Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 127 : Từ Biệt.




Chap 127 : Từ Biệt.

Hắn bất lực nhìn ông rể quý. "A Nga đẹp người, đẹp nết, còn chưa có đạo lữ. Ta muốn tác hợp nó cùng Hiên Viên."

"Thường Nga!" - Hóa ra nhạc phụ muốn tác thành cho Hiên Viên và em vợ.

Dù chưa chính thức gặp qua lần nào nhưng nghe từ miệng thê tử nói, nam chính được biết Thường Nga còn đẹp hơn cả Thường Hi. Trong đầu y tự nhiên xuất hiện một cái ý đồ đen tối.

Còn Thái Nhất thì chỉ sợ con gái không đồng ý chứ mối hôn sự quá môn đăng hộ đối.

Hiên Viên muốn địa vị có địa vị, bề ngoài có bề ngoài, nói năng chuẩn mực, đầu óc nhanh nhạy, cộng thêm tướng mạo anh tuấn. Nam nhân tốt như thế nhà nào không muốn gả con gái cho.

Nam chính nghe Thái Nhất khen nhiều như thế liền dội cho hắn gáo nước lạnh, y kể ra toàn cảnh chuyện Hiên Viên lợi dụng Tiêu Phàm nhúng tay thúc đẩy Xạ Nhật kiếp, đạt tới vị hoàng đế kia cũng đã nhẫn tâm ra tay với không biết bao nhiêu người.

Nam chính : "Hắn căn bản không phải dạng nam nhân có thể làm điểm tựa cho người khác."

Quả nhiên nghe lý lịch tiểu tế tương lai Thái Nhất có chút lo ngại, đám thiếu niên bây giờ không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Mọi chuyện có thể sẽ dừng ở đó nhưng không, nam chính bắt đầu tự mình liệt kệ ra một đống ưu điểm.

Hắn nhíu mài. Cùng là nam nhân với nhau, Thái Nhất linh cảm y có ý đồ bất chính.

"Theo như ngươi nói, nhân tộc nam tử căn bản không có ai đáng tin?"

Nghê Thường : "Lời này vừa đúng lại vừa không đúng."

Thái Nhất : "????"

Nam chính : "Nhạc phụ muốn tìm người chăm sóc cho Nga muội thì khỏi tìm đâu xa, ta văn võ song toàn, khí chất ngời ngời như này, đừng nói là một mình Phi nhi, toàn bộ nhi nữ của người, giao cho ta, ta chăm sóc hết."

Thái Nhất ồ lên một tiếng, bọn thiên mệnh nhân vật hầu như mười tên như một, chỉ cần có chút thân phận liền không bỏ được cái tật thích lập hậu cung.

Tên Nghê Thường này xem ra cũng không ngoai lệ, hắn ngứa miệng muốn trách móc mấy câu thì phát hiện phía xa có bóng người đi tới, vừa nhìn đã nhận ra, người đó giơ ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.



Thái Nhất nhìn nam chính mà cười đầy ẩn ý. - "Ngươi xác nhận muốn chăm sóc hết toàn bộ đám tiểu nha đầu của ta."

Không có la, cũng không có mắng?? Nam chính phát ngôn đã dự sẵn kiểu gì cũng sẽ bị nhạc phụ chửi, nhưng ngoài ý muốn, Thái Nhất không chửi?

Trái lại còn hỏi xem có chắc chắn muốn như vậy hay không, tức là.... Tức là đồng ý gả hết cho ta à?

Kiểu này trúng mánh rồi. Nghê Thường mừng thầm, hẳn là nhạc phụ thấy mình quá nhiều điểm tốt đây mà.

"Ta hứa sẽ xem họ như em gái nuôi mà đối xử."

Vị khách không mời mà đến càng lại gần chỗ cả hai, trên tay đối phương có một cái chùy khá to.

Ta lại hiểu ngươi quá!!!

Đông Hoàng Thái Nhất bật cười. Hay cho câu em gái nuôi mà không phải em gái ruột, trên đời này con gì nuôi mà không thịt, chuyến này ngươi c·hết chắc.

"Ngươi dám nuôi nhiều em gái như thế không sợ à."

Nam chính vẫn không hay biết gì, phong thái vô cùng tự tin. "Nhạc phụ cứ đùa, ta muốn nuôi gái, kẻ chán sống nào bước vào đây ý kiến ta sẽ..."

"Sẽ thế nào?" - Thái Phi cầm cây đại chùy gõ gõ mấy cái trên vai nam chính và y bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nghê Thường lúc này mới nhìn hắn cầu cứu. Thái Nhất giả vờ không quen biết, liền quay ra hướng khác huýt gió.

Y nhẹ giọng. "Nương tử! Nàng tới lúc nào vậy? Sao không báo trước cho ta biết... Hahaha... Haha!! Hai phụ tử lâu ngày không gặp, cứ từ từ nói chuyện ta đi vào trong xem yêu sư thế nào rồi."

"Ngươi liệu hồn với ta." - Sau khi liếc mắt cảnh cáo, công chúa yêu tộc rưng rưng chạy tới ôm chằm lấy hắn. "Cha! Con gái rất nhớ người."

Thái Nhất xoa đầu nói với nàng nữ nhi lớn rồi, chỉ nên ôm phu quân.

Thái Phi. - "Người ta tốn bao nhiêu công sức dựng yêu quốc cho cha, còn không thèm ôm ta lâu một chút."



"Con tạo yêu giới được rồi?" - Hắn sửng sốt.

"Không chỉ có yêu quốc... Còn cái này nữa nè, đều cho cha." - Thái Phi đặt một viên đá màu lam ngọc lên tay hắn, nói rằng bên trong chứa toàn bộ sức mạnh của Tử Vi tinh. Mang đi kết với Chu Thiên Tinh Đấu sẽ làm cho đại trận mạnh như hổ mọc thêm cánh.

Thái Nhất đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tự hỏi con gái làm cách gì thuyết phục được Tử Vi đế quân nhường lại sức mạnh tinh chủ? Hắn nhớ không lầm thì lão ta rất cứng đầu. Khả năng ẩn mình cũng rất tốt.

Mấy lần hắn và Đế Tuấn xông pha tinh vực đánh trực diện đều bị lạc mất tung tích tên cáo già ấy trong biển sao.

Thái Phi : "Con mua lại cung Tử Vi. Số linh thạch tài nguyên đánh đổi đủ để ông xây ba cái tinh cầu khác."

Thái Nhất : "Mua???? Là... Là con dùng linh thạch mua cả một cái tinh cầu."

Thái Phi : "Cha đừng lo, linh thạch lấy từ chỗ Nghê Thường. Mà hôm nay con gái đến là còn chuyện khác muốn thưa."

Còn chưa để cha mình phản ứng, nàng quỳ xuống lạy hắn ba lạy.

"Phụ thân, con gái bất hiếu, không muốn chứng kiến Nghê Thường xuống tay với biểu ca nhưng lực bất tòng tâm, cho nên không còn mặt mũi ở lại, sau này phiêu bạt vạn giới ngoài kia, truy cầu đại đạo. Lần này trước bàn giao yêu quốc và tử vi tinh thạch, hai là ly biệt phụ thân."

"Đây là kiếp nạn của đám tiểu tử đó, con không có lỗi."

Thái Nhất đau lòng không thôi. Mỗi người đều có con đường của riêng mình. Huống hồ nhân quả đã gieo, mười tiểu Kim Ô có thoát đại kiếp hay không thì không ai đoán được, tại hồng hoang, thiên đạo mạnh nhất, dù cho con gái hắn là đại đạo thánh nhân cũng không đủ thực quyền nhúng tay.

Thái Phi : "Nữ nhi muốn hỏi một câu, hy vọng người thật lòng trả lời, con gái kết duyên với kẻ thù hại mẹ, người có ghét bỏ con không?"

Thái Nhất lắc đầu. "Con gái, con không xuất hiện thì câu chuyện cũng thế thôi, không ai hay bất kì người nào ghét con, phụ thân chúc cho hai đứa thiên trường địa cửu."

"Con phải đi rồi." - Công chúa yêu tộc gật đầu liên tục. Nàng hóa Kim Ô pháp thân bay lên không trung, chứng kiến c·hết của người thân. Một lần là quá đủ.

Hắn lặng lẽ ngắm con gái rời đi. Thái Phi sau một hồi do dự liền biến mất. Trễ chút nữa, sợ chính mình sẽ không kiềm lòng được mà khóc như đứa trẻ.

Tại Bắc Hải sóng trào. Từng đợt đập mạnh vào bờ như gào thét.



Có những cuộc gặp gỡ chóng váng nhưng hồi ức nó lưu lại tồn tại mãi về sau.

"Thời gian nếu có thể quay ngược lại thì tốt biết bao nhiêu."

Hệ thống mỉa mai. [ Thời gian chỉ có tiến về phía trước, làm gì đi lùi được. Có tâm trạng ở đây nghĩ vớ va, vớ vẩn. Ta mà là ngươi sẽ bắt đầu đi thu thập tài nguyên chuẩn bị sớm cho Phong Thần lượng kiếp từ bây giờ. ]

"Không được thật sao?" - Lý Băng Thu nhớ lại lúc tu luyện bên trong Hỗn Độn Chung có từng nhìn qua dòng chảy của trường hà thời gian, nó quay theo một phương nhất định, cho dù cố sức tác động chỉ có thể làm đóng đinh thời gian chứ không có khả năng nghịch đảo dòng chảy.

"Ta tưởng đại đạo thánh nhân chủ tu thời gian đạo có thể nghịch chuyển càn khôn chứ?"

[ Cái này... ] - Hệ thống bỗng dưng im lặng, vụ này nằm ngoài tầm hiểu biết của nó. Ở trong lịch sử hệ thống chẳng ghi nhận ca có khả năng nghịch chuyển thời gian, cũng chưa có main chính nào tu thời gian đạo.

Lý Băng Thu kinh ngạc. "Coi ngươi kìa, cũng không biết luôn hả?"

Hệ thống : [ Từ từ để ta kiểm tra lại, theo lý thuyết đại đạo thánh nhân chủ tu không gian và thời gian đạo tùy ý mang thần thức du hành trường hà thời gian, trở về quá khứ chắc cũng có thể nhưng mà ngươi hỏi làm gì? Ngươi có phải nhân vật chính đâu? ]

Lý Băng Thu : "Bộ không phải nhân vật chính là không đắc đạo được à? Coi thường người khác quá đấy.... Thôi thôi đi chỗ khác cho ta nhờ, để ta tập trung thiền định."

Hắn mang lam ngọc ra luyện hóa, bắt đầu tiếp cận nguồn năng lượng nó nắm giữ.

Rất nhiều thông tin rót vào thức hải. Tại bên trong nhìn thấy vị trí yêu giới, ánh sáng thái dương quen thuộc chói mắt rọi khắp nơi, ở đó có tận hai mặt trời. Rộng lớn hơn hồng hoang nhiều lần.

Phóng tầm nhìn lên cao, dễ dàng thấy 12 cái đại lục rộng lớn, mặt đất tươi tốt tràn đầy linh khí, động thực vật phong phú.

"Thái Nhất?!"

"Thái Nhất."

Tiếng gọi của Côn Bằng kéo hắn ly khai trạng thái nhập thiền. "Ta vừa thấy Phi nhi đây mà? Con bé đâu rồi."

"Đi rồi!"

Côn Bằng : "Đi rồi?! Hai người chẳng phải lâu lắm rồi mới gặp nhau à? Còn con heo trong kia thì tính sao?" - Vừa nói Côn Bằng vừa chỉ tay vào trong.

Thái Nhất : "Heo nào?"

Côn Bằng : "Con rể tốt của đệ đấy, hắn ăn sạch thức ăn dự trữ trong một năm của ta rồi."