Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 128 : Thuận Theo Thiên Ý.




Chap 128 : Thuận Theo Thiên Ý.

"Nếu là Nghê Thường thì cứ để hắn ăn đi, không có thiệt đâu, tên nhóc đó ăn của huynh một sẽ trả lễ mười." - Thái Nhất dùng tay vỗ lên vai an ủi Côn Bằng.

Yêu sư vừa nghe đến trả lễ thì lại nhớ vụ bộ xương không trọn vẹn của Hỗn Độn Linh Côn mà bản thân khó khăn lắm mới quên được, gương mặt sầu thảm, tay đấm mạnh vào lưng Thái Nhất như muốn khóc đến nơi.

Hắn nhìn lão ca mình thái độ mà ái ngại vô cùng, chắc chắn thằng con rể đi tay không tới nhưng một chút đồ ăn cũng đâu cần thiết phải làm Côn Bằng suy sụp... Hay là bên ngoài đang có n·ạn đ·ói?

Nếu vậy nam chính thật là quá đáng.

"Nhạc phụ, Phi nhi đi chưa?" - Đúng lúc Nghê Thường hai mắt láo liên nhìn ra ngoài, không thấy tiểu thê tử, y mới ung dung kẹp nách nải chuối đi ra.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lại tới, Đông Hoàng Thái Nhất khoanh tay trước ngực liếc về phía con rể. "Coi ngươi kìa, tay xách nách mang, thức ăn trong phủ bị một mình ngươi dọn hết, lần sau nhất định phải mang chút lễ vật bù lại cho huynh ấy."

"Oan quá nhạc phụ đại nhân, ta đi đâu cũng là lễ vật vào cửa trước. Hỗn Độn Linh Côn cốt trao tận tay... Là yêu sư chê, ném luôn xuống biển, ta vô can." - Nghê Thường ấm ức chỉ tay vào Côn Bằng, y nghe đến đoạn này lập tức khóc to hơn.

Thái Nhất trầm trồ nhìn Côn Bằng. Cốt hỗn độn thần thú ném luôn xuống biển nuôi cá, Lão ca!! Lần này ngươi chơi sang quá.

Bọn họ đi vào trong phủ, lần lượt từng người kể qua cho Thái Nhất tình hình thế giới bên ngoài.

Mọi người đề cập việc ở Thái dương tinh, Phù Tang thụ biến mất. Hắn nghe xong liền tỏ ra lo lắng nhưng không có cách gì vào trong dò la, kết giới của Hồng Quân dùng nhốt ca ca vẫn còn đó.



Côn Bằng tỏ ý nghi ngờ phu thê Đế Tuấn sắp làm chuyện gì đó tày trời. Bởi không chỉ có Thái Dương Tinh kì lạ, Hi Hòa cũng rất kì lạ. Nghe nói nàng ta nhốt 10 tiểu thái tử ở Thang Cốc, ngày đêm đích thân canh gác, con ruồi cũng không thể đến gần.

Sau khi bảo yêu thần cùng nam chính ra ngoài để mình nói chuyện riêng với Thái Nhất. Côn Bằng cẩn thận đóng chặt cánh cửa thư phòng lại, còn hạ luôn pháp chú chống nghe trộm.

Thái Nhất : "Huynh cẩn thận như vậy làm gì, bọn họ đều là người mình."

"Cẩn thận không thừa đâu." - Y nói. - "Đệ có cảm thấy Hi Hòa ít nhiều biết được gì đó rồi không."

"Cũng có thể lắm." - Hắn gật gù nghĩ lại.

Hi Hòa trông rất khác so với trước đây, nàng tôn trọng thánh nhân, coi thường vu tộc, luôn kiêu căng ngạo mạn vậy mà lúc Thái Nhất sắp bị Đế Giang bắt lại vứt bỏ lòng kiêu ngạo, quỳ trước kẻ thù, cầu xin giúp hắn. Chấn động hơn là việc mắng chửi tây phương nhị thánh giả nhân, giả nghĩa.

Có điều nàng biết thiên cơ thì đã sao? Hắn cười Côn Bằng lo bò trắng răng.

Nhìn xem Đế Tuấn thánh cảnh, Thái Nhất chuẩn thánh đỉnh phong còn vô phương chống lại thiên đạo thì với tu vi chỉ vỏn vẹn vừa tới chuẩn thánh, Hi Hòa có thể tạo ra cái sóng gió gì.

"Cái tên này coi thường nữ nhân à?" - Côn Bằng mắng hắn. Y đã nghe ở đâu đó câu nói phụ nữ cái gì cũng có thể cam chịu nhưng tuyệt đối đừng động vào con của cô ta.

Côn Bằng hỏi. "Thái Nhất à! Lỡ ai đó mưu hại con gái đệ mà họ mạnh quá, đệ không làm gì được thì sao?"



"Kẻ nào?" - Thái Nhất nghiến răng : "Ta sẽ g·iết sạch người thân, bạn bè, cháu chắt ba đời, họ hàng xa lắc, xa lơ... Kể cả gà chó trong nhà hắn."

Côn Bằng hỏi nếu đối phương là thiên đạo, không thân, không thích, không bạn bè thì g·iết ai?

Hắn không do dự trả lời sẽ hủy luôn hồng hoang cho đã cái nư... Rồi bất chợt nhận ra trọng tâm vấn đề. Nói tới đây hai người họ thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này nâng lên tầm cao mới.

"Không thể hủy hồng hoang được." - Lời nói đồng thời khiến môi Thái Nhất run lên. Lo sợ Hi Hòa cũng sẽ có ý niệm này.

Hắn khó khăn lắm mới giữ Luân Hồi quyền, yêu giới vừa lập, chỉ cần kết nối hai cõi thì việc đám tiểu quỷ kia c·hết cũng không phải chuyện gì lớn lao, thông qua Luân Hồi Bàn hoàn toàn có thể mang 10 thằng cháu luân hồi đến yêu giới.

Hủy hồng hoang liên lụy rất nhiều sinh linh vô tội chôn cùng. Nói đâu xa, Quỷ Xa, Khâm Nguyên ba hồn, bảy phách phi tán vào thiên địa, một khi trời đất trở về thời kì hỗn độn, bọn họ sẽ mãi mãi không có cơ hội hồi quy.

Không dám chậm trễ, Đông Hoàng Thái Nhất vội vã quay người muốn đi Thang Cốc, cũng may Côn Bằng kịp thời túm hắn lại.

"Vác ma thể chạy lung tung. Muốn bị thiên phạt à?"

Chợt nhớ ra cơ thể hiện tại chỉ là cái phân thân chứa ma đan. Không có thần đan che lấp ma khí, ra ngoài khó mà che mắt thiên đạo.

Thái Nhất đáy mắt nhen lên ngọn lửa giận. Hắn biết thiên đạo một khi đã tính toán rồi, đừng nói nhốt mình ở Thang Cốc, có trốn ở chân trời góc biển cũng khó thoát.



Côn Bằng cắn răng cắn cỏ khuyên hắn hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không để ý mà xem lần nào cố ý thay đổi một cái sự kiện cũng chỉ khiến nó tệ hơn thôi.

Đông Hoàng Thái Nhất siết chặt nắm tay. Tới nông nổi này hình như đều do hắn nhúng tay cốt truyện.

Đồ Vu kiếm ra. Máu nhuộm nhân tộc thay vì c·hết một mình nhân tộc, qua tay hắn can thiệp liền c·hết thêm hoa tộc.

Đế Tuấn trời định không thể thành thánh, hắn đưa hồng mông tử khí dẫn tới y thành thánh rồi bị cấm túc, thậm chí muốn gặp con cũng không thể.

Yêu tộc, vu tộc cùng nhau tàn lụi nhưng bây giờ bằng một cách thần kỳ nào đó yêu tộc cả ban ngày cũng không dám ra ngoài. Vu tộc hoành bá khắp nơi, sinh linh đồ thán.

Vậy là đã giúp đỡ yêu tộc, giúp đỡ Đế Tuấn dữ chưa?

Côn Bằng thở dài. "Đế Thập, cả Nghê Thường nữa, phải có lòng tin ở hai tên tiểu tử này chứ? Để bọn có hệ thống chơi với nhau đi, chúng ta làm quần chúng ăn dưa thôi được không?"

Thái Nhất : "Nhưng mà tẩu tẩu với cháu ta...."

Côn Bằng : "Tin ta! Đế Thập là Lục Áp đạo quân, hắn có hệ thống, hắn sẽ không để mình ăn thiệt thòi đâu. Đệ lo chuyện của đệ ấy."

"Chuyện của ta? Chuyện quái gì của ta cơ." - Thái Nhất tự rót một chén trà uống để bản thân tỉnh táo lại, có lẽ Côn Bằng nói đúng. Để mấy tên có hệ thống chơi với Thiên đạo.

Côn Bằng : "Đến nhân tộc."

"Phụt!" - Hắn phun hết ngụm trà vừa vào tới họng ra ngoài. Gương mặt kinh hãi. "Đừng nói tên Hiên Viên kia hắn biết ta là đàn ông vẫn muốn cưới nhé?"

Côn Bằng lấy cái khen lau mặt. "Tới nhân tộc một chuyến nào."