vậy là muốn tự bạo.
Khâm Nguyên : "Không vậy thì lấy cái gì mà đánh. Sau lưng là mấy vạn yêu linh, nếu chỉ c·hết mình ta có thể để mọi người an toàn rút lui thì có gì mà do dự chứ."
"Khâm Nguyên." - Anh Chiêu kích động gào lên, liền bị cái vỗ vai kiên quyết từ Khâm Nguyên đè xuống.
"Ta biết ngươi nghĩa khí nhưng mà nếu hôm nay ngươi đi cùng ta, nàng ấy sẽ đau khổ." - Sau lưng gã vẫn còn Bạch Hạc cô nương, còn riêng y, tộc đàn, người thân đều c·hết rồi, sẽ không bận tâm có ai vì mình rơi lệ.
Mà bên trên Cộng Công tổ vu sốt ruột hỏi tới, tộc nhân đâu? Yêu tộc tiểu yêu không phải đã rút hết rồi đi. Còn không mau giao người ra.
"Đừng nôn nóng." - Yêu thần Khâm Nguyên toàn thân bừng lên vô số ánh lửa, cả cơ thể phát ra kim quang, nguyên thần dao động dữ dội, mà nhất là đan phủ, nơi tập trung lượng lớn linh khí bắt đầu bành trướng ra ngoài.
Huyền Minh cảm nhận một trận nguy cơ lớn, vội vã hét toáng lên phía đại quân. "Cẩn thận hắn muốn tự bạo."
"Khốn kiếp. " - Đế Giang, Chúc Cửu Âm liền nhanh tay bóp nát không gian, thời gian, các bộ lạc của bọn họ bây giờ chạy không thể nào kịp.
"Vu tộc các ngươi! C·hết đi cho ta." - Khâm Nguyên đốt cháy nguyên thần, hóa thành một luồng kinh hồn tia lửa quét tới vu tộc, trong một khắc trên mặt mĩm cười nhưng nước mắt lăn dài. Đời này cũng xem như viên mãn, tìm được tri kỷ sinh tử kề bên, nhìn ngắm qua nhân gian mỹ cảnh.
Tiếng nổ kinh thiên cày nát sơn địa. Yêu thần Khâm Nguyên tinh hỏa thiêu cháy, đạo hóa mà đi.
Vu tộc trong phạm vi v·a c·hạm của v·ụ n·ổ, nhục thân trực tiếp vỡ nát, tiêu tán không để lại chút gì. Đại vu không kịp tránh cũng may mắn được vu tổ che chở, nhặt được cái mạng.
Anh Chiêu trong cơn loạn chiến đã điều hướng đại quân rút lui, bọn họ đi được một quãng bị vu tộc đuổi theo bén gót.
Kết quả sinh tử một trận nữa ở dưới chân núi Bất Chu.
7 vị yêu thần còn lại kéo quân viện trợ thì nghe tin Khâm Nguyên bỏ mạng, ai nấy đều rất đau lòng, hơn cả là Quỷ Xa, nàng như mất trí điên cuồng sát phạt, cuối cùng trong lúc nóng giận không kịp xử lý bị Cường Lương tổ vu đoạt mạng, di thể nằm lại dưới chân Bất Chu Sơn.
Khi trận chiến dần đi đến hồi kết thì trên thiên giới xuất hiện sông dài thời gian, mấy ngàn pháp tắc đi xuống. Đông Hoàng Thái Nhất ngồi thiền trên xa giá Đại Nhật thần dư, trên vai đậu mười kim ô.
Tay trái Hỗn Độn chung, tay phải Nhật Nguyệt Tinh Luân.
Chung thần đánh lên ba tiếng tràn ngập sát cơ, hồi chuông đi qua, hư không c·hôn v·ùi, đạo pháp hủy diệt.
Vu tổ chuẩn thánh vẫn bị tiên thiên chí bảo ảnh hưởng đến, thể lực suy giảm mạnh.
Thánh nhân trên cao quan sát, bọn họ phỏng đoán Đông Hoàng Thái Nhất sẽ dùng Chiêu Yêu Phiên để điều động yêu tộc tổng tiến công lại nhưng không.
"Rút quân." - Phải rồi! Là lệnh rút quân trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Thiên đế chi ngôn ban xuống, toàn bộ yêu tộc kinh ngạc lẫn phẫn nộ nhìn lên. Bọn họ bị vu tộc ức h·iếp, thiên đế ở đâu? Chỉ biết rút quân?
Mà Đông Hoàng Thái Nhất trên tay cầm hai cái ngọc bài của Khâm Nguyên cùng Quỷ Xa, tâm trạng phức tạp.
Thời điểm trở về thiên giới, hắn bất ngờ nhận được lời mời của Thông Thiên giáo chủ. Cứ thế bị ông ta giam lỏng trong Bích Du cung để chơi cờ, ở hạ giới đại chiến trải qua không biết bao nhiêu lâu. Đến khi trở ra, chỉ còn lại hai tấm ngọc bài vỡ vụn.
Này là thuộc hạ, cũng là bằng hữu, càng là đồ nhi. Nói c·hết liền c·hết, lời từ biệt cũng không thể nói ra.
"Rút quân. Yêu nhân trái lệnh lập tức trục xuất." - Bên cạnh Đông Hoàng Thái Nhất, Yêu sư Côn Bằng dõng dạc tuyên bố, thánh âm tựa làn sóng năng lượng tràn xuống.
Không ít tộc đàn nghe xong vứt bỏ v·ũ k·hí, lần lượt tuyên bố ly khai yêu tộc.
Thiên đình đã không bảo vệ được cho họ, còn ở lại làm gì, chi bằng tự sinh tự diệt. Ít nhất còn một chút tôn nghiêm.
Mười kim ô thái tử không hiểu thúc phụ của bọn chúng sao lại hành động như thế nhưng cũng ngoan ngoãn theo dõi, không dám hó hé nửa lời.