Chap 123 : Đạo Tổ Ra Tay.
"Thái Nhất! Thái Nhất?!"
Thiên Hậu Hi Hòa lo lắng nhìn Đông Hoàng Thái Nhất. Nhật Nguyệt Tinh Luân trên tay rơi xuống. Vết thương ở đan phủ của hắn chảy nhiều máu đến nổi ướt đẫm cả ngoại trang.
Hi Hòa ánh mắt tha thiết thành khẩn hướng về phía 11 tổ vu. - "Đại chiến thắng thua đã rõ, yêu tộc chấp thuận rời khỏi thiên đình, phụng vu tộc trở thành hồng hoang bá chủ. Chỉ cầu các người buông tha tiểu thúc, hắn bị hủy yêu đan sẽ không thể tạo ra bất cứ sóng gió gì nữa."
Nghe xong không chỉ Đế Giang mà những người có mặt ai cũng bất ngờ, Hi Hòa vốn không phải dạng yểu điệu bình hoa mà là nữ nhân vừa có dung mạo vừa có bản lĩnh, một tay quản lý 33 tòa đại thiên cung, 108 ngọc bảo điện đâu phải chuyện thường.
Đáng nói ở đây là tính khí thiên hậu cao ngạo vô cùng, nếu không tai nghe mắt thấy thì khó mà tưởng tượng được những lời vừa rồi là do nàng nói.
Thái Nhất ngộ nhận tẩu tẩu đến vì pháp bảo bèn gắng gượng dùng chút hơi tàn dịch chuyển Thí Thần Thương đến tay Hi Hòa. Có nó sẽ không còn kẻ nào dám gây khó dễ cho mấy mẹ con nữa.
Riêng Hỗn Độn Chung, nguyên tác giữ lại cho Lý Bằng Thu toàn quyền quyết định.
Đế Giang cười nhạt. "Yêu tộc bại thì rõ như ban ngày. Ngươi thuần phục hay không đối với ta chẳng quan trọng, có điều muốn ta tha cho hắn?! Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
"Long phụ! Chủ nhân của ta...." - Ngao Nguyệt liền kéo áo Doanh Chính. Tổ long xoa đầu con trai, ám thị chuyện này cứ giao lại cho y.
Doanh Chính : "Vu tổ thật là không thể thương lượng được sao? Ngươi g·iết thiên đế đâu có chút lợi lọc gì, trên người hắn có khai thiên công đức, kim quang công đức... Ăn thịt hắn, nhân quả đeo bám không ngừng, hay là thả hắn, ta mất cho vu tộc Khống Thủy Châu."
"Khống Thủy Châu à?!" - Cộng Công lập tức sáng mắt ra.
"Không thèm! Ta nấu canh Kim Ô cũng ăn được cả tuần trăng." - Cái thứ đồ chơi đó có mình thủy thần biết xài, Chúc Dung lại không yêu thích gì gã nên lập tức từ chối cho đối phương tức chơi.
Còn riêng chuyện nhân quả, vu tộc là bã đậu đầu óc, làm gì hiểu thấu căn nguyên sâu xa, trừ khử yêu tộc rồi thì họ về sau chính là hồng hoang bá chủ. Không sợ ai nữa.
Ngao Nguyệt lôi trong ngực áo toàn bộ Định Hải Thần Châu để trao đổi thì bị cha mình cản lại.
Tổ long quát giận nhéo lỗ tai thằng con. "Tên phá gia chi tử này! Cái đó là quà sính lễ sau này cưới thê tử cho ngươi, ngươi mang toàn bộ ra chuộc người?! Muốn ta tức c·hết à? Lão tử đi bao gái cũng không đầu tư nhiều vậy đâu."
Thanh Khâu nữ đế : "Tổ vu, nếu ngươi không chê ta có rất nhiều mỹ tửu nhân gian hiếm có, còn có vô số mỹ nhân tùy ngươi lựa chọn."
"Chê nha.'' - Cú Mang kịch liệt lắc đầu. "Rượu vu tộc là thiên hạ đệ nhất, các ngươi mỹ tửu làm sao mà so, với lại bọn ta không có hứng thú với đám hồ ly."
Hồ tộc mỹ nữ ốm tong ốm teo, chỉ hợp thị hiếu của mấy tên đắm chìm sắc dục. Còn với vu tộc thì mỹ nhân hay quỷ nhân cũng đều là đồ ăn. Lại phải nói tới bọn họ tốn nhiều công sức như vậy mới tóm được thủ lĩnh yêu tộc, mỗi chuyện tộc nhân c·hết dưới tay đã đủ để băm hắn thành vạn mảnh, thâm thù huyết hận thì làm gì có bảo vật nào bù đắp nổi.
Hồ tộc nữ vương nhíu mài. Mỹ nữ xinh đẹp như hoa mà còn chê. Trừ thánh nhân ra, ở hồng hoang chưa từng có tiền lệ nam nhân từ chối các nàng. Bọn vu tộc man di này có phải đàn ông không vậy.
"Không lẽ các ngươi có hứng thú với thiên đế?" - Nữ đế mím môi.
Cú Mang dõng dạc nói lớn. "Đúng vậy." - Gã còn không hiểu hết ý nghĩa của từ hứng thú ở đây là gì.
Thanh Khâu nữ đế cảm thấy choáng váng, cái lũ man di, quái nhân này gu cũng thật mặn mòi. Không thích mỹ nữ, lại thích nam nhân?
Bạch Linh : "Ta cần nói chuyện với vu tổ Đế Giang."
"Khỏi gọi đại ca, ý của ta là ý của tất cả, vu tộc bọn ta ai cũng có hứng thú với Đông Hoàng Thái Nhất hơn mấy ả yêu nữ các ngươi." - Cú Mang không kiểm soát được bắt đầu nói những chuyện câu từ gây lú lẫn đầu óc và lùng bùng lỗ tai, đám người Đế Giang muốn bịt miệng gã cũng không kịp. Chỉ đành bảo Huyền Minh tổ vu tóm cổ lôi đi.
Tới lượt nhân hoàng, y có chút khó tin nhìn chằm chằm cái tên nam nhân đang b·ị t·hương trước mặt mà nghi ngờ nhân sinh.
Đông Hoàng Thái Nhất trong mắt y từ một nữ tử rung động lòng người lại biến thành nam. Mà Khuôn mặt nhìn cũng rất quen, đã gặp ở đâu rồi? Nhất thời không nhớ ra nổi.
Hiên Viên. "Ngươi là thiên đế?? Nhưng sao lúc ta gặp.."
Đông Hoàng Thái Nhất hững hờ đáp. "Thì lúc đó chỉ là hóa thân, đây mới chân chính là hình dạng."
"...!?"
Nhất thời không tiếp thu được, Hiên Viên tự an ủi bản thân rằng không sao đâu, tiên thiên linh thể không phân âm dương hoặc là cưới xong động phòng lấy cái bao trùm lên đầu là được... Nhưng thần tộc hình thể phải nói là to lớn gần gấp mấy chục lần nhân tộc, cưới về ai làm phu quân, ai làm thê tử chưa nói chắc được.
Hoàng đế nét mặt thập phần đau khổ, thiệp mời đã in xong, ngày lành đã định, mất công đến đây một chuyến.
"Vu tổ, nể mặt nhân tộc cùng vu tộc quan hệ không tệ...."
Đế Giang chống nạnh nhìn một cách khó chịu, tổ long biến thái cùng sắc nữ Thanh Khâu xin cho Đông Hoàng Thái Nhất thì không có gì nhưng tại sao cả y cũng xin cho hắn? Năm xưa yêu tộc đồ nhân, quan hệ của họ nên là không đội trời chung mới đúng.
Tiêu Phàm bên cạnh cũng không thể hiểu nổi "Hiên Viên bệ hạ xuất hiện ở đây nói giúp Đông Hoàng Thái Nhất. Đây là tình huống gì vậy?"
Hiên Viên dùng một tay vuốt mặt, khó xử nói nhỏ. - "Hắn... Là lão bà tương lai của ta."
Lời vừa xong cả chiến trường đang đánh nhau ì xèo bỗng im bặt đi. Tựa hồ nghe cả tiếng con ruồi vo ve bay ngang.
"Ta tưởng là tin vịt" - Vài người bối rối.
"Ta cũng thế."
Chính miệng Hiên Viên nói thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Tam giới quần chúng, vu yêu hai tộc câm nín chờ đợi, cả Côn Bằng, Phục Hy cũng bất lực nhìn nhau, thánh nhân càng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Quỷ dị tình huống nối tiếp nhau phát sinh, Hồng Quân đạo tổ bấm tay không ra, ông ta đầy hàm ý nhìn xuống Nữ Oa đang ngồi thiền bên dưới.
"Là ngươi làm?"
Nữ Oa : "Đệ tử thật không biết gì cả"
Nguyên Thủy Thiên Tôn. "Sư muội, yêu nhân hai tộc đều thuộc quyền cai quản của ngươi, ngươi lý nào không biết."
Nữ Oa : "Ta vô tội."
Hi Hòa thiên hậu nghe qua không có phản bác lại, là thật là giả không thành vấn đề, miễn cứu được em chồng, nói gì cũng không quan trọng.
Chờ Chu Thiên Tinh Đấu bố trí xong, mang ức vạn sao trời cày nát hồng hoang, tới lúc đó không gian hủy diệt, trở về hỗn độn thời kì. Tất cả thành người thiên cổ, tha hồ mà bàn tán với nhau.
Nhân tộc giúp vu tộc rất nhiều. Nhưng mà chuyện Đông Hoàng Thái Nhất - Một tên nam nhân thân cao hơn tám thước trở thành đạo lữ tương lai của hoàng đế thì cứ không hợp lý kiểu gì.
Rõ ràng là cơ hội tốt còn bị phá đám, thời buổi này muốn c·hết cũng khó khăn như thế à?? Ai cần các ngươi cứu ta.
Thái Nhất quay sang khiêu khích Đế Giang vì nếu hôm nay hắn không c·hết thì rất có thể ngày mai 10 đứa cháu sẽ không toàn mạng.
"Đế Giang, ngươi nhìn xem cả tam giới cũng đứng về phía ta. Coi ngươi làm sao lấy được mạng bổn hoàng."
Đế Giang cười hắn yêu đan bị hủy mà lạc quan như vậy, với tình trạng của hắn sau vụ này thoát c·hết cũng cần nhất mấy cái nguyên hội để hồi phục, mà tu vi sợ là rơi xuống Đại La tiểu cảnh.
"Thì sao? Hoàng đế đã về phe ta, nhân tộc có hai vị thánh nhân chống lưng, ngươi đoán xem ta có lợi dụng hắn để đối phó ngươi không?" - Thái Nhất cười nói.
"Ngươi muốn c·hết?! Lão tử thành toàn cho ngươi." - Vu tổ quả nhiên bị mấy lời này chọc tức, nổi trận lôi đình tụ lại ngàn vạn vĩ lực tung ra một quyền.
Trong thấy tên điên phát tiết, Hi Hòa, tổ long, Thanh Khâu, hoàng đế, nhóm người kinh sợ muốn cản cũng không cản được, khoảng cách giữa họ xa hơn nhiều so với Đế Giang cùng Thái Nhất.
Hắn gương mặt bình thản, nhắm mắt chờ đợi c·ái c·hết.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, quyền chưa chạm vào thì Đế Giang đã bị lực cản vô hình hất bay xa mấy quả núi, ở phía trên cao, khung cảnh hoành tráng như thiên địa đất trời khai mở, từng đạo ánh sáng xuyên qua mây chiếu vào người Đông Hoàng Thái Nhất.
Cuối cùng tại trong tinh quang, hắn bị hút vào đó, biến mất không lưu lại dấu vết.
Bỗng một tiếng nói phát ra từ trời xanh, ra lệnh hai tộc ngưng chiến tạm thời.
"Hai bên tạm thời lui đi. Còn tiếp tục tranh đấu, tận diệt sinh cơ, luân hồi náo loạn."
Yêu tộc mừng rỡ buông bỏ v·ũ k·hí bái tạ rối riết. "Đạo tổ hiển linh, đạo tổ hiển linh."
Lại đình chiến?! Đế Giang thầm mắng ông trời thiên vị, giúp yêu tộc hết lần này đến lần khác.
Được rồi! Y sẽ đi chặt đứt sinh cơ của chúng, để xem ông ta còn đình chiến đến chừng nào.