Chap 129 : Bậc Thầy Ngự Kiếm.
"Không đi." - Đông Hoàng Thái Nhất vơ tay chộp một cuốn sách dày cộm gần đó, xoay người gác chéo chân, lưng tựa vào ghế tre.
"Nhân quả không thể để nó theo từ đời này tới kiếp sau được."
Côn Bằng khuyên cho dù không thể thay đổi đại thế nhưng nhất định phải hóa giải hận thù giữa người và yêu.
Đâu phải tự nhiên Hiên Viên, Tiêu Phàm nhắm vào tiểu Kim Ô, mấy tên ngụy quân tử đó ngoài mặt hô hào vì hồng hoang trừ hại, thực tế do ghét Thái Nhất mà làm.
Giờ từ nhân tộc đến vu tộc đều muốn bắn mặt trời thì Đế Thập ba đầu sáu tay cũng đỡ làm sao được. Đều là chuyện tốt của người thúc thúc nên làm sao? Hầu như hắn đi tới đâu sẽ cũng kéo cừu hận theo.
Đông Hoàng Thái Nhất không phủ nhận trăm sự tại mình nhưng nếu vì hóa giải ân oán với nhân tộc mà bắt hắn lấy Hiên Viên thì thà hóa thành bản thể đâm đầu vào tổ địa nhân tộc đồng quy vu tận với bọn chúng còn có ý nghĩa hơn.
"Nhạc phụ, chuyện chúng ta bàn lúc nãy!" - Nghê Thường từ trên trần nhà nhảy xuống. "Hiên Viên không phải cái nam nhân tốt. Nhạc phụ đừng gả Nga muội cho hắn."
Thái Nhất lật liên tục mấy trang sách trên tay nhưng không đếm xỉa nội dung, mà nhìn nam chính hỏi đểu. "Vậy gả cho ngươi hợp lý nhất nhỉ?"
Côn Bằng ngồi gần đó cũng lấy cây quạt che miệng cười nhưng không phải cười nam chính mà là cười Thái Nhất, hắn đang cầm quyển sách vẽ cách ân ân ái ái giữa các loài với nhau mà y đang viết dở dang.
"Nga muội là em vợ của ta, ta làm sao có ý đồ đó với nàng ấy." - Tay chân luống cuống, nam chính giả vờ rót trà rồi nhìn một lượt khắp ngõ ngách thư phòng, lo sợ bọn họ giấu pháp bảo thu giọng nói để chơi mình.
Nghê Thường đắn đo một lúc lại tự nhủ, thôi cứ từ từ, chuyện hậu cung không thể gấp được.
"Vừa nãy ta nghe hai người định đi nhân giới." - Nghê Thường vui vẻ hỏi.
"Không." - Thái Nhất.
"Ừ." - Côn Bằng.
Ba con người, sáu con mắt nhìn nhau. "Vậy rốt cuộc có đi không?" - Nam chính hỏi lại.
Thái Nhất cự tuyệt. Người ta tam hoa tụ đỉnh, còn hắn tam tai tụ đỉnh, hai người này rõ ràng muốn mình c·hết sớm mà.
Vác nguyên hồn và ma đan ra ngoài để thiên kiếp có việc làm sao? Ma khí cùng nghiệp lực quanh thân hắn tụ tới chín tầng, thiên đạo không ngại, hắn ngại.
Nam chính suy nghĩ một lát rồi đưa tay vào hư không, kéo ra di thể của chính mình, y bảo hắn nén nguyên thần chui lại vào trong đó dùng tạm cái lớp da. Như vậy là có thể an tâm ra đường.
Côn Bằng thấy cái di thể trông rất quen mắt, không quen sao được vì đây là cái xác lúc còn là nhân tộc bị Thái Nhất vứt xuống Vạn Cốt Thiên Sơn rồi mang về ngâm trong tiên trì.
Tuy da dẻ nhợt nhạt như xác c·hết trôi vì ngâm nước lâu ngày nhưng còn tốt chán, chưa bị thối rữa chỗ nào.
Nghê Thường : "Đây là cơ thể của ta lúc còn phàm căn nên nhạc phụ chịu khó phong bế pháp lực, linh lực, tu vi... Tóm là phong bế toàn bộ cho giống người trần mắt thịt đi. Có như vậy mới che mắt thiên đạo và vu tộc được."
Thái Nhất cảm thấy cực kỳ phi lý, hắn đoạt xác thập yêu thần đi rồi khi nào về trả lại cũng được mà.
Côn Bằng. "Thân thể thập yêu thần sẽ gây sự chú ý của vu tộc, còn tu sĩ và yêu linh lại không chứa nổi nguyên thần của đệ. Thôi chịu khó đi."
Thái Nhất : "Hay là thôi đi, hôm nay thời tiết âm u, mây mù giăng lối. Không phải ngày tốt xuất hành."
Cuối cùng vẫn bị Côn Bằng cùng nam chính kéo đi.
Nghê Thường chân đạp tiên kiếm phóng đi vèo vèo giữa sơn hà vạn dặm. Đèo theo phía sau Đông Hoàng Thái Nhất và Côn Bằng, họ ở hồng hoang vừa sinh ra đã tự mình bay lượn, chưa từng nếm trải cảm giác ngự kiếm. Đây là lần đầu cũng như lần cuối.
Côn Bằng nôn thốc nôn tháo. Trước khi xuyên y bị say tàu xe rất nặng, sống hơn bốn mươi năm ở địa cầu, gặp qua rất nhiều ông tướng đua xe nhưng thề là mấy thằng racingboy phải kêu nam chính một tiếng ông cố nội.
"Nhạc phụ, yêu sư! Có kích thích không?! Ta tăng tốc nhé." - Nghê Thường hào hứng reo lên. "Nói cho hai người biết, trình độ ngự kiếm của ta đi khắp hồng hoang không có đối thủ đâu. Hú hú huuuuuuuu...."
Côn Bằng : "Ngươi... Thằng ranh con này... Ọe... Một lát nữa tới nơi, ta sẽ... ọe.." - Y tiếp tục nôn.
"Cẩu hệ thống, ngươi làm gì đó đi chứ?!" - Đông Hoàng Thái Nhất hét lên, cư nhiên không dám mở mắt ra nhìn, tay hắn s·iết c·ổ Côn Bằng thêm chặt, hiện tại đã phong ấn toàn bộ lực lượng, té xuống dưới một phát kiểu gì cũng tan xương nát thịt.
Hệ thống : [ Bổn hệ thống cái gì cũng không nghe. ]
Nghê Thường đang bay thì ngoảnh mặt lại, luyên thuyên rằng tốc độ bay hiện tại của họ là một vạn sáu ngàn dặm, cứ với đà này hơn hai canh giờ nữa sẽ tới núi Bất Chu, nhân tộc không còn xa nữa.
"Này này này coi chừng phía trước kìa. Ngó phía trước." - Hai người họ kinh hoàng kêu lên, trước mặt là quả núi cao đụng chân mây.
"Rầm!!"
Âm thanh v·a c·hạm dữ dội rung chuyển cả một vùng. Cả ba người đập đầu vào núi sau vụ t·ai n·ạn đều lăn đùng ra b·ất t·ỉnh. Mà chỗ Đông Hoàng Thái Nhất nằm lại có đống dây leo chuyển động bất thường. Chúng như có ý thức, lặng lẽ bò qua, bò lại thăm dò, sau khi xác nhận mục tiêu liền phóng tới lôi hắn đi.
Lát sau Thái Nhất mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên cái giường cũ kỹ trong hang, không khí ẩm thấp rợn người, thoáng thấy vài bộ xương người, động vật nằm rãi rác. Xem ra bản thân đã bị con yêu nào đó tưởng lầm là đồ ăn nên tha về ổ.
"Tỉnh rồi à tiểu lang quân, là chính ta cứu mạng chàng đấy." - Giọng nói bỡn cợt trên cao vọng xuống, hắn ngước mặt nhìn lên liền trông thấy nữ yêu với bộ dạng đáng sợ nửa thân trên là người, nửa thân dưới là nhện cùng mấy cái chân đầy lông lá dài lê thê đang đu bám dọc vách hang.
Thái Nhất vươn người đứng lên, y phục trên thân theo phản xạ lỏng lẽo buông xuống để lộ ra phần cổ cùng bả vai lốm đốm vài dấu cắn.
"Đừng sợ." - Tiếng cười thõa mãn của cô ta dội lại từ tứ phía, đổi là một người bình thường sợ là màn chào hỏi này sẽ khiến họ vỡ tim mà c·hết.
Đông Hoàng Thái Nhất đưa tay kéo áo mình ra kiểm tra, đủ để nhìn thấy vết tích kéo dài xuống hai bên mạn sườn, trong lúc hắn hôn mê, có trời mới biết con ả đã làm gì.
Cũng may! Không phải cơ thể của hắn.
Nhện tinh mơn trớn con mồi, ả biến hóa phần thân dưới sao cho giống con người nhất có thể rồi bắt đầu tự cởi bỏ quần áo, quỳ xuống bò về phía hắn. Tiếp theo không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cả cái động phủ tanh hôi và chủ nhân của nó chôn thân trong sức nóng đáng sợ của thái dương chân hỏa.
Sau khi ra ngoài, nhớ lại bộ dạng xấu xúc phạm người nhìn vừa nãy của nhện tinh, Đông Hoàng Thái Nhất âm thầm ghi chú lại yêu giới bộ luật, quy định yêu tu hóa hình chưa hoàn chỉnh không được phép ra đường. Người và yêu càng không được phép kết đôi. Khó coi c·hết đi được.
Thời gian một nén nhang qua đi, chờ mãi Côn Bằng với nam chính mới tìm được chỗ Thái Nhất, hắn ngồi trước đống lửa ăn thịt nướng, mùi thơm bay xa cả dặm. Hai người họ không khách sáo cũng lao vào ăn ngấu nghiến, xong việc tiếp tục lên đường đến hoàng thành.