Chap 125 : Bắc Hải.
Thái Nhất : "Đạo tổ tại thượng, đệ tử nguyện lấy toàn bộ công đức đánh đổi tính mệnh của tiểu chất."
Hồng Quân. "Thiện giả thiện lai, ác giả ác báo, thiên đạo chí công vô tư, không ai có thể chịu tội dùm và gánh tội thay."
Mà nguyên tác cũng vì những lời Hồng Quân nói đã triệt để suy sụp hy vọng.
Đạo tổ trước khi biến mất hỏi Thái Nhất còn nhớ bản thân đã phát nguyện gì khi lập yêu tộc? Ở hồng hoang lời nói có thiên đạo minh giám không phải chỉ nói suông. Yêu tộc hiện tại vẫn chờ yêu hoàng về bảo hộ.
Ông ấy còn nói hắn nếu hoàn thành sứ mệnh này chắc chắn đắc thành chánh quả, đường lớn thênh thang trãi ra trước mặt. Thân tình quyến thuộc không đáng kể nếu mang so với dòng chảy bất tận của thời gian và luân hồi.
Tại biển bắc xa xôi, tọa lạc tít ngoài khơi có một ốc đảo nhỏ, trên ấy là cả khu vườn linh thảo rộng bát ngát cùng một trang viên bề thế tồn tại.
Xung quanh vườn linh thảo, đủ mặt các vị yêu thần chạy tới chạy lui chăm sóc. Họ người thì tỉa cây, kẻ nhổ cỏ.
Sau khi cẩn thận đặt Thanh Sơn Tuyết Liên vào chậu, Kế Mông yêu thần định bê chúng ra phơi nắng thì va vào Thương Dương, bị xô nước trên tay hắn đổ ập lên đầu, toàn thân ướt như chuột lột.
Kế Mông nhăn mặt, nước trong xô mặn không thể tưởng tượng nổi. "Thương Dương, ngươi lấy nước biển làm gì vậy?"
Thương Dương : "Tưới nhân sâm."
Kế Mông : "Ngươi tưới nhân sâm bằng nước biển?"
Thương Dương trái lại cảm thấy thờ ơ, nước gì cũng là nước, người ta tưới cho là may rồi, dù sao chỉ là cái cây, nó biết kêu mặn đâu.
Phi Đản gần đó nhịn không được liền nói lớn. "Nó không la được nhưng nó sẽ lăn đùng ra c·hết đấy."
"Tưới cây cũng không làm được nữa." - Phi Liêm chế giễu.
Thử Thiết : "Có nghe câu không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền chưa hả? Tên làm biếng, mau đứng lên ra sau hậu viên lấy nước ngọt trong cái giếng ấy."
"Nè đủ rồi nha." - Thương Dương nổi giận vứt cái xô nước xuống đất, sở trường của hắn là đánh nhau, đường đường một yêu thần chỉ huy ức vạn thiên tướng cho đi tưới cây, tỉa cành, nhổ cỏ, đúng là coi thường người khác.
Có điều mấy vị yêu thần kia không thèm thông cảm mà ngược lại chỉ trích liên tục, thời thế thay đổi rồi, cả bọn bây giờ đi ăn nhờ ở ké Côn Bằng, không giúp y chăm sóc linh thảo thì coi làm sao được.
Người nào việc nấy và bọn họ cũng sẽ không cam tâm tình nguyện làm dùm công việc cho Thương Dương.
Kế Mông : "Ngươi đừng có ở đó làm mình làm mẩy nữa. Làm thì làm, không làm cũng phải làm."
Thương Dương cho tay vào ngực áo ra một xấp giấy tờ được điểm chỉ đầy đủ. Tất cả đều là giấy nợ của người ta mượn hắn.
"Thôi ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi lấy nước ngọt sau giếng tưới cho." - Phi Đản vừa nói vừa tươi cười chạy ngay ra sau hậu viện.
Mà Kế Mông, Phi Liêm, Thử Thiết cũng vội vàng xoay người đi làm việc không ai dám đá động tới chuyện Thương Dương làm hay nghỉ nữa, mấy tờ giấy nợ kia, họ đều có phần.
Côn Bằng câu cá ở ngoài bãi biển nhìn thấy hết, bất cứ thời đại nào cũng có nô lệ tư bản.
Thương Dương đứng dậy đi về hướng y. Hai người cứ như vậy ngồi trước biển rất lâu.
Nơi này sóng yên biển lặng, ngoài kia thế giới dông bão khắp nơi, vu tộc sau khi trở thành bá chủ hồng hoang, chém g·iết không ngừng.
Vạn linh ngày ngày sống chui rúc trong tuyệt vọng, so với thời điểm trước khi yêu tộc lập còn khốc liệt hơn mấy lần bởi vì bây giờ không còn bất cứ ai tranh giành lãnh thổ với vu tộc, bọn họ đất đai khí vận tăng lên vù vù.
Thánh nhân không thấy can thiệp, cũng không có bất cứ hành động nào.
Không ít kẻ lúc trước chửi mắng yêu đình bây giờ triệt để hối hận.
Nhân tộc chỉ tính là khá hơn những cái tộc khác một chút, họ dựa vào quan hệ đồng minh với vu tộc trước đây, may mắn giữ lại được lãnh địa.
Nhưng mà có lẽ không lâu nữa thì mối quan hệ hợp tác sẽ không còn, một bên quá mạnh còn một bên không thể cung cấp thêm bất cứ lợi ích gì.
"Yêu sư, Đông Hoàng có tỉnh lại không?" - Thương Dương.
Côn Bằng lắc đầu, biểu thị chính y cũng không biết.
Từ khi Hồng Quân mang Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác đi, y đến động phủ của nam chính ở Huyết Hải và tìm thấy cơ thể thuần ma của hắn bị tách ra trước đó cùng ma đan, cũng may là vu tộc chỉ đến và lấy đi Xạ Nhật thần cung, hoàn toàn không phát hiện Thái Nhất ma thể.
Tuy nhiên từ đó tới nay nó chỉ như cái vỏ rỗng, hoàn toàn không có phản ứng gì cũng không khả năng kêu gọi nguyên thần Lý Băng Thu thông qua đây.
Côn Bằng lo sợ trong quá trình Hồng Quân chữa trị cho nguyên tác sẽ phát hiện đối phương tồn tại song hồn rồi ra tay hủy diệt.
Côn Bằng : "Ngươi có tin tức gì của nương nương và thái tử không?"
Theo như Thương Dương nghe ngóng từ thuộc hạ, Hi Hòa hiện tại cùng mười tiểu thái tử ngự trong Thái Âm Tinh.
Phía thiên hậu thì không có gì đáng nói nhưng yêu hoàng Đế Tuấn thành thánh về sau bị Đạo tổ giam lỏng tới nay đã phát sinh chuyện lạ ở trên Thái Dương tinh.
Hôm nọ Anh Chiêu yêu thần và Kế Mông đến bái phỏng nhưng không gặp, có điều họ cảm giác nhiệt lượng ở đó càng lúc càng đáng sợ. Nếu là trước kia Đại La Kim Tiên có thể thâm nhập thoải mái thì bây giờ sợ là chuẩn thánh cũng khó bước vào.
Thương Dương : "Lạ nhất là Kế Mông nói không thấy Phù Tang mộc."
"Không thấy cây Phù Tang?" - Côn Bằng hỏi lại.
Phù Tang mộc gốc rễ cắm sâu vào thái dương, thân cây sinh trưởng cực đại, bình thường đứng ngoài cũng có thể nhìn rõ mồn một, không hiểu sao bọn hắn lại nói không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bị quáng gà cũng không thể nào bị hai tên một lúc được.
Côn Bằng bắt đầu suy đoán yêu hoàng Đế Tuấn có m·ưu đ·ồ, tuy bị Hồng Quân giam lỏng nhưng mà hiện tại tệ gì Đế Tuấn cũng đã là thánh nhân cảnh giới, nghe tin đệ đệ và bá nghiệp của mình lâm nguy có thể ngồi yên sao?
Lại nói thái dương tinh là địa bàn của Kim Ô, ai có thể nhốt hắn ở nhà của hắn chứ?
Côn Bằng chép miệng. "Giá mà ta có thể gọi được cẩu hệ thống, nó chắc chắn biết Đế Tuấn muốn làm gì."
Thương Dương : "Hệ thống? Ai là hệ thống?"
Côn Bằng : "Ngươi tới tưới cây còn không biết, hỏi nhiều làm gì."
"Yêu sư muốn nói gì với hệ thống tiền bối?" - Giọng nam chính vang lên ngay sau lưng làm Côn Bằng cùng Thương Dương giật nảy người rơi tỏm xuống biển.
"Tiểu tử ngươi là ma sao? Cứ thích xuất hiện phía sau lưng." - Hai người lòm còm bò lên vừa mắng lớn.
Nghê Thường gãi đầu biểu thị mình không cố ý. Sau đó y mang ra một bộ xương cá khổng lồ trắng hếu đưa cho Côn Bằng. "Ta đền cho yêu sư cái này."
Côn Bằng chau mài. "Ngươi đưa thứ này cho ta làm quái gì? Ai thèm ăn xương... Thôi! Đi vào trong rồi nói chuyện."
Yêu sư vừa nói vừa tiện tay ném luôn ''bộ xương cá voi'' xuống biển không thương tiếc.
Nam chính hốt hoảng muốn nhảy xuống vớt lên thì bị Thương Dương cùng Côn Bằng kéo lại. "Tiếc bộ xương làm gì? Ngươi thích ăn xương như vậy thì còn đầy trong bếp kia, yêu sư nấu canh cá mập ngon lắm."
Nghê Thương : "Nhưng... Nhưng đó xương của Hỗn Độn Linh Côn viễn cổ, còn xuất hiện trước khi Bàn Cổ khai thiên, ta khó khăn lắm mới lấy được từ bí cảnh đó. Cái này tiếp xúc với nước biển phân hóa rất mạnh nha, vứt xuống như vậy là tiêu hết rồi."
Chưa đợi nam chính nói hết câu Côn Bằng đã nhảy ùm xuống biển trong sự kinh ngạc của hai người.